Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 22: . Xếp Hàng Tặng Đầu Người

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------

Lại nghe được câu này lần nữa, An Lâm sắp phát điên rồi.

Chuyện quỷ quái này là sao vậy?

"A a a a a!" An Lâm giơ quyền lên đầu, giận dữ đánh ra sau lưng.

"An Lâm đại ca tha mạng!"

Nhìn thấy quyền An Lâm đánh ra mang theo up lực kinh người, người nam kia suýt thì quỳ xuống.

An Lâm nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thu quyền lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Lưu Đại Bảo, là cậu ư?"

Người vừa tới dáng người hơi mập, gương mặt vô hại, vẻ mặt kích động nhìn An Lâm.

Hắn chính là Lưu Đại Bảo, không đánh không quen với An Lâm.

Trên trời, Nguyệt Ảnh Địa Tiên đang nhanh chóng múa bút, ghi chép một số tài liệu vào bản bút ký.

Lý Chính Dương: Chiến lực 120, điểm cống hiến 40, chú thích: bại dưới tay An Lâm.

An Lâm: Chiến lực 100, điểm cống hiến 28.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên dùng ngón tay ghi số liệu của An Lâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười nhạt.

"Ha ha, không ngờ tên nhóc này thật sự không chịu thua kém, phản kháng vô cùng mạnh mẽ."

Cô đẩy gọng kính trang trí màu đỏ lên, hai chân thon dài hơi đung đưa, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

"Nhưng dựa vào khí tức do hắn phát tán lúc đánh nhau thì có lẽ hắn đã có Đạo Chi Thể cấp bảy."

"Tốc độ thăng cấp đáng sợ như vậy. . . bật hack ư?"

Đúng lúc này, Lưu Đại Bảo bất ngờ đi ra sau lưng An Lâm.

Mặt khác, còn có hơn mười sinh viên đi theo sau lưng Lưu Đại Bảo.

"Ha ha, đám người này không phải lại tới tìm An Lâm gây phiền phức chứ? Bạn học An Lâm có thể chất Chiêu Hắc ư?"

Nhìn thấy một màn thú vị như vậy, trên mặt Nguyệt Ảnh Địa Tiên tràn đầy ý cười, nhìn về phía An Lâm.

An Lâm nhìn thấy sau lưng Lưu Đại Bảo còn có hơn mười sinh viên lạ mặt, không khỏi nhíu mày.

"Cậu tới làm gì? Không phải lại tới tìm tôi đánh nhau chứ?" An Lâm mở miệng hỏi.

Lưu Đại Bảo liên tục xua tay: "Sao có thể chứ? An đại ca chính là thần công có một không hai, tôi muốn đánh cũng đánh không thắng!"

Lời của hắn là nói thật, lúc mới tới, hắn đã thấy An Lâm thi triển thần uy, dùng một quyền đánh bại Lý Chính Dương.

Quyết đấu tiên pháp như vậy vô cùng thu hút, đánh thẳng vào thị giác, khiến hắn không ngừng hoảng sợ, cho dù hắn có tự tin hơn nữa thì hiện giờ cũng không dám đánh nhau với An Lâm.

"Kẻ sĩ không gặp ba ngày đúng là phải nhìn bằng con mắt khác nha!" Lưu Đại Bảo lắc đầu cảm thán.

Thực lực của An Lâm đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, Lưu Đại Bảo vừa hâm mộ vừa kinh ngạc, hận bản thân không có tố chất thân thể như vậy.

An Lâm nghe thấy Lưu Đại Bảo không phải đến để đánh nhau, khẽ thở phào một tiếng trong lòng.

Đúng lúc này, hệ thống "Ding!" một tiếng, đưa ra nhắc nhở.

[Chúc mừng kí chủ thành công đánh bại một kẻ địch cấp tám hoặc cấp tám trở lên, hiện giờ đã đột phá tới cấp tám! ]

An Lâm cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể tăng mạnh, cơ bắp xương cốt toàn thân càng thêm tinh khiết, mạnh mẽ.

Sức mạnh trong cơ thể thay đổi khiến cho hắn vô cùng mừng rỡ, trong lòng cũng có rất nhiều suy ngĩ.

Hệ thống cho rằng last hit (*) cũng coi như đánh bại kẻ địch, chuyện này đối với hắn chính là một tin tức tốt.

Sau đó, hắn càng muốn tạo thêm nhiều last hit.

Vua last hit, hắn nhắm trúng rồi!

An Lâm vội vã muốn sử dụng đòn "last hit" như vậy là bởi vì ở cột "cảnh giới" của hệ thống đã có thêm yêu cầu:

[Đạo Chi Thể cấp chín cần phải đạt được điều kiện: Đánh bại chính diện với mười kẻ địch Đạo Chi Thể cấp chín hoặc cấp chín trở lên. ]

Đánh bại mười kẻ địch Đạo Chi Thể cấp chín hoặc cấp chín trở lên, đối với An Lâm của trước đây thì có nghĩa hắn cũng không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ hắn đã có hi vọng rồi.

Đánh không lại thì không cần trực diện giao đấu, chỉ cần hắn nhân lúc đối thủ ít máu đánh chết là được!

Ngay khi An Lâm đang suy nghĩ miên man, Lưu Đại Bảo lại mở miệng lần nữa:

"An đại ca, sau khi nhìn cậu thi triển thần uy, tôi có chút chuyện muốn nhờ."

"Ừm, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

An Lâm có chút tò mò, ở đây cấm liên kết đoàn đội để chiến đấu, hắn có thể giúp được gì chứ?

"Khụ, là như thế này. . ." Lưu Đại Bảo hắng giọng, trịnh trọng nói: "Tôi hi vọng An đại ca có thể ra tay đánh bại tôi!"

An Lâm: ". . ."

Cuối cùng vẫn muốn đánh nhau ư?

Lưu Đại Bảo mang bộ dạng thấy chết không sờn, sảng khoái nói: "Trong cuộc đời ai mà không chết một lần, chết dưới tay An đại ca cũng coi như sống không uổng phí!"

Khóe miệng An Lâm co rút, hắn gần như đã hiểu ý của Lưu Đại Bảo: "Cậu muốn mượn tay tôi, lấy được Chiến Bại Bình Định phù, thoát khỏi nơi quỷ quái này, đúng không?"

"Ôi, người anh em, đừng nói toạc ra thế chứ!" Vẻ mặt Lưu Đại Bảo đau khổ nói: "Tu vi của tôi đi tới chỗ này cũng chỉ làm bao cát mà thôi. . ."

Nói xong, Lưu Đại Bảo còn liếc mắt về phía mười sinh viên phía sau lưng, tiếp tục nói: "Thực lực quá yếu thì không lấy được Chiến Bại Bình Định phù, nhưng đám sinh viên mạnh hơn lại ra chiêu quá ác độc, một chiêu của bọn họ cũng có thể đánh cho chúng tôi tàn phế, đến lúc đó nửa tháng cũng không xuống giường được, quá oan ức!"

"Bây giờ có thể gặp được An đại ca, xem như ông trời có mắt!"

"Hiện giờ chỉ cần cậu khống chế sức lực, đánh hộ thể kim quang của tôi và các anh em đằng sau một chưởng. . ."

Ánh mắt Lưu Đại Bảo sáng rực, nắm chặt tay An Lâm, khắp gương mặt là sự khẩn cầu.

An Lâm thở dài, hắn thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với đám người này.

Xếp hàng tặng đầu người, nhận hay không nhận đây. . .

Cứ như vậy, Nguyệt Ảnh Địa Tiên ở trong kết giới trận pháp phía trên lại nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được.

Chỉ thấy đám sinh viên phía dưới đứng xếp hàng đối chiến với An Lâm, sau đó đều bị An Lâm dùng một chiêu hạ gục.

" Lưu Đại Bảo năm nhất, lớp một trăm, xin bạn học An Lâm chỉ giáo!"

Lưu Đại Bảo hét lớn xông lên, sau đó bị An Lâm dùng một phần mười sức mạnh đánh bay.

Lưu Đại Bảo bị lực mạnh đánh trúng, thổ huyết ngã xuống đất, trong thời khắc thắng bại này, Chiến Bại Bình Định phù xuất hiện.

Một luồng sáng xuất hiện, Lưu Đại Bảo nhìn An Lâm với vẻ cảm kích, lộ ra biểu cảm hạnh phúc.

" Lý Nguyên Thanh, năm nhất, lớp một trăm, xin bạn học An Lâm chỉ giáo!"

Sau đó, Lý Nguyên Thanh bị một quyền đánh bay, một luồng sáng xuất hiện, gương mặt hạnh phúc của hắn nhìn về phía An Lâm.

"Tống Kinh Vũ, năm nhất, lớp chín mươi chín,, xin bạn học An Lâm chỉ giáo."

. . .

Nguyệt Ảnh Địa Tiên vỗ trán, có chút dở khóc dở cười nhìn cảnh tượng phát sinh dưới mặt đất.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn chỉ có thể im lặng nhìn điểm cống hiến của An Lâm không ngừng tăng lên.

Mỗi lần đánh bại một đệ tử, điểm cống hiến của An Lâm lập tức tăng thêm năm điểm, không có cách nào, người ta tự nguyện dâng điểm thì vẫn phải tính thôi.

Cuối cùng, khi An Lâm đánh bại sinh viên cuối cùng, điểm số của hắn đã biến thành: chiến lực 100, điểm cống hiến 108.

Xếp hạng trên Tiên Bảng đều dựa vào chiến lực và điểm cống hiến để phân cao thấp.

Bây giờ, chiến lực của An Lâm không tăng, nhưng điểm cống hiến lại đột nhiên tăng mạnh, điều này còn phải cảm tạ đám Lưu Đại Bảo xếp hàng tặng đầu người!

"Bạn học An Lâm đúng là có vận khí không tệ, nhưng nếu để hắn tiếp tục đi về phía trước thì. . ."

Nguyệt Ảnh Đại Tiên nhìn bóng dáng không ngừng tiến lên trước của An Lâm, trên mặt xuất hiện vẻ chờ mong.

Sau khi An Lâm đánh bại hơn mười sinh viên, sức mạnh trong cơ thể tiêu hao không ít.

Hắn định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chờ khôi phục thể lực thật tốt mới tiếp tục hành động.

Nhìn xa xa, thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ, hình dạng ngọn núi bị một mảnh rừng xanh biếc bao phủ.

Thảm thực vật sinh trưởng xanh mướt như vậy vô cùng hiếm thấy ở khu vực này, rừng Thiên Phong khan hiếm nhất chính là nguồn thực vật và nguồn nước.

Sau khi An Lâm nhìn thấy ngọn núi nhỏ kia, hắn biết nguồn thức ăn và nước uống của hắn đến rồi!

Cứ như vậy, hắn bắt đầu có chút hưng phấn khi đi về phía ngọn núi nhỏ kia.

***

(*) Last hit: Là phát đánh cuối cùng trước khi kẻ địch bại trận.