Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------
Tiết học vào buổi chiều khiến cho An Lâm vô cùng mệt mỏi buồn ngủ, nhưng sau khi trải qua tiết học đầy sóng gió vào buổi sáng, cuối cùng hắn vẫn không có lá gan ngủ trong giờ nữa.
Đối với An Lâm mà nói, chuyện thú vị duy nhất vào buổi chiều chính là cuộc bầu chọn lớp trưởng cho lớp bọn họ.
Lần bầu chọn này do chủ nhiệm Lăng Tiêu của bọn họ đứng ra chủ trì, đồng thời thầy cũng là trưởng khoá của khoá sinh viên mới này, vẻ ngoài sáng sủa khôi ngô, lập tức hấp dẫn được không ít mấy em gái mê mẩn trong lớp.
Chức vụ lớp trưởng do mọi người bỏ phiếu chọn ra, ai muốn tranh cử trực tiếp lên bục giảng để kéo phiếu bầu.
Bài phát biểu của Hiên Viên Thành đơn giản lại khô khan, hắn ta chỉ nói một câu:
"Các vị đều là cường giả đứng đầu trong khoá sinh viên mới này, cho nên lớp trưởng cũng phải là người mạnh nhất, bởi vì chỉ có như vậy, mới xứng với chức vị này!"
Cái kiểu vừa khen bạn học lại vừa tâng bốc chính mình của Hiên Viên Thành, không thể không nói có tác dụng vô cùng lớn.
Cuối cùng, trải qua một trận đấu võ, dưới tình huống Tô Thiển Vân không tham gia vào cuộc bầu chọn này, Hiên Viên Thành đã có số phiếu ưu thế, giành được chức vị lớp trưởng.
Sau khi tan học, Hiên Viên Thành vừa mới lên chức lớp trưởng đi đến bên cạnh An Lâm.
Muốn ra tay với mình nhanh vậy ư? An Lâm thấy sợ trong lòng.
Quan mới nhậm chức thích ra oai, có lẽ cuối cùng Hiên Viên Thành này đã bắt đầu ra oai phủ đầu với những thành phần cá biệt trong lớp rồi.
"Trong lớp này, không cho phép có sự tồn tại của phế vật." Hiên Viên Thành thản nhiên nói.
Quả nhiên là vậy. . .
Nghe những lời này, An Lâm còn chưa kịp nổi giận đã bị câu nói tiếp theo của Hiên Viên Thành xua tan sạch sẽ.
"Cho nên, bạn học An Lâm, nhất định cậu phải cố gắng hết sức!"
"Nếu như gặp vấn đề gì về việc tu hành, có thể nói với tôi, là một lớp trưởng, nhất định tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức có thể!"
Nói xong, Hiên Viên Thành nhìn An Lâm nở một nụ cười ngập trong gió xuân, còn vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ khích lệ, sau đó mới xoay người rời đi.
An Lâm nhìn bóng lưng rời đi của Hiên Viên Thành, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hoá ra, mình gặp được một lớp trưởng tốt!
. . .
Buổi tối, An Lâm tiếp tục bắt đầu tĩnh toạ tu hành.
Hắn có thể cảm nhận được tu vi của mình, đang tăng lên từng chút từng chút một.
Nhưng vì không có vật tham chiếu cụ thể, cho nên hắn cũng không biết tốc độ tu vi của mình như thế nào.
Ài, hy vọng sớm có thể dựa vào thực lực của mình, đột phá đến Đạo Chi Thể cấp bốn.
An Lâm biết chuyện lên cấp tu vi không thể nôn nóng được, càng nôn nóng, hiệu quả tu vi tăng lên càng không tốt.
Ngày hôm sau, An Lâm vốn chỉ muốn yên tĩnh tu tiên, lại gặp phải phiền toái.
Một sinh viên từ lớp khác đến tìm, đưa cho An Lâm một bức thư.
Trên bức thư viết hai chữ vô cùng chói mắt: Thư chiến!
Thấy hai chữ to đùng này, tim An Lâm đột nhiên đập mạnh.
Đùa gì thế, mình có chọc đến ai đâu, sao lại gửi thư chiến cho mình!
An Lâm mang theo lo lắng bất an mở thư ra, xem nội dung trong đó:
“Nghe nói bạn học An Lâm có tu vi phi thường, là một trong số ba vị thiên kiêu nhận được thư tiến cử của Chân Thần.”
“Tôi là lớp trưởng Lưu Đại Bảo của lớp một trăm, cả gan hẹn bạn học sau khi tan học, so tài một chút ở vườn hoa trước cửa của khu phòng học. . .”
Mặc dù ngữ điệu mấy câu đầu trong thư rất bình thường, nhưng mấy câu sau lại khác nhau một trời một vực:
“Nếu lần hẹn chiến này không tới, người đó chính là tên nhát gan không có JJ”
“Tôi đã thông báo tin tức về trận quyết chiến của hai ta đến các lớp rồi, đến lúc đó sẽ có không ít sinh viên tới xem, chắc cậu sẽ không lỡ hẹn đấy chứ?"
“Vậy thì sau khi tan học, chúng ta không gặp không về!”
"Sao có thể thế được!" An Lâm xem đến câu cuối cùng, suýt nữa thì buột miệng chửi thể.
Tên Lưu Đại Bảo này, là lớp trưởng mới nhậm chức của lớp một trăm.
Nếu như có thể đánh bại một sinh viên mới của lớp thứ nhất, vậy thì thật vinh quang đến nhường nào!
Trong lớp ngoại trừ An Lâm, chỉ cần bất kỳ người nào bước ra, chỉ dùng một ngón tay là có thể hạ gục Lưu Đại Bảo này.
An Lâm thì không giống, tu vi của hắn rất yếu, hơn nữa lại là người có tiếng nhất trong đám sinh viên mới.
Cho nên Lưu Đại Bảo rất cơ trí lựa chọn An Lâm làm đối thủ của hắn ta.
Như vậy, vừa có thể thổi phồng danh tiếng, vừa có thể ung dung vui vẻ giải quyết trận chiến. . .
Trong thư lúc nào cũng khen An Lâm lợi hại thế này thế nọ, như vậy lúc đánh bại được An Lâm ở trận quyết chiến, càng tỏ rõ hắn ta còn mạnh hơn.
Đáng hận nhất là, hắn ta còn tung tin về trận chiến đến các lớp khác.
Mọi người đến xem càng đông, nếu An Lâm không đi tiếp chiến, vậy thì thật mất thể diện.
Nhưng nếu An Lâm đi, bị hắn ta đánh bại trước mắt mọi người, đó cũng là một chuyện rất mất mặt.
Đúng là làm người ta tức chết mà, vì muốn nổi tiếng, chuyện gì cũng làm được!
Mặc dù chưa từng thấy Lưu Đại Bảo này trông như thế nào, nhưng mà An Lâm đã hỏi thăm cả tổ tông nhà hắn ta một lượt luôn rồi.
"Làm sao vậy, tự dưng nổi giận đùng đùng thế?" Hứa Tiểu Lan thấy bộ dạng đầy giận dữ của An Lâm, không kìm được tò mò hỏi.
"Ta hỏi ngươi, lớp trưởng lớp một trăm- Lưu Đại Bảo, ngươi có quen không?" An Lâm trầm giọng hỏi.
"Ồ, lớp trưởng của lớp Độ Kim ấy hả, cái thứ phế vật ấy sao ta có thể quen được." Hứa Tiểu Lan không ý thức được, lời nói của mình đã tổn thương đến An Lâm sâu sắc. . .
An Lâm kìm nén đau khổ, nghi ngờ hỏi: "Sao lại gọi lớp một trăm là Độ Kim?"
"Ý nghĩa như tên, mấy sinh viên của lớp ấy chỉ vào đại học Liên Hiệp Tu Tiên để lấy tiếng thôi."
"Mặc dù trường của chúng ta tập hợp hầu hết thiên tài trên khắp giới Cửu Châu, những cũng có vài tên vô dụng đi bằng cửa sau."
"Bọn họ tới trường học này, chỉ đơn thuần là lấy cái bằng tốt nghiệp, để khoe khoang với người khác mình là sinh viên tài cao." Hứa Tiểu Lan hờ hững nói.
Nghe đến đây, trong lòng An Lâm dấy lên hy vọng: "Vậy bình thường tu vi của lớp trưởng bọn họ cao bằng nào?"
"Cái này hơi khó nói, lớp trưởng của lớp Độ Kim ấy chắc cũng không phải dựa vào tu vi để lên chức, có lẽ là ai có kẻ chống lưng mạnh phía sau thì người ấy được lên làm."
"Ta đoán tu vi của bọn họ là Đạo Chi Thể cấp bốn đến cấp hai, nếu người hoàn toàn không thể tu hành, chắc trường chúng ta cũng không thể nhận." Hứa Tiểu Lan trả lời.
Khoé miệng An Lâm khẽ giật, hoá ra đây chính là trận quyết chiến giữa người có quan hệ mạnh nhất đại học Liên Hiệp Tu Tiên với người có quan hệ mạnh nhất lớp một trăm ư?
"Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?" Hứa Tiểu Lan tò mò hỏi.
Sau khi biết đại khái tu vi của Lưu Đại Bảo, An Lâm tràn đầy khí thế, ý chí chiến đấu mãnh liệt xông lên đốt cháy l*иg ngực hắn.
"Hứa Tiểu Lan, sau khi tan học đừng đi vội, xem ta đạp tên lớp trưởng lớp một trăm kia dưới chân như thế nào!"
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một thoáng, cuối cùng giây phút An Lâm chứng minh bản thân mình cũng đã đến.
Chỗ vườn hoa trước cửa khu phòng học, ở một khoảng sân trống, hai con người đứng đó.
Mấy trăm sinh viên mới tụ tập xung quanh, bọn họ đến từ các lớp khác nhau, đều vì nhận được tin nhắn của Lưu Đại Bảo, cảm thấy tò mò nên mới đến đây xem trận chiến.
Thậm chí có nguyên một lớp đến đây, nhưng không phải bọn họ đến để cổ vũ An Lâm, chỉ đơn thuần là rảnh rỗi đến khó chịu, cho nên mới chạy tới hóng hớt.
Nhân vật chính của cuộc chiến này, chính là một trong số những sinh viên mới có tiếng nhất, chính là An Lâm được mệnh danh “Người có quan hệ rộng nhất”, cùng với lớp trưởng Lưu Đại Bảo của lớp một trăm.
An Lâm chắp tay đứng trên mặt đất, đối mặt với Lưu Đại Bảo.
Mặt mũi tuấn tú kết hợp với một bộ bạch y, khiến cho hắn toát ra phong độ nhẹ nhàng, trác tuyệt bất phàm.
"Hắn chính là An Lâm ư? Xem ra không có tồi tệ như trong truyền thuyết." Một cô gái nhỏ giọng bàn tán.
Cô ta thấy vẻ ngoài của An Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi ửng đỏ.
Một nam sinh gật đầu đồng ý: "Xét về khí chất, đúng là không giống một tên phế vật."
Đối diện An Lâm, bề ngoài của Lưu Đại Bảo có hơi bình thường, nhưng lúc này hắn ta cũng thể hiện ra được phong độ của một cao thủ, trên gương mặt hơi mập mạp đầy vẻ nghiêm nghị.
"Cuối cùng ngươi vẫn tới." Lưu Đại Bảo lạnh lùng nói.
"Đúng, ta tới rồi." An Lâm gật đầu đáp, áo trắng trên người khẽ lay động.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, bắt đầu trận chiến trước mặt đám người này." Lưu Đại Bảo dửng dưng nói.
"Được." An Lâm hờ hững đáp một tiếng.
Cứ như vậy, trận đại chiến bùng nổ.
Tất cả mọi người ở đó đã chứng kiến một trận đấu khiến họ khó quên cả đời. . .