Chương 4: Rơi vào tay tôi
Khi Trầm Ngữ Trì rửa tay, soi gương, nhìn thấy khuôn mặt nẩy nở và cơ thể đột nhiên cao lớn, đột nhiên thở dài.
Không đợi cô có phản ứng gì, đèn toilet "bụp" một tiếng, ngay khi cô còn chưa có ý thức được đèn đã tắt, cả toilet đã bị một mảnh tăm tối bao phủ.
Thị giác vào lúc này giống như đã bị che chắn, chóp mũi tràn đầy mùi huân hương nồng đậm, cơ thể cô run lên khi ánh đèn vụt tắt. Ngay sau đó trái tim như bị một cỗ cảm xúc khủng hoảng không cách nào kiềm chế được gắt gao nắm lấy.
Giống như có một con quái vật đang ẩn núp trong những gian phòng trong nhà vệ sinh, cô cảm thấy sợ hãi đến ngạt thở, trong đầu quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết và tiếng còi cảnh sát vang lên, còn có một chút hình ảnh nát vụn, lay động dữ dội.
Trầm Ngữ Trì ôm lấy đầu, không tự chủ được mà nửa ngồi xổm xuống, cơ thể run lên, hai chân căn bản không bước được bước nào, giống như bên người ẩn giấu vô số yêu ma khủng bố, cô liều mạng nhắm chặt mắt, hai tay nắm vào nhau đặt ở phía trước ngực, hình như muốn lấy cái này để chống lại sự xâm nhập của bóng tối.
Dường như trong bóng tối dày đặc thực chất có gì đó, có bàn tay thon dài nắm lấy bả vai của cô: "Trầm Ngữ Trì?"
Trầm Ngữ Trì cũng không quan tâm là ai đến, có loại cảm giác nhẹ nhõm như người chết đuối cuối cùng cũng nắm được một khúc gỗ, liều mạng ôm lấy eo nhỏ của anh.
Bùi Thanh Lâm rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy với người khác, bất giác cau mày.
Anh rất nhanh mặc kệ điều đó, anh cảm giác được cả người Trầm Ngữ Trì đều đang run rẩy, hô hấp dần dần nặng thêm, anh sợ cô bị sốc, vươn tay vỗ mặt của cô, lặp lại lần nữa: "Trầm Ngữ Trì?"
Trầm Ngữ Trì lúc này coi như là nghe thấy giọng của Bùi Thanh Lâm, lẩm bẩm câu gì đó, mơ hồ không rõ mà trả lời.
Biểu cảm của Bùi Thanh Lâm trở lại bình thường, vươn tay mở đèn khẩn cấp trên tường.
Ngón tay của anh để lên hai má của cô, giọng nói hàm chứa vài phần trêu chọc: "Bản lĩnh ngày thường của cô đâu? Con gái ngoan?"
Trên lông mi của Trầm Ngữ Trì còn vương vài giọt nước mắt vụn vặt, cô hình như mới định thần lại, trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt rơi lên đầu ngón tay anh.
Bùi Thanh Lâm sợ run, thu ngón tay lại như bị phỏng.
Cô há miệng thở dốc, biểu cảm khó chịu nói thầm: "Tôi mới không sợ đâu, tôi là người nối nghiệp của Chủ nghĩa Cộng Sản, có thể đánh bại tất cả yêu ma quỷ quái!"
Anh cong môi: "Tôi có nói cô sợ sao?"
Trầm Ngữ Trì bị anh làm cho nghẹn chết.
Hai người cứ như vậy một đường im lặng quay về phòng bệnh, miệng Trầm Ngữ Trì đóng mở vài lần, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: "Cám ơn.. Dì Bùi."
Hai chữ cuối cùng giống như là ngậm ở trong miệng, gần như nghe không rõ.
Nghe được một tiếng "cảm ơn" từ miệng của Trầm Ngữ Trì thật đúng là hiếm có, Bùi Thanh Lâm cảm thấy ngạc nhiên nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì: "Nghỉ ngơi cho tốt, qua vài ngày tôi sẽ quay lại đón cô xuất viện."
Mấy ngày kế tiếp Bùi Thanh Lâm cũng chưa xuất hiện lần nào, nghe nói là công ty xảy ra vấn đề khó giải quyết, bệnh tình của Trầm Nghĩa Chu cũng ổn định, đã được đưa sang bệnh viện bên Đức để tiến hành trị liệu phục hồi, thuốc Trầm Ngữ Trì sử dụng cũng lần lượt giảm bớt, được bác sĩ hướng dẫn thực hiện phục hồi chức năng cho cơ thể, chờ đến khi cô sắp ngừng uống thuốc, Bùi Thanh Lâm cuối cùng cũng xuất hiện.
Mặc dù Ngữ Trì có chút bài xích đối với mẹ nhỏ, nhưng thấy anh lại đến đây, cô vẫn thở dài một hơi, chân dài duỗi ra nhảy xuống giường, có chút phấn khích mà hỏi: "Có thể về nhà sao?"
Bùi Thanh Lâm hôm nay mặc một bộ vest giản dị bằng vải lanh, bên trong mặc áo sơ mi Dior và quần tây ka-ki, ở dưới mang giày u la (1), tuy cả người ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng phong thái của anh thì như là một siêu mẫu quốc tế.
Anh đơn giản "ừ" một tiếng, phân phó trợ lý: "Giúp con bé thu dọn đồ đạc."
Trầm Ngữ Trì trực tiếp đẩy hai cái vali: "Tôi đã thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Bùi Thanh Lâm quét mắt nhìn cô một cái, hình như có chút ngạc nhiên cô làm sao lại trở nên chịu khó như vậy: "Được."
Trợ lý đẩy va li giúp cô, Bùi Thanh Lâm và cô một trước một sau đi đến bãi đậu xe dưới lòng đất, anh bấm chìa khóa của một chiếc xe thương vụ không biết của hãng nào nhưng vừa nhìn là biết rất đắt tiền, cốp xe nhanh chóng mở ra, thoải mái đặt hai cái va li lớn vào trong.
Ánh mắt Trầm Ngữ Trì thăm dò: "Tôi còn nghĩ cô sẽ gọi xe taxi đó."
Trợ lý Linh Tương nghe được lời của cô có điểm muốn cười, sau đó bị Bùi Thanh Lâm nhìn thoáng qua, lập tức nhịn xuống.
Anh tùy ý nói: "Lên xe đi."
Trầm Ngữ Trì mất tự nhiên ngồi trên chiếc xe tư gia (2) vừa nhìn cũng rất quý báu này, thảm tuyết trắng trên xe bị cô giẫm hai dấu chân, biểu cảm của cô lại càng không dễ chịu, giống như muốn xoay người lại vỗ bụi.
Giọng Bùi Thanh Lâm từ chỗ phó lái truyền tới, mang theo chút lười biếng: "Đây là xe của cha cô."
Một câu nói rất đơn giản, rốt cục cũng khiến cho biểu cảm kéo căng của Trầm Ngữ Trì thả lỏng chút, thẳng lưng ngồi ở đằng sau.
Gần đây cô cũng từ miệng nhân viên y tế lần lượt biết được chuyện mấy năm nay cha già mở công ty kinh doanh, hình như có nhiều tiền hơn so với lúc đầu, nhưng cô quả thực không có khái niệm gì đối với công ty của cha, thậm chí có thể nói, bản thân cô vẫn không có khái niệm gì đối với hai chữ "giàu có", hôm nay nhìn thấy chiếc xe này, cuối cùng cô mới có một chút cảm nhận trực quan.
Cô ngồi ổn định ở trên xe, nhìn thấy cảnh vật hai bên thụt lùi nhanh chóng, nhíu mày nói: "Nhà của chúng ta ở tòa nhà cũ ngoại ô phía Nam nhà máy thép bên kia, đường này không đúng."
Bùi Thanh Lâm niết nhăn mày, giữa lông mày và mắt có vài phần lười biếng, phong tình: "Bây giờ cô đang ở khu biệt thự số 13 của Thiên Nga Phố."
Trầm Ngữ Trì trợn tròn mắt, nhịn không được lặp lại danh từ chỉ có thể xuất hiện ở trong phim truyền hình: "Biệt thự?" Cô mơ màng trừng mắt nhìn: "Cha tôi thật sự rất có tiền sao?"
Bùi Thanh Lâm tùy ý ừ một tiếng: "Cũng ổn."
Trầm Ngữ Trì nhìn đôi mắt và dung mạo rực rỡ như ngân hà của anh, kìm lòng không đậu hỏi ra vấn đề về nhân cách: "Cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bởi vì cha tôi có tiền mới gả cho ông ấy sao?"
Tay đánh vô lăng của trợ lý lệch một chút, xe tư gia thiếu chút nữa đổi đường.
Bùi Thanh Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô viết chữ tò mò, tạm thời thật không chắc có phải cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay không. Sắc mặt anh không thay đổi: "Không phải."
Trầm Ngữ Trì không hiểu sao có điểm thất vọng, gật đầu, anh lại mỉm cười: "Coi như trừng phạt, cô trở về chép mười lần điều lệ đảng."
Trầm Ngữ Trì lập tức kháng nghị: "Dựa vào cái gì!"
"Dựa vào.." Anh búng ngón tay thon dài, thong thả cười: "Bây giờ cô rơi vào trong tay tôi."
Dọc đường đi Trầm Ngữ Trì đều dùng im lặng để kháng nghị, xe tư gia chạy khoảng nửa tiếng, mới về tới khu biệt thự trong thành phố.
Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đống biệt thự rất có phong cách kiểu Trung Quốc này, bên ngoài biệt thự có sân nhỏ mang phong cách cổ xưa trang nhã, hồ nước bên trong sân nuôi cá kiểng tuyệt đẹp, phần lớn vật dụng ở trong biệt thự được sản xuất từ gỗ lim, thiết kế tạo hình giống như là bắt nguồn từ sách cổ, nhưng cũng không thiếu khoa học công nghệ hiện đại cần hằng ngày như TV, máy tính, người máy trí năng, vân.. vân, sự kết hợp cũng không đột ngột, ngược lại có loại mỹ cảm vượt thời không.
Rất nhanh có cô giúp việc đi ra đón, nhiệt tình chủ động nhận lấy và thu xếp tốt hành lý của cô.
Trầm Ngữ Trì nhịn không được bấm chính mình một chút, mặc dù khi còn nhỏ không biết gì cũng từng ảo tưởng chính mình là công chúa của nước XX, cháu gái của nhà giàu nhất XX, ở khu nhà cấp cao lái xe sang, quần áo đến thì duỗi tay cơm đến há mồm, nhưng khi tất cả điều này biến thành sự thật.. Cảm giác sao giống như giấc mơ vậy?
Trong lúc cô đang phân tâm, Bùi Thanh Lâm đã nhận hai cuộc gọi, anh lấy cái đồng hồ bỏ túi cực kỳ dính mùi tiền ra nhìn giờ, quay đầu nói: "Tôi phải về công ty, mấy người chăm sóc tiểu thư cho tốt, tận lực thỏa mãn yêu cầu của con bé."
Trợ lý lấy chi phiếu ra, đưa cho Trầm Ngữ Trì. Bùi Thanh Lâm ấn mi tâm, đã xoay người chuẩn bị ra ngoài: "Cô có thể dùng trước 10 vạn tệ này, nếu không đủ thì liên hệ thư ký."
Trước khi cô mất trí nhớ, Bùi Thanh Lâm quanh năm suốt tháng hầu như đều ở nước ngoài để mở rộng nghiệp vụ, Trầm Ngữ Trì cũng có vòng tròn xã giao của chính mình, số lần gặp mặt của mẹ con plastic trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù bây giờ cô mất trí nhớ, nhưng Bùi Thanh Lâm cũng không cảm thấy có gì khác trước, ăn uống trong nhà đã có người giúp việc, tiền tiêu vặt sẽ cho đủ, có thể đảm bảo cô không đói chết. Hơn nữa bác sĩ cũng nói qua, cô có năng lực chăm sóc bản thân, đây mới là nguyên nhân anh nguyện ý tiếp nhận Trầm Ngữ Trì.
Năm năm trước Trầm Ngữ Trì còn nằm ở giai đoạn không có khái niệm gì với chi phiếu, bởi vậy cũng không nhận chi phiếu kia, sửng sờ: "Mười, mười vạn?" Cô suy nghĩ một chút: "Cô nói chính là đậu vui vẻ sao?"
Bùi Thanh Lâm: "..."
Bước chân của anh tạm dừng một chút, cuối cùng quay đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu cô muốn lấy đậu vui vẻ để chi tiêu, tôi cũng không để ý."
Trợ lý đưa chi phiếu tới trong tay Trầm Ngữ Trì, Bùi Thanh Lâm không chút để ý: "Mật mã là sáu số một, mở tài khoản chính là dùng thẻ căn cước của cô."
Cả đời thấy qua nhiều tiền nhất chính là nộp mấy ngàn tiền học phí, Trầm Ngữ Trì gian nan nuốt nước miếng một cái, gần như mang theo kính nể mà nhìn chi phiếu kia.
Bùi Thanh Lâm đã mặc áo vest chuẩn bị ra ngoài, thư ký của anh đột nhiên vội vàng chạy vào, vẻ mặt bất ngờ mà thấp giọng nói: "Bùi tổng, một nhà Trầm Nghĩa Hàng lại tới nữa, sợ vẫn là vì cổ phần công ty.."
Bùi Thanh Lâm nheo mắt, vẻ mặt hờ hững đứng lên.
Trầm Ngữ Trì chưa có nghe thấy nửa câu sau, chỉ biết thân thích tới đây liền vui vẻ, "bịch bịch" chạy đến cửa: "Bác cả của tôi, bọn họ tới đây? Chân bị thương của bác ấy có tốt không? Bác cả bọn họ có phải tới gặp tôi hay không?"
Bùi Thanh Lâm không để ý đến, lạnh nhạt nói: "Mời bọn họ trở về."
Trầm Ngữ Trì nhăn mày, có chút khó hiểu: "Vì sao? Bác cả bọn họ đến cũng đến rồi."
Trước đây có một lần cô phát sốt, cha cô ở bên ngoài làm ăn, vẫn là bác cả Trầm cõng cô đưa đến sở y tế, bác cả gái nhiều lần liên tục đổi đa dạng cơm dinh dưỡng cho cô, một nhà bác cả đối tốt với cô.
Bùi Thanh Lâm im lặng một lát, trên mặt lại xuất hiện loại biểu cảm châm biếm quen thuộc này: "Cô muốn gặp bọn họ?"
Trầm Ngữ Trì nghi ngờ nhìn anh một cái, gật đầu.
Cả người Bùi Thanh Lâm ngồi trở lại ghế gỗ lim khắc hoa, ngón tay thon dài như ngọc chạm mặt bàn: "Để cho bọn họ vào đi."
Anh cười có chút ít châm chọc, nghiêng đầu nhìn Trầm Ngữ Trì: "Giải quyết toàn bộ sự việc."
* * *
(1) Là một đôi giầy bên trong được độn cỏ u-la để làm ấm
(2) Xe riêng của gia đình
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn thiên sứtrong lúc 22: 46: 25 ngày 21/07/2020 đến 18: 31: 31 22/07/2020 ném cho ta bá phiếu vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng.
Cảm ơn tiều tiên sứ ném hỏa tiễn: 1 cái Hà Xử Quy Trình
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dịch dinh dưỡng: Bao Bala, Nam Phong, 5 bình Pee; 4 bình kkkayl;
Đặc biệt cảm ơn mọi người ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
* * *
Edit: Kittee
17/10/2021