P2 - Chương 38: CUỐI CÙNG CŨNG BIẾT YÊU
( Thứ quý giá nhất của ngươi nói sẽ dành cho ta...vậy thứ quý giá nhất của ta sao ngươi ko giữ lấy) -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nói về cái sự kiện thoa thuốc cho Thư Kỳ mà Lệ Hằng đã căng mắt nói dối. Lúc đầu nghĩ là bởi vì mình có ý tốt nên nếu chị ấy có phát hiện ra cũng ko đem mình đi phanh thây đâu .
Và đúng là sau khi Thư Kỳ phát hiện được thực chất chẳng có cuộn băng nào cũng ko hạ sát Lệ Hằng . Cứ im lìm như chưa có gì xảy ra. Lệ Hằng một phen cười trong lòng cho rằng tên ác ma này nghe lời mình răm rắp . Đối với mình tuyệt đối sẽ ko như người bình thường .
Ai ngờ đâu Thư Kỳ thừa lúc Lệ Hằng ko chú ý đã lấy mất tất cả giấy tờ tuỳ thân bao gồm : Chứng minh nhân dân , bằng lái xe, thẻ atm của Lệ Hằng . Sau đó ra lệnh cấm tuyệt đối ko để cho Lệ Hằng bước vào biệt thự của Thư Kỳ nửa bước , chẳng những thế còn đưa ra lệnh cấm nếu có kẻ nào đó dám chứa chấp Lệ Hằng thì sẽ gϊếŧ ngay lập tức.
Lệ Hằng sau khi về nhà ko được vì bị đám lính chặn bên ngoài đã la ó um sùm. Con người với viên kim cương trên tai loé sáng nở một nụ cười hả dạ :
" Ta mới dễ dãi với ngươi một chút , đã ko coi ta ra gì , đã đến lúc phải dạy dỗ lại ngươi rồi"
Ở bên dưới thì tiếng la vẫn ko hề thuyên giảm . Mà càng ngày càng làm cho người ta đinh tai nhức óc. Có lẽ ở trong xã hội đen lâu năm quá Lệ Hằng quên mất mình từng là cảnh sát . Bây giờ nhìn cô chẳng khác gì mấy tên lưu manh đang nằm vạ trước nhà người khác.
" Thư Kỳ ...ngươi được lắm dám nhốt ta... bộ ta ko biết ra khách sạn ở hay sao...ủa mà"- dám nghĩ ko dám nói.
" Không phải chứ ví của mình đâu rồi ?"
Nhìn thấy bóng dáng người đó đang đứng ở trên lầu làm như chuyện ko liên quan đến mình . Làm máu điên trong người Lệ Hằng càng dâng lên vô tận .
" Thư Kỳ ...ngươi bước xuống cho ta ...Thư Kỳ"
" Câm miệng ai cho ngươi dám kêu đích danh tên Đại Tỷ như thế"- tên gác cổng từ nãy đến giờ cực kỳ khó chịu với người này , giờ lại dám lôi cả tên chủ nhân của hắn mà la um sùm như thế , ko chịu được nên đã lên tiếng.
" Ngươi mới câm miệng ...Tứ Tỷ của Tiến Hưng ngươi cũng dám kêu câm miệng ...ngươi chuyển lời lại cho tên xấu xa đó biết ... một khi ta đi rồi sẽ ko về đâu"
Lệ Hằng vì ko còn đồng bạc nào trong người , bằng lái cũng ko có nên lủi thủi đi bộ đến bệnh viện có chứa em của tên xấu xa đó ăn vạ. Thiệt sự là mỗi bước đi là một câu rủa Thư Kỳ . Ko hiểu sao ông trời sinh ra ta còn sinh ra kẻ đó. Khó khăn lắm mới vào tới phòng của Phạm Hương ...nhìn thấy một người nằm trên giường chùm kín mít liền lập tức bay lại vỗ chát chát vào mông.
" Phạm Hương tỉnh dậy cho em ...chị còn nằm chình ình ra đây ...ko tỉnh dậy mà koi Thư Kỳ xấu xa đến mức nào"
" Ưm"
" Rên cái gì mà rên ...làm như nặng lắm ..tỉnh dậy koi.."
" Aaaaaaaaaaaa"- Lệ Hằng la toáng lên khi người nằm trong chăn lại chính là Lan Khuê...mà quan trọng hơn là bây giờ đang trong một cái tình trạng ...tình trạng là...full HD ko che.( à mới kịp nhìn thấy ngực thôi nhá)
" Đồ biếи ŧɦái ...đồ đê tiện ...đồ bỉ ổi"- Lan Khuê bị Lệ Hằng đánh thức mà tên đó lại còn nhìn chằm chằm vào thân hình của mình.
" Em tưởng là Phạm Hương ...em hỏng có cố ý..huhu"
" Rồi có thấy được gì hong...nói"
" Thấy ...chút ...chút"
Sau câu nói đó là bình thuỷ , gào mênh gì đều thẳng hướng bay vô người Lệ Hằng ...cũng may cô đã nhanh chóng chạy ra ngoài . Cứ chạy liên tục liên tục thì đi đến một công viên.
" Cái ngày gì vậy trời .. bộ hồi sáng ra đường đạp cục ó hay sao vậy?"
" Mà cái bà Lan Khuê này làm quá hà ...làm như người ta thèm dòm lắm ...của bà đẹp thiệt nhưng đâu có bằng của Thư Kỳ..."
" Ủa gì zậy ...tự dưng nhắc tới thứ xấu xa kia..."
Đang lúc đó thì bụng Lệ Hằng kêu lên một cái ọt:
" Tất cả các người đều xấu xa...đói quá đi trời ơi"
----------------------------------------------
Ở trong bệnh viện lúc Lệ Hằng đến thì Phạm Hương còn trong WC , bởi vì trơn quá nên bị té ...trong lúc quơ quào thì tay đập vô cái bồn nước ...làm chiếc nhẫn Lan Khuê tặng cho cô vỡ ra...vì sợ mèo con bên ngoài nổi điên lên nên đã giấu trong túi đợi khi nào xuất viện sẽ đem sửa liền.Bỗng dưng lại nghe ở ngoài ầm ĩ rồi Lan Khuê khóc om sòm.
" Nín , nín ...đứa nào mới làm gì em ...nói"
" Tại Hương hết á...ăn người ta đến ko thể xuống giường ...ăn xong lại còn ko biết đậy lại ...để chương ướng ở đó con quỷ Lệ Hằng nó thấy hết rồi kìa..."
" Ủa nhớ có đậy cái mền lại rồi mà"
" Em ko biết ...ko biết ...bây giờ em còn mặt mũi nào đi gặp nó nữa chứ"
" Được rồi lần sau gặp nó lột quần lột áo nó lại cho bỏ ghét ha ...hoy nín"
" Hức...hức"
" Mà Hương khoẻ lại rồi ...mai xuất viện đi ...ở đây ko có riêng tư ko có mần ăn mần uống gì được hết"
"..."- Lan Khuê lúc này thầm nghĩ ko biết y tá có chích nhầm thuốc kí©ɧ ɖụ© cho Phạm Hương hay ko ...mà từ lúc bị thương đến giờ lại giở chứng như vậy.
----------------------------------------------
Vốn dĩ thì Thư Kỳ chỉ định dạy dỗ Lệ Hằng một hôm thôi . Qua hết hôm nay nếu Lệ Hằng ngoan ngoãn về tạ lỗi thì cô sẽ xem như ko có chuyện gì . Bỗng nhiên lúc đó điện thoại của cô liên tục nhận được những cuộc gọi đến . Cô lập tức đến đó vì lần này chính là quyết định vấn đề sống còn của Tiến Hưng .
Cuộc hẹn này là Thư Kỳ cùng với một người liên lạc với nhau nhằm nâng cao thế lực để đề phòng bọn lão thần kia . Kẻ đó yêu Thư Kỳ từ lâu nhưng ko được ngó ngàng đến . Hôm nay lợi dụng cuộc nói chuyện này để bỏ thuốc vào ly rượu của Thư Kỳ . Bởi vì hắn cùng cô lớn lên tuy cô ko yêu hắn nhưng biết rõ hắn là người tốt ...với lại tình hình đang cấp bách nên cô cũng ko có cảnh giác gì . Ko ngờ khi uống vào người đến phát hiện thì đã quá muộn ...vì là cuộc hẹn bí mật nên ko có ai đi theo.
Thân thể bị trúng xuân dược cho dù có như thế nào cũng phải được thoả mãn mới ko bức người bị hạ đến chết . Nhưng trong lòng từ lâu đã có người làm sao có thể dâng hiến cho tên thú đội lốt người này ...cô dùng cả sức lực còn lại của mình để ấn vào nút gọi cho Lệ Hằng .
Trời đã bắt đầu sụp tối , Lệ Hằng vì đói quá nên định bụng ngủ một giấc cho qua cơn đói ...với lại để Lan Khuê bớt giận thì quay lại bệnh viện năn nỉ chu cấp cho mớ tiền tạm sống qua ngày . Bỗng dưng có một con muỗi bay đến đậu vào mặt cô làm cho cô trong vô thức đập lên mặt một cái bẹp ...xong thức luôn .
" Khốn kiếp ...đến con muỗi cũng bắt nạt ta"
Renggggg...
" Gì chứ lại còn dám gọi cho mình ..."
" À hay là biết lỗi rồi nên gọi điện kêu về cũng nên ..."
Nghĩ thế nên Lệ Hằng nhanh chóng bắt điện thoại lên nghe ...thì bên đầu dây bên kia ko ngừng truyền đến âm thanh của một người đàn ông ...và tiếng kêu uỷ khuất của Thư Kỳ.
" Thư Kỳ ngoan đi ...để anh yêu em ...anh sẽ bảo vệ em suốt đời..."
" Buông ...ra..."
" Anh thực sự rất yêu em ...sẽ mau thôi ...anh sẽ nhanh chóng làm cho em phải yêu anh"
" A...ưn..."- Thư Kỳ cảm thấy xuân dược ngày càng thiêu đốt lục phũ ngũ tạng của cô , cực kỳ khó chịu.
" Khó chịu lắm đúng ko ...anh sẽ thoả mãn em mà ...Thư Kỳ ...anh ko chịu được nữa...cho anh"
" Lệ Hằng ..."- âm thanh rất nhỏ, vì sắp ko còn làm chủ được mình nữa.
Bởi vì đoán được hoàn cảnh bây giờ của Thư Kỳ cùng với điện thoại của cô và Thư Kỳ có định vị của nhau ...và nơi cô ấy đang ở cũng may mắn chỉ ở phía trước ko xa ...nên Lệ Hằng tay vẫn cầm điện thoại nghe còn chân thì nhanh chóng chạy về phía trước.
Thú tính của đàn ông bộc phát ...trước mặt lại là người con gái từ lâu thầm thương trộm nhớ ... gương mặt bị trúng xuân dược của Thư Kỳ lại càng ma mị làm hắn ta kìm ko được nữa. Dùng tay xé toan chiếc áo trắng của Thư Kỳ để lộ một thân hình hoàn mĩ vẫn còn ẩn mình sau chiếc bra đen. Trong lúc hắn ko để ý Thư Kỳ đã hất hắn lăn xuống giường ...đầu của hắn vì bị va chạm nên chóng mặt ko đứng lên liền được .
Với sức lực bây giờ Thư Kỳ ko thể nào ngồi dậy để tấn công hắn ...người bị trúng xuân dược hạng nặng này nhất định chỉ có hai cách mới thoát khỏi : một là chết... còn hai là bắt buộc phải được thoả mãn...trong phút chốc nhìn thấy cây dao trên bàn cũng ko hiểu vì sao dùng nó để đâm vào bụng của mình... máu tuôn ra như tắm .
" Thư Kỳ"- tên đó hét toáng lên đứng lên đi đến chiếc giường thì đã bị Lệ Hằng dùng thanh sắt đánh vào đầu bất tỉnh.
" Thư Kỳ tại sao phải dại như vậy ?"- cô ấn phím gọi cho cấp cứu sau đó ôm chầm lấy vết thương của cô gái đó.
" Ta sợ ta ko thể kìm chế được thân thể của mình...ta ko muốn mất đi thứ quý giá nhất bởi người ta ko yêu"
" Chị liều mạng để giữ nó làm cái gì chứ...chị giữ cho ai...ko đáng...thật sự ko đáng"
" Đáng...ta giữ nó vì ngươi... Lệ Hằng ...Thư Kỳ cuối cùng thật sự đã yêu ngươi"- bởi vì máu ra nhiều làm cho Thư Kỳ ngất lịm vào người của Lệ Hằng khi vừa nói xong.
" Thư Kỳ ...chị chỉ biết giữ thứ quý giá nhất của mình ...vậy thứ quý giá nhất của ta là ai...chị thật sự ko biết hay sao mà định huỷ diệt "
To be continued...
P/s : Sắp hết được chưa nhỉ....đùa chứ chắc tới chap 50...ôi mệt.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu