P2 - Chương 37: NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU
( Mưa xuân lất phất rơi...hoà quyện mãi ko rời)----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lệ Hằng đứng bên ngoài một hồi mới quyết định vào trong phòng của Thư Kỳ.
" Có chuyện gì sao ?"
" Hôm qua tính tặng chị cái này ...nhiều chuyện quá lại quên mất ... Thư Kỳ sinh nhật vui vẻ"
Thật chất cô ko hề biết được bên trong là món quà gì , và đây cũng ko phải là lần đầu tiên Lệ Hằng tặng quà sinh nhật cho cô, nhưng những món quà lần trước chỉ là những thứ mà ai ai cũng đã tặng. Nhưng món quà lần này sau khi Thư Kỳ mở ra mới thấy nó rất kỳ lạ.
" Cái này là gì?"
" Là thuốc đặc trị vết sẹo đó"
" Ngươi có ý gì đây ?"
" Thư Kỳ ...vết sẹo trong lòng với Nhị Tỷ cũng đã xoá được rồi ...những vết sẹo trên người này cũng đã đến lúc xoá nó đi"- Lệ Hằng ngồi xuống bên cạnh cô , lấy lại chai thuốc mở nó ra.
" Ta đã quen rồi ...dù gì có xấu hay đẹp cũng chẳng ai quan tâm"- Thư Kỳ toan đứng dậy bỏ đi.
" Sao biết ko có ai quan tâm ...đừng lúc nào cũng tự uỷ khuất như thế ... Thư Kỳ ngồi xuống cho ta"
Lệ Hằng ko hiểu sao rất ghét nhìn thấy Thư Kỳ buồn bã , một lúc nóng giận nên đã quát lớn lên . La xong mới cảm thấy hối hận ...ko phải chứ dám ra lệnh cho Đại Tỷ của Tiến Hưng ...lại còn hung dữ như vậy ...chán sống rồi.
Lần này cũng ko biết là tình huống gì ...bình thường nếu như có người dám dùng cái giọng điệu đó với mình thì xác định kết cục luôn . Nhưng bây giờ tự dưng lại ngồi xuống ngoan ngoãn như vậy với thuộc hạ của mình . Thư Kỳ ngươi có phải bệnh rồi ko ?
" Đại Tỷ ...em xin lỗi ...nhưng mà...ngoan đi ...để em thoa cho chị"
" Ta...nhưng mà ta chưa từng ...chưa từng"- mặt Thư Kỳ bỗng chốc đỏ lên ...gương mặt này Lệ Hằng luôn luôn cảm thấy rất thích.
" Chưa từng cái gì chứ ...lần trước đã nói khi say chị đã cởϊ áσ trước mặt em rồi ...nên em mới biết chị có sẹo đó ...được rồi ...ngoan ...cởi ra"
" Ngươi mơ đi...ta ko cởi"
" Ko cởi có phải ko...được ...ko ngại nói luôn cho chị biết lần đó em đã quay lại hết quá trình đó rồi ...ngày mai nhất định tung lên cho toàn tổ chức này xem ...để cho người ta biết thân thể của Đại Tỷ đây có thể gϊếŧ người cỡ nào"- Lệ Hằng nhắm ko xong nên to mắt mà nói dối.
" Ngươi ko sợ chết có phải ko?"- Thư Kỳ khuôn mặt càng ngày càng đỏ tức giận nhìn lấy Lệ Hằng .
" Có giỏi thì gϊếŧ em đi ...mà nói cho chị biết... em có cài sẵn một chương trình ...nếu ngày mai mà ko rỡ nó thì nó phát tán liền...chị gϊếŧ em thì xác định đi ...hơ hơ"
" Ngươi ......ngươi vô sỉ "- Thư Kỳ lúc này khuôn mặt thật sự sẽ khiến người ta cưng đến chết.
" Hahahaha...đi theo Đại Tỷ thì phải vậy thôi ...mà càng nhìn càng thấy Đại Tỷ đáng yêu ha ...được rồi mà ngoan đi ... Thư Kỳ đẹp lắm đừng để bị xẹo mà"
" Nhưng mà sau khi thoa xong ngươi phải trả đoạn phim đó lại cho ta"
" Được rồi mà...đừng dai quá....cởi ra"
Trong lòng Thư Kỳ lúc này suy nghĩ thật sự mình đúng là chiều tên thuộc hạ này đến hư luôn ... mà ta là ác ma như thế nào cũng ko vô sỉ như ngươi ...tên sắc lang ngươi muốn thoa thì thoa đi ...ngày mai ta lấy được đoạn phim đó sẽ phanh thây ngươi.
Thân thể đó đã từng một lần được thấy qua ...nhưng lần đó là trong hoàn cảnh bi thương cũng ko nhìn kỹ càng ...lần này tâm trạng đang tốt như vậy ...người trước mặt lại đẹp tựa mỹ nhân câu phách câu hồn ...trái tim rộn rã đập liên hồi .
Nhớ lại lần trước khi những người dân tộc thoa thuốc vào chân mình cảm giác cực kỳ đau đớn . Còn nhớ lúc đó mình đã la banh nhà banh cửa Nhưng từ nãy giờ thoa lâu đến như vậy Thư Kỳ một tiếng cũng ko kêu lên .
" Ko đau sao?"
" Ko là gì so với trước đây ...vẫn còn chịu đựng được"
" Chuyện lúc trước cứ cho nó vào dĩ vãng đi ... sau này sẽ ko để ai ức hϊếp Thư Kỳ nữa"
" Ngươi nghĩ mình có thể bảo vệ ta sao ?"- một nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt đó.
" Nhất định sẽ làm được ...chỉ cần Thư Kỳ...chị hứa với em ...sau này đừng bao giờ gϊếŧ người nữa"
"..."
" Thư Kỳ..."
Thư Kỳ suy nghĩ một hồi lâu ...ko nói ko rằng chỉ khẽ gật đầu ...nếu như ko chú ý sẽ ko thấy ...nhưng nụ cười trên môi của Lệ Hằng bây giờ cũng đủ biết khoảnh khắc đó đã nhìn thấy được rồi.
-------------------------------------------
Tối hôm nay trời bắt đầu lập đông với những con gió như mang con người ta vào xứ sở ko có nắng...Phạm Hương ở trong bệnh viện cũng đã được vài ngày ...vết thương vì ko vào sâu trong cơ thể lại được chăm sóc tốt về thể chất lẫn tinh thần ...nên cũng hồi phục khá nhanh ... họ ở trong bệnh viện suốt ngày phải ngửi mùi cồn sực nức nhưng lúc nào cũng vui vẻ...lâu lắm họ mới ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm như vậy ...điều đó làm cho Phạm Hương thực sự ko muốn quay về.
" Hương hôm nay ngoan quá ...ăn được rất nhiều"
" Nè , nè chị dù gì cũng là chồng tương lai của em đó...sao em nói một hồi nghe giống như mẹ chăm con vậy ?"
" Vậy muốn em ăn nói cộc cằn chứ gì?"
"Hoi , hoi ...nghỉ khoẻ y ...cứ vậy được rồi"- Phạm Hương nghe đến thì lắc đầu lia lịa.
" Thiệt là..."
Lan Khuê đi dẹp tô cháo Phạm Hương vừa ăn xong , thì lại ngồi bên cạnh Phạm Hương. Còn người kia bắt đầu tay chân ko yên cứ sờ mó xung quanh người trước mặt.
" Lại nữa rồi"
" Khuê à ...ngày nào cũng ăn mấy thứ này chắc chị chết luôn quá"
" Vậy mai em nấu món khác nha ..ko nấu cháo nữa"
" Chị chỉ muốn ăn thịt thôi à..."
Nghe câu nói đó của Phạm Hương làm Lan Khuê có chút thắc mắc...Phạm Hương chẳng phải là ko ăn được thịt sao ? Chẳng lẽ bị bắn một phát đổi tính luôn rồi .Thấy Lan Khuê im lặng nên Phạm Hương lắc lắc mạnh tay của nàng bắt đầu nũng nịu.
" Đi mà mèo con ...cho ăn đi mà"
" Ờ...ờ...được rồi ...chị muốn ăn thịt gì?"
" Thịt mèo"- nói gọn bâng.
Phạm Hương nói xong thì nằm cười sằn sặc vì mấy thứ hơi bị đen tối trong đầu lần lượt xuất hiện . Tự dưng đang lạc trôi thì bị Lan Khuê đánh một cái đau điếng vào cái siêu vòng ba chà bá bự .
" Ui da...người ta đang bệnh nghen ...oánh oài hà"
" Hương nghen... giờ em mới biết Hương xấu xa dị luôn á...nghỉ thương Hương luôn"- Lan Khuê tức giận toan bỏ đi...cái mặt vừa đỏ vừa mếu.
" Ủa gì dạ ...Hương đâu có làm gì âu...sao tự dưng mếu dữ dạ"
" Biết người ta thích nhất là mèo hong...lũ mèo bé bỏng đến như vậy ...hong thương thì thôi còn đòi ăn thịt nó nữa... mà hỏng muốn nói chuyện với Hương nữa đâu"
Nghe Lan Khuê nói xong Phạm Hương thật sự biết luôn là tại sao mình lại cưng con người này đến vậy ....đáng yêu quá chừng đi hà ...cô dùng tay ngắt cái mỏ đang chu lên đầy uỷ khuất của người kia.
" Chị mà thèm vào mấy con mèo nhỏ xíu đó sao...Phạm Hương đây ko ăn thì thôi ...ăn thì phải con mèo cao 1m76"
" Mèo chứ bộ quỷ sao mà cao dữ vậy ...ưʍ...Hương..."
Lan Khuê còn chưa nhận ra vấn đề thì đã bị Phạm Hương lôi nằm xuống giường bệnh ...thật ra ko phải con mèo đó ko nghĩ đến chuyện này mà là ko nghĩ đến Phạm Hương sẽ phát sinh chuyện này ngay trong bệnh viện .
" Buông em ra...ưm"- Lan Khuê vì sợ lỡ y tá vào đưa thuốc mà thấy chuyện này thì phải làm sao đây... nên quơ tay múa chân liên tục để thoát ra.
" Ui da..."
" Hương sao vậy ?"
" Em quơ trúng vết thương của người ta ..."
"Vậy thả em ra đi ...động đến vết thương ko được đâu...a"
" Có chết trên người mỹ nhân cũng xứng đáng ..."
Cô bắt đầu hôn lên đôi môi mê hoặc chết người đó ...như muốn rút đi hết luồng không khí trong người mèo con...mân mê đến chiếc xương quai xanh đầy gợi cảm ...lưu lại vô số ấn ký trên thân thể vạn người mê.
" Hương à...người ta sẽ thấy đó...ưn...về nhà đi ..chị muốn sao cũng được...a.."
" Giờ này họ ngủ hết rồi ...về nhà em sẽ lập tức chạy qua chỗ Thư Kỳ...ở chỗ đó lại có con quỷ Lệ Hằng suốt ngày bám theo em ...muốn làm người ta ghen đến chết sao?"
Lời vừa nói ra thì bất chấp ở đây là nơi chốn nào, hoàn cảnh gì ...đôi tay xấu xa đã bắt đầu luồn vào trong áo của Lan Khuê bắt đầu xoa nặng hai khoả mềm mại đó ... đã lâu rồi họ cũng chưa ân ái với nhau nên Lan Khuê dần dần đã có những dấu hiệu động tình .
" Ưʍ..ưm"
Nhận thấy mèo con đó ko còn chống cự nữa Phạm Hương bắt đầu thâm nhập vào sâu cơ thể nàng.
" Aaaaaaaaaa"
" Khuê Khuê em đẹp lắm"
" Ưʍ....hhhhh....aaaaaaaa.....Hương ...em khó chịu"
Vốn dĩ đó chỉ là lời nói lúc động tình ko ngờ lời vừa thốt ra thì Phạm Hương đã đưa thêm vào cơ thể nàng , càng lúc càng nhanh , càng lúc càng mạnh ... trong một đêm ko biết nàng đã ra bao nhiêu lần ...tất cả đều bị người kia nuốt sạch .
Những tiếng rên rĩ của sự thoả mãn cùng uỷ khuất vang vọng lấy căn phòng ... mùi vị hoan ái bao trùm lấy hai thân thể vạn người ko được chiếm hữu. Mưa xuân lất phất rơi ... hoà quyện mãi ko rời.
To be continued...
P/s : Tâm trạng hôm nay thật tốt mặc dù bên ngoài trời mưa như trút một cơn hồng thuỷ...làm bụng dạ ko được đáp ứng cùng lúc réo rọi tên đồ ăn.Hôm nay bao nhiêu chap đây ta ?
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu