Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 63

P2 - Chương 35: CÓ NHỮNG LÚC NGỌT NGÀO
( Em đẹp đẽ ở tâm hồn ...em xấu xa bởi nhân cách ..em những lúc thiên thần hay vạn phần là ác quỷ ...)

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bao nhiêu tiếng trôi qua là bao nhiêu dòng nước mắt Lan Khuê rớt xuống ... thật sự nếu cứ kéo dài như vậy đôi mắt này cũng ko giữ được nữa . Trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó thì số điện thoại chết tiệt một lần nữa vang lên ...cũng may lúc này Thư Kỳ đã đi ra ngoài .

" Đừng làm phiền tôi..."

" Lan Khuê cô muốn làm phản có phải ko ?"- Lúc này bà ta bắt đầu đổi xưng hô với Lan Khuê

" Tôi ko biết gì hết ...cũng ko muốn làm gì nữa...tôi mệt mỏi lắm ...đừng nói nữa có được ko"

" Lan Khuê tôi nói cho cô biết ...cô lựa chọn làm nội gián thì phải chấp nhận mọi hoàn cảnh ...đừng nói chữ mệt với tôi"

" Giờ phút này Phạm Hương đang ko biết là sống hay chết ... bất cứ thứ gì cũng ko còn quan trọng"

" Tôi từng nói nội gián sẽ biến chất ... nhưng ko ngờ thứ làm cô biến chất lại chính là Phạm Hương... Phạm Hương là xã hội đen cô nghĩ hai người sẽ có kết cuộc tốt sao ...tôi tuyệt đối ko để cô ta phá hoại kế hoạch bao nhiêu năm đào tạo cô của tôi"

" Bà dám đυ.ng đến chị ấy tôi sẽ ko tha cho bà"

" Nếu như cô ko hoàn thành những gì tôi giao cho cô thì cô và Phạm Hương sẽ ko có một cuộc sống tốt đâu"

Lan Khuê tức giận đập nát màn hình điện thoại ôm mặt khóc nức nở lúc đó thì Lệ Hằng đã về được một lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện kia.

" Bà ta lại làm khó chị sao ?"

" Lệ Hằng tôi bây giờ chỉ muốn tìm gặp ba sau đó sống bên cạnh chị ấy ...cảnh sát gì đó tôi thực sự ko còn muốn làm"

" Được rồi ...bình tĩnh lại chị Khuê để Thư Kỳ nghe được sẽ có chuyện ...chúng ta khi khác nói rõ về vấn đề này"

Lúc đó cửa phòng bệnh mở ra hai vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm làm Lan Khuê có chút yên lòng .

" Chị ấy ko sao có đúng ko ?"

" Rất mai viên đạn chỉ sượt qua phần vai thôi ...chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ nhanh chóng phục hồi "

" Cám ơn bác sĩ...chúng tôi có thể vào ko?"

" Được cô vào đi"

Lan Khuê chạy nhanh vào phòng nhìn thấy thân ảnh yếu ớt của Phạm Hương nằm đó trong lòng ko khỏi quặn thắt ... nếu như có thể nàng hy vọng người chịu đau là chính mình ... do tác dụng của thuốc mê nên Phạm Hương vẫn chưa tỉnh lại được.

" Hương à...có phải nếu như trước đây em chưa từng bỏ qua Mĩ thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc ko ?"

" Em hối hận lắm ...em bởi vì bị lệ thuộc quá nhiều chuyện nên làm cho Hương phải đau khổ trong bao nhiêu năm ...em muốn ích kỷ một lần ... muốn gì làm đó ..ko quan tâm đến người khác nữa ...cũng ko muốn nghe theo lệnh của ai làm những chuyện mà em vẫn đang làm "

Ở bên cạnh Lan Khuê Lệ Hằng hiểu là nàng đang nói gì nên chỉ đặt tay lên vai Lan Khuê mà an ủi.

" Chị cứ làm những gì chị muốn ...bằng bất cứ giá nào em cũng sẽ ủng hộ chị"

" Cô ko trách tôi là người vô trách nhiệm sao?"

" Em làm gì có tư cách trách ai ...vì...thôi chị ở đây với chị Hương đi ...em ở đây cũng ko biết làm gì"

Tuy Lan Khuê ko hiểu hết câu nói của Lệ Hằng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào vì có người hiểu mình...bỗng chốc từng ngón tay của Phạm Hương bắt đầu cử động đôi mắt nặng nhọc một lát cũng mở ra. Nhìn thấy từng giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt của Lan Khuê làm Phạm Hương phải cố gắng dùng sức nói.

" Ai làm em khóc ?"

Vốn dĩ thì Lan Khuê đã ngăn lại được những giọt nước mắt của mình rồi ...nhưng khi nghe được Phạm Hương cho dù có bị thương đến như vậy cũng quan tâm đến mình ...bỗng chốc lại khóc lớn lên.

" Là Hương đó...Hương làm cho em khóc đó..."

" Hương làm em khóc ? .... Vậy cho Hương xin lỗi nha ...em đừng khóc nữa ...Hương đau lòng lắm"

Phạm Hương nặng nề đưa tay của mình lên lau khô đi những giọt nước long lanh đó . Làm Lan Khuê chẳng những ko dừng lại được mà càng lúc càng dâng trào ...dụi đầu xuống ôm chầm lấy Phạm Hương .

" Phạm Hương ...có thể đừng tốt với em như vậy ko ...Khuê Khuê của chị xấu lắm ... chị ko nên yêu em"

" Em tốt em xấu ...em đanh đá kiêu kỳ ...em lạnh lùng tàn nhẫn ...em thiên thần hay ác quỷ chị cũng sẽ yêu em...chị bị mắc một căn bệnh và em là thuốc giải ...ko có thuốc bệnh sẽ bộc phát đến chết thôi "

Trong phòng lúc này lại xuất hiện thêm một người ...gương mặt người này trước sau như một ko hề có một chút thay đổi nào nhưng thâm tâm thì đã hoàn toàn khác.

" Em lúc hôn mê hay tỉnh lại đều đã khiến thuộc hạ của ta khóc đến con mắt cũng sắp mù hay sao ?"

" Thư Kỳ...à ko phải Đại Tỷ ...chị ngồi đi"

" Kêu ta là Đại Tỷ trừ khi muốn làm thuộc hạ của ta..."- Thư Kỳ đặt bó hoa trên bàn sau đó đi lại cánh cửa dựa vào đó chứ cũng ko ngồi xuống.

" Vậy như lúc trước gọi là Kỳ Kỳ nhé"- Phạm Hương nở một nụ cười tươi mà ko phải là xả giao như lúc trước với người chị này.

" Ta ko phải người yêu của em ...cũng ko cần gọi bằng cái tên ớn như vậy"

" Ớn gì chứ...đó thể hiện sự yêu thương mà ...chị sao lại khó như vậy chứ...xuỳ"

" Thôi được muốn gọi gì thì gọi đi...có chuyện cần phải đi rồi ...gáng tịnh dưỡng đi ... nằm một đống nhìn thật chướng mắt"

Thư Kỳ nói xong thì đi nhanh ra cửa nhưng lại bị câu nói của Phạm Hương làm dừng lại trong giây lát .

" Chị hai...đi đường cẩn thận"

" Hai tiếng này so với lần trước cũng dễ nghe hơn"

Bỗng nhiên Thư Kỳ cầm trong tay vật gì đó quăng về phía Phạm Hương với một lực khá nhẹ nên Phạm Hương vẫn có thể chụp được .

" Thứ này ko còn nguyện vẹn nữa nhìn xấu xí vô cùng ...lần sau nhất định phải làm phải làm cái khác tặng cho ta"

Nhìn cánh hồng trong tay từng là một vật Thư Kỳ ôm hận bao nhiêu năm ...đó là món quà đầu tiên Phạm Hương tặng cho Thư Kỳ nhưng cũng là một vật ko may mắn nên cô đã thẳng tay ném nó xuống cũng coi như hận thù kể từ nay xoá bỏ.

" Đúng là thứ này xấu xí vô cùng ... lần sau sẽ nguyên cứu thứ khác đẹp hơn to hơn luôn hì"

Sau khi Phạm Hương vừa nói vừa nhìn xuống dưới đất chỗ cây hoa hồng bị đập nát đó đến lúc ngước lên thì đã thấy Thư Kỳ ko biết đi từ lúc nào. Lúc này mới nhìn qua Lan Khuê nãy giờ vẫn ngồi im nghe hai người họ nói.

" Thư Kỳ lúc nào cũng lạnh lùng em nhỉ ...phải kím người làm tan tảng băng này thôi"

" Con mắt chị bị bù lệch ăn à ... cần gì phải kím"- Lan Khuê vừa nói vừa đổ cháo ra tô cho Phạm Hương.

" Em đừng có nói là em nghen chị đập đầu vô giường chết liền cho em coi"

" Bị chích thuốc mê đến điên luôn rồi ...chỉ có chị ko biết tại sao lại thích em thôi ...chứ Thư Kỳ có chết cũng đừng nghĩ đến"- Lan Khuê mυ'ŧ cháo lên từng muỗng từng muỗng thổi cho Phạm Hương.

" Ùm ... là tại chị ấy con mắt có vấn đề mới ko nhìn ra em rất đẹp thôi ...mà cũng tốt vậy thì sẽ ko mất em...ùm"

Chốc lát thì tô cháo đầy ắp cũng đã hết ...bây giờ chính là Lan Khuê đang lấy thuốc cho Phạm Hương uống ...ko biết loại thuốc gì mà mới mở ra thôi đã thấy hôi kinh khủng rồi làm Lan Khuê phải nhăn mặt.

" Chị à ...uống thuốc đi"- Lan Khuê một tay đưa một tay bịch mũi

" Hỏng phải chớ bắt chị uống cái thứ kinh tởm này"- Phạm Hương thì dùng cả hai tay chụp cả mũi và miệng .

" Nhưng ko uống vết thương sẽ ko lành đâu ...oẹ"

" Hong là hong"

" Ngoan em thương"

" Hong có thương yêu gì hết đừng hòng dụ toi"

" Được rồi ...chị uống rồi muốn gì cũng được"

Vốn dĩ Phạm Hương định Lan Khuê ko để ý thì hất luôn ly thuốc đó nhưng nghe đến điều kiện có vẻ hấp dẫn nên con mắt sáng rỡ ra.

" Là em nói nha ... khà khà...ực"

Thấy Phạm Hương một hơi uống hết thứ kinh dị đó trong lòng cũng mừng nhưng rồi đột nhiên lo sợ ...cái gì làm cho chị ấy bất chấp như thế chứ ...con mắt lại còn gian tà như vậy .

" Uống xong rồi ngủ thôi ...mau khoẻ lại nào Phạm Hương ..khoẻ để còn làm ăn nào...khò khò"

" Làm ăn?"

To be continued...

P/s : Đau đớn cho một bạn au có tâm muốn đăng 3 chap mà bị cho là lừa dối...hựn .

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu