P1 - Chương 5: NƯỚC MẮT VẪN RƠI
Trong một căn phòng thuộc hạng sang của Bệnh Viện Đại Học Võ Trường Toản ( bà Au đang học Dược tại đây ):" Bạn của các cô không có gì nghiêm trọng đâu không cần phải lo lắng quá ... do cái đầu bị đập hơi mạnh nên nó hơi u và bầm tím vài ngày ... tôi sẽ kê một vài liều giảm đau cho cổ ."
"Còn về phần chân thì tuy chỉ bị chẹo nhẹ thôi và đã được nắn lại rồi nhưng tốt nhất trong thời gian này đừng nên mang giày cao gót vì nó có tì rồi nếu bị nữa là đừng trách sao đi phá tướng à"
" Mua dép như tui mang nè *chỉ chỉ đôi dép tổ ong* - vừa rẻ , vừa bền , vừa sạch sẽ , hợp vệ sinh , nếu có nhu cầu mua thì đi thẳng ... quẹo trái xong quẹo phải... băng qua 3 cái ngã tư là gặp nhỏ em tui ... tui nói nó bớt giá cho nghe hơm"
Vị bác sĩ già cất tiếng nói như bắn rap mà ko biết rằng có 2 con kẻ đang " ngu người" đứng nhìn mình.
" Dạ , dạ con cám ơn bác sĩ , tụi con sẽ nói lại với nó"
Thanh Hằng lễ phép thưa chuyện nhưng thực chất là đang suy nghĩ 1 điều đợi ổng đi mới quay qua nói với Hà Hồ :
" Ông cố nội này cho dù có nghĩ hưu cũng ko sợ thất nghiệp nè"
" Sao zị chồng, *bẹp bẹp*"
Hà Hồ vừa nói vừa đập chai sơn móng tay tối qua mới mua trong lúc đi mua băng cá nhân cho Lan Khuê ( thật ra hôm qua mẻ mua xong băng cá nhân rồi , đi ngang khu bán mỹ phẩm nên tạt vô lựa vài chai về sơn móng tay móng chưn nên về có hơi trễ chút xíu).
" Thì mấy công ty đa cấp mời ổng về làm đó , quảng cáo gì trơ trẽn quá chừng. Haizz" – Thanh Hằng thở dài thườn thượt.
" Ờ mà cục vàng sao giờ này chưa tỉnh nữa ta"- Hà Hồ luôn gọi Lan Khuê bằng những từ như thế . Cũng không hiểu sao cô rất thương đứa em gái này.
" Thì chắc nó mệt quá thôi , hôm qua vừa đáp chuyến bay chưa kịp nghĩ ngơi thì gặp một đống chuyện rồi... mà cũng vừa... ai mượn đang yên đang lành vác mặt về chi cho mang hoạ , đúng là cái thứ hại mình , hại người , hại lối xóm"
Thanh Hằng vẫn còn bực vụ bị lôi đầu dậy lúc nửa đêm để đi đón con mèo này.
" Toi nghe hết đấy nhé"
Lan Khuê lòm còm ngồi dậy , nàng là người hay quên nhưng được cái tính là ai nói xấu nàng , chửi nàng là nàng nghe và nhớ ko xót một chữ .
" Hú hồn chim én" – Thanh Hằng hoảng hồn la lên ( Số con rệp giống bà au hễ nói xấu ai là người đó ở sau lưng ).
"Cục vàng dậy rồi hả đi vệ sinh cá nhân đi rồi ra đây chị lấy cháo cho ăn nè , cháo thịt bằm đàng hoàng nha"- Hà Hồ chạy lại đỡ Lan Khuê vào nhà vệ sinh .
" Chỉ có chị là thương Khuê Khuê thôi , mấy người như chị sẽ được trời phù hộ ...còn mấy thứ chuyên chửi lén người khác cuối cùng sẽ bị trời trông hộ thôi"
Lan Khuê cà nhắc cà nhắc bước đi vẫn ko quên quăng cho một câu dằn mặt Thanh Hằng .
Thanh Hằng nhìn Lan Khuê có nửa con mắt xong cũng ko dám nói gì lẳng lặng ngồi xuống ghế mở điện thoại lên xem phim , vì biết hễ mình xử con mèo con của con vợ là con vợ nó xé xác mình liền.
(Hình như mấy người họ Phạm rất sợ vợ , tui sẽ cố gắng kiếm thèn chồng họ Phạm )
---------------------------------------------------------------------------------
" Cục vàng , há miệng ra nào .. ưm ... ngoan quá"- Hà Hồ dỗ dỗ Lan Khuê như ....má dỗ con.
" Ngon , ngon muốn ăn nữa ...oa..."
Lan Khuê hễ được ăn là cái cốt bánh bèo bung liền với lại đang muốn chọc tức con người kia nên nói cái giọng nhão hơn cháo heo nữa.
"Đối với người ta cái zậy đó , chứ bao giờ thấy đút mình thứ gì ... còn con mèo chết tiệt ăn được thì cứ ăn đi , để xem cưng ăn được bao lâu"- Thanh Hằng đang ngồi xem phim XÁC SỐNG vừa cười gian khi có cách chọc lại Lan Khuê rồi .
" Khuê Khuê em xem cái này đi , hay lắm á , chị cam kết với em xem một lần là ghiền luôn"
" Gì zậy , đưa đây koi thử koi"
Lan Khuê nghe 2 chữ Khuê Khuê phát ra từ cái miệng Thanh Hằng cảm thấy hơi bất an nhưng bản tính tò mò là ko thể bỏ .
PHỤT .... ỤT .... ỤT
Một âm thanh vang lên khi nàng nhìn vào cái điện ngay cái cảnh nguyên một đám thây ma đang rượt theo một người đàn ông vào trong rừng .....trong lúc bọn chúng muốn cắn ông , ông quơ được cây búa đập vào đầu một con... rồi chặt bụp bụp lên đầu nó ... nguyên đống thịt trở nên bầy nhầy của con ma nó y như cái tô cháo thịt bằm của nàng đang ăn .... Ôi mẹ ơi ,nhìn cái cảnh đó cái bao tử nàng như muốn ói ra luôn thức ăn của 3 ngày trước chứ ko phải tô cháo hồi nãy nữa .
" Trời ơi cái áo tiền tỉ của toi , trời ơi là trời , mèo điên chết tiệt, đồ mất vệ sinh , đồ ... bô lô ba la"
Thanh Hằng nhìn cái áo của mình xong vừa muốn nuốt sống con mèo đó vừa thấy nhục nhã cho cái sự chơi ngu lấy tiếng của mình nên chửi cái miệng ko ngớt .
Hà Hồ lúc này ko bận tâm thèn chồng mình đang nhoi nhoi cái gì nữa vì bận dìu Lan Khuê vô nhà vệ sinh tiếp tục ...ói . ( Nhớ lại cái cảnh tượng đó tui còn mắc mửa )
---------------------------------------------------------------------------
Tại nhà của Hà Hồ và Thanh Hằng :
" Nè Khuê chị còn ghim em vụ ở bệnh viện lắm nhá , liệu hồn á"
" Còn dám nói nữa hả tới giờ em vẫn còn bị ám ảnh này , mà tại sao chị lại có thể xem cái thể loại biếи ŧɦái đó chứ"- Lan Khuê nghĩ tới còn cảm thấy hơi ớn ớn .
" Biếи ŧɦái gì ,cả thế giới đều xem đó cô , mà chị xem để lấy can đảm sao này mần việc mà"
" Làm việc gì , đừng có nói là cái nghề mà hồi nhỏ chị nói với em đó nha"
" Ừ Pháp Y là ước mơ cả đời của chị mà , chị với Hà thật ra đã đi thi lâu rồi giờ chỉ đang chờ kết quả thôi"
" Chị Hà cũng muốn làm Pháp Y à , em hơi bất ngờ đó trước giờ chị sợ ba vụ máu me lắm mà"
" Không chị thi làm cảnh sát... sợ thì cũng có sợ nhưng thích quá biết sao giờ mà chị cũng có thể chọn bên chuyên án điều tra ma tuý mà"
" Ờ vậy em chút hai chị được chọn nha , mà làm cảnh sát nhiều nguyên tắc lắm đó ...."
" Không được ăn nói xổ xàng đâu, chị bỏ luôn cái tính điệu điệu đi ... tới lúc làm cảnh sát chị ko có thời gian điệu đâu , lúc nào cũng phải thật nghiêm túc trước mặt các đồng nghiệp ...làm việc thì phải đâu ra đó nè ... với tội phạm thì phải biết cứng rắn ko đc khuất phục ..."- Lan Khuê mãi mê nói chuyện với Hà Hồ
" Trời em nói cứ như em là cảnh sát ko bằng "- Hà Hồ lên tiếng chọc cô em gái lắm lời của mình .
"Em quên ba của em ấy từng là cảnh sát à, con nhà tông ko giống lông cũng giống cánh chứ"- Thanh Hằng vô tư nói ko để ý có người vừa nghe câu nói đó nước mắt đã vô thức rơi .
" Chị Hằng"
Hà Hồ muốn chặn Thanh Hằng lại ngay lập tức khi cảm nhận mèo con của cô đang khóc , khóc ngày càng nhiều .
Lan Khuê từ lúc nghe đến ba của cô thì bao nhiêu cảm xúc của cô dồn nén trong mấy năm qua tưởng chừng đâu đã quên được nhưng giờ nó lại quay trở lại nữa rồi ... nàng muốn khóc thật to như một đứa trẻ ... nhưng nàng ko muốn 2 người chị phải lo cho mình nên nhanh chóng lau đi nó và nở một nụ cười gượng gạo .
" Thôi 2 chị ở lại nói chuyện tiếp đi , lúc nãy đi ngang shop thời trang BeeMeow em thấy có vài mẫu quần áo đẹp quá , định vài ngày nữa sẽ lại mua nhưng giờ nghĩ lại tới đó hết thì uổng lắm ... thôi em đi nha , em đi taxi ko cần đưa em đâu"-
Nói xong Lan Khuê vội vàng chạy ra khỏi cửa mà ko dám quay lại nhìn 2 người chị của mình .
" Chị à sau này trước mặt mèo con đừng nhắc đến ba của em ấy"
Hà Hồ nói với Thanh Hằng nhưng mắt vẫn dõi theo con mèo ngốc nghếch đang chạy trốn chính cảm xúc của mình .
" Ừ chị biết rồi là chị lỡ lời , mà đến giờ con bé vẫn chưa quên được chuyện đó sau ... đã lâu đến như vậy rồi mà" – Thanh Hằng cảm thấy đau xót ko kém .
" Quên ... làm sao quên khi đó là người mà mèo con tôn sùng và yêu thương nhất cả cuộc đời của nó ... mèo con em phải mạnh mẽ lên nhé ... ba em sẽ luôn bên cạnh chở che cho em mà"
" Ba ơi ... con nhớ ba ...."
"Con cứ nghĩ đã quên được nhưng sao chỉ cần nghe đến ba con lại cảm thấy bản thân mình yếu đuối lắm ba à ."
" Con biết ba sẽ ko vui khi nhìn thấy con như vậy , con đã cố gắng lắm rồi ... con đã rất mạnh mẽ để sống tốt lên rồi ... con đã cố chấp nhận rằng con đã mất ba nhưng sao khi nhắc lại thì - Nước Mắt Vẫn Rơi ."
To be continued.....
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Góc tâm sự mỏng của bà au nhiều chuyện: Ai ko thích có thể bỏ qua.
Fic ngày hôm nay hơi nhẹ nhàng ha mọi người ...không có gì đặc sắc cả . Nhưng mọi người đừng vội bắt bẻ bé ...thật ra bé có một nguyên nhân rất sâu sa muốn kể ra liền :
Thứ nhất :Hôm qua bé được trai nó rủ đi ăn phia ...ôi mẹ ơi hạnh phúc ...khi bé dìa phòng thì ...Phương Mỹ Chi gởi tặng cho bé nguyên bài hát : " Ôi nước lũ dâng cao ...dâng theo bao nổi sầu đau...". Ta nói mưa cái gì mà nó muốn cuốn luôn cái phòng của bé đi ... bước chân vô phòng nghe bủm bủm luôn vậy đó. Cũng may nó chưa cuốn đồ lớn , đồ nhỏ của bé đi theo chứ nếu không bé sẽ khóc tám chục dòng sông . Bé đi ăn bị mắc mưa xong về phải dọn nguyên cái phòng muốn le lưỡi luôn . Kết quả bé bị bịnh ...nằm rên từ tối hôm qua đến trưa hôm nay ...thì mới nhớ tới hẹn ra chap cho mọi người . Nên gáng lết dậy viết ...đang trong tình cảnh thảm thương này nên không cho ra đời một cái chap hay được . Thông cảm .
Thứ hai: Nói một chút về cái fic nha : Đây có lẽ sẽ là một cái longfic khoảng 10 chap trở lên . Lúc đầu thì bé tính viết khoảng 4-5 chap gì đó thôi ( còn sợ ko biết có được không) nhưng càng viết thì ý tưởng và chữ nó cứ lần lượt bung ra . Không biết là mọi người có đu nổi không ? Vì hiện tại đang nghe một số au than thở là các bạn bơ longfic quá , hình như các bạn thích oneshot hơn ...nên cũng hơi hoang mang nhẹ.
Thứ ba : Kể cho các bạn nghe một câu chuyện . Khi học cấp 3 bởi vì tính mình hơi lày nên được lớp giao cho cái nhiệm vụ viết hài và diễn hài luôn cho lớp.Mình còn nhớ khi diễn xong mọi người cười rất nhiều nhưng ban giám khảo có một người là người miền Bắc đã nói với mình câu này và mình nhớ suốt đời : " Hài của em có tính giải trí khá cao ...nhưng nó quá thô tục ...tôi nghĩ em đừng bao giờ viết thêm một cái hài nào nữa". Cái cảm giác lúc đó đang đứng trước trường bị người ta quăng vô mặt hai từ thô tục không biết nước mắt ở đâu nó rớt dòng dòng. Xin lỗi các bạn nên phân biệt kỹ một điều :
1. Hài miền Bắc : mang khuynh hướng triết lý ...tạo ra tiếng cười châm biếm . Cười sâu sa , cười ẩn dụ gì đó mình ko rành .
2. Hài miền Nam: mang khuynh hướng giải trí là chính...dĩ nhiên vẫn có tính giáo dục ...nhưng thường sẽ đi theo hướng bình dị ...dân gian ...mang đến tiếng cười bằng những tình huống và câu nói đời thường ...mình là người miền Nam lại là người miền Tây sông nước nên cách nói chuyện của mình nó hơi dân dã ...nhưng mình ko đáng để bị nói là thô tục . Vì sao ? Hoài Linh , Trấn Thành, Trường Giang trong tác phẩm của họ cũng vô số những câu chưởi đó thôi ...sao mọi người vẫn chấp nhận được . Vì thực chất đó là những điều xảy ra thật ngoài đời . Và hài miền Nam là cái đời đem vô để diễn.
Mà các bạn thấy hài của mình ổn không ...nếu không ổn thì mình chuyển qua viết bi kịch liền ...để lại cmt cho mình biết nhá. Muốn bi thì có bi ...muốn hài thì có hài ...bé rất dễ dãi nên đừng bạc đãi bé.
Thứ tư : Có vài bạn hỏi mình nick FB . Nick chính chủ thì không được rồi vì liên quan quá nhiều đến học hành . Mình có tạo 1 cái nick chuyên dùng để bung lụa tên là : " Con Của Hương Khuê" ghê hôn. Mọi người có thể vào đây bung lụa chung với mình nha.
P/s : Đang bệnh nhưng tính nhiều chuyện không thể bỏ...mà nói nghe fic của tui luôn có những chuyên mục nhiều chuyện như vậy đó ...nên gáng chịu chút xíu đi ha. Cuối cùng hãy Vote ủng hộ tinh thần cho em nhỏ mau hết bệnh nào . Và đừng quên để lại Cmt trả lời những câu hỏi mà bé hỏi các bạn trên cái mục nhiều chuyện để cho bé biết các bạn muốn gì mà đáp ứng theo nha . Bái bai cả nhà. Mua...a....a.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu