Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 20

P1 - Chương 20: LỜI XIN LỖI CỦA EM
Ngày hôm sau :

" Mèo con à chị có thể hỏi em một điều được không ?"

Phạm Hương đang lo dọn dẹp đồ đạc để trở về nhà vì hôm nay Lan Khuê đã được bác sĩ cho xuất viện ... thì chợt nhớ ra một việc rất quan trọng nên đã quay qua hỏi nàng .

" Ờ có gì chị cứ nói đi" – nàng chỉ ngồi một chỗ từ nãy đến giờ vì chị không cho động tay động chân vào việc gì hết nên cũng thấy hơi chán .

" Hôm đó sau khi chúng ta từ nhà hàng trở về thì đã xảy ra chuyện gì vậy ...tại sao khi chị thức dậy thì đã thấy em người bê bết máu ...em"

Phạm Hương định nói tiếp thì chợt thấy nàng dùng hai tay ôm đầu mặt thì nhăn nhó rất khó chịu ...

" A.... Đau quá ...em không nhớ gì cả ....đau quá ...chị ơi ...em đau quá"

Lan Khuê vừa nói vừa khóc lên từng hồi ...nước mắt chẳng mấy chốc lại trở nên giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp .

" Khuê ... Khuê em có sao không ? Chị xin lỗi ....không nhớ được thì đừng cố nữa em ...em có sao không ?"

" Em đau lắm ... em không nhớ gì cả"

" Được rồi không nhớ nữa ...chị đi gọi bác sĩ nha"

" Không cần đâu ...em muốn về nhà"

" Nhưng mà em ...."

" Em muốn về nhà ...về nhà"

Lan Khuê nói xong thì vội đứng lên khỏi giường bệnh và bước ra ngoài ...nàng sợ Phạm Hương lại bắt nàng phải ở lại bệnh viện kiểm tra nữa ...nàng sợ quá rồi cái mùi cồn sực nứt mũi ở nơi này ...không muốn ở thêm một phút giây nào nữa.

" Chờ chị đã chứ ...đừng đi nhanh quá lỡ động đến vết thương thì sau ...thiệt tình à ...hỏng biết lo cho mình gì hết á...ê đứng lại coi ..."

Phạm Hương tay bên đây xách một mớ đồ ...tay bên kia cũng một mớ đồ ...cái chân thì chạy hết tốc lực và cái miệng thì la um sùm đến nổi mấy người ngồi ngoài hành lang phải ra hiệu cho cô im lặng .

" Trời ơi xấu hổ quá chừng ...mèo con chết tiệt khi nào em khoẻ lại chị không xử đẹp em ...chị cho phép em kêu chị bằng vợ luôn ... xấu hổ quá đi" – Phạm Hương lúc này chỉ biết nhìn xuống đất mà đi chứ không dám hé cái mặt lên nữa ...

Trong nhà Phạm Hương :

Lan Khuê vừa về thì đã nằm xuống sofa ngay vì mệt quá không còn hơi sức đâu mà lết vô tới phòng nữa và vừa nằm xuống thì đã ngủ thϊếp đi ...nhưng chiếc sofa lúc này đã được Phạm Hương mua một cái mới trước khi đến đón Lan Khuê về vì cô không muốn Lan Khuê bị ám ảnh chuyện hôm bữa ...

Phạm Hương đi theo sau vừa vào nhà thì thấy mèo con đã ngủ từ lúc nào rồi ...tự dưng cảm thấy thật hạnh phúc ...thật ấm áp ...em đang nằm đó là con người bằng xương bằng thịt chứ không còn là những ảo giác nữa ...nhưng cơ hồ vẫn chạy đến ôm em thật chặt để lý trí một lần nữa nói cho trái tim biết rằng... Khuê Khuê trở về rồi ...không phải ảo giác .

Bất chợt hôn lên chiếc môi cong cong quyến rũ đến chết người của em ...hôn nhẹ nhàng thôi vì sợ rằng em thức giấc và cũng vì khi nào em vẫn chưa đồng ý thì chúng ta vẫn duy trì như vậy ...không muốn làm điều gì quá giới hạn với em ...vì có lẽ em sẽ hoảng sợ và có khi bỏ chị đi .

Sáng ngày hôm sau khi Phạm Hương đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả hai thì mèo con của cô từ nãy tới giờ cứ loay hoay ở trên bàn cứ ghi ghi rồi bôi bôi , xoá xoá cái gì xong rồi lại cười một mình ...thấy lạ nên quay sang hỏi :

" Em đang làm gì vậy mèo con ?"

" Em đang vẽ một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cho một người hết sức đặc biệt" – Vẫn không dứt nụ cười trên môi .

" Ai"- Phạm Hương bực bội khi nghe ba chữ người đặc biệt thốt ra trên miệng Lan Khuê ...vì cứ nghĩ mình là người đặc biệt nhất của mèo con rồi... mà sinh nhật mình thì qua hồi kiếp nào rồi vậy ở đâu lòi ra thêm một người đặc biệt nữa vậy .

" Nói chuyện với ai vậy ?" – Lan Khuê cũng cảm thấy bực bội không kém khi con người kia ăn nói cộc lốc với mình .

" Chắc đang nói với trứng gà ốp la hoặc 2, 3 cây xúc xích"- Vẫn đang dùng thái độ móc họng để nói chuyện .

" Đang viết thư chúc mừng sinh nhật chị Hà được chưa ...người gì đâu mà khó ưa hết sức" – Lan Khuê không định nói ra mà tại giờ nàng không rãnh cãi lộn với con người đó nên nói luôn cho rồi .

" Ủa vậy hả ...há há há... chị bậy hết sức ...mà nãy chị nói chuyện với Khuê Khuê chứ ai ...chứ hơi đâu nói chuyện với trứng gà chớ ..."

Phạm Hương biết được sự thật thì cười sang sảng lên dùng giọng nũng nịu để năn nỉ mèo con vì sợ bị giận .

" Ờ giờ có muốn nói với nó cũng không được...nó cháy đen thui rồi kìa"

Lan Khuê chỉ tay vào cái chão đang bóc khói lên nghi ngút và cái cục đen đen trong chảo cho con người kia biết .

" Chết cha rồi...trời ơi một trứng tới 3 ngàn lận đó trời...hic"

" Cũng vừa ...thôi ở nhà đi ...em đi bưu điện gởi thư xong rồi về mua đồ ăn sáng luôn cho" – Lan Khuê khoác vội chiếc áo chuẩn bị ra ngoài .

" Mà em cũng quỡn ha ...gởi thư từ Việt Nam qua Mĩ tốn biết bao nhiêu tiền ... người ta gọi điện chúc mừng được rồi ...sến súa hết sức"

" Có biết cái gì gọi là tình cảm hong ...gọi điện thì còn gì nói nữa ...chủ yếu là tấm lòng ... người gì mở miệng ra cái tiền ...trùm sò"

" Người ta nói đồng tiền gắn liền khúc ruột mà ...mà hỏng trùm sò sao nuôi nổi con mèo con khó chịu chớ"

" Ai cần mấy người nuôi ...bộ tui hỏng có tiền hả ...xớ"

" Vậy trả lại tiền đống đồ hôm trước mua ở shop Chị Bảy cho tui đi"

" Dẹp"

Phạm Hương không nói lại chỉ biết cắm đầu cắm cổ vô chà cái chảo cháy đen hồi nãy , hỏng phải tốt lành gì chà cho nó sạch đâu mà chỉ muốn dồn hết sự căm phẫn trong lòng vô cái miếng rữa chén đó ...và tưởng tượng cái mặt chão là cái mặt Lan Khuê ...miệng thì lãm nhãm :

" Rồi có một ngày nào đó tôi sẽ chà cái mặt em y như cái mặt chão này luôn... mèo con cái gì chớ ...mèo già ..mèo mướp..mèo ăn cướp ..mèo bà chằn ..."

Phạm Hương cứ ngỡ đâu Khuê Khuê đã ra tới cổng rồi nên nói ra hết uất ức trong lòng .Ai ngờ đâu ...

" Chà vậy hỏng sạch đâu lấy cái này cho sạch nè" – Lan Khuê nãy giờ đứng ở sau lưng và đưa miếng cước cho Phạm Hương .

" Ờ cảm ơn nghen..." – Phạm Hương vẫn ngơ ngơ không ngờ rằng con mèo của cô nãy giờ vẫn chưa đi . Sau một phút ngu muội thì chợt nhận ra có gì đó lạ lạ nên quay ra sau nhìn và la làng lên .

" Á........á.......á..... mèo .....èo.....con.....on em chưa đi hả" – Mặt không còn một miếng máu .

" Tính đi rồi mà thấy có người rửa chén hăng say quá tính lại phụ ...sao có cần em chà cái mặt chão đó giúp chị không ?"

Lan Khuê vừa nói vừa bẻ đầu nghe rốp rốp xong thì bẻ 10 ngón tay nghe rộp rộp và liếc mắt nhìn Phạm Hương .

" Hỏng cần đâu ...em đi đi ...ba cái vụ này để chị làm được sòi hen ..."

Phạm Hương tay nắm chặt miếng rửa chén làm mặt cún con vô tội nhìn Lan Khuê .

" Liệu hồn á ...lần sau tui còn nghe được mấy thứ nên nghe này thì mấy người không yên với tui đâu"

" Dạ Phạm Phu Nhân"

" Phu nhân cái gì mà Phu Nhân"

" Hong ý chị là.... Đại ... Đại Nhân á"

Lan Khuê quay mặt đi ..bước nhanh ra cửa nhưng miệng thì cười không ngớt và thầm nghĩ :

" Con người gì dễ ăn hϊếp thấy sợ à ...cơ mà dễ thương quá đi ...hihihi"

Sau khi Lan Khuê đi thì Phạm Hương liền ngồi bẹp xuống , đưa một chân lên , tay chống lên càm ...người ta hay nói cái tướng ngồi đi ăn dám giỗ á .

" Theo như lý thuyết mà nói thì mình mà chịu oánh con mèo đó thì có nước nó bay dìa Mỹ mà không cần máy bay luôn ...mà sao mỗi lần muốn oánh nó là oánh hỏng được vậy trời ...huhuhu"

" Thôi đừng buồn nữa ...chuyện gì cũng có nguyên do hết mà"- Con bé tác giả đang ăn vụng xúc xích thì thấy Phạm Hương tội quá nên chạy tới an ủi .

" Ờ ...ủa mà cưng là đứa nào vậy"

" Tác giả ó"

" Tức là cưng là người viết ra cái truyện này đúng hơm"

"Đúng sòi"- Vẫn đang nhai nhép nhép.

" Ê sao mày viết chị hèn hạ quá vậy ....hỏng giống thực tế chút nào cả"

" Mình thích thì mình viết thôi"- Làm mặt chảnh cún.

" Ê hỏng ấy chị cho cưng tiền đi uống trà sữa trân châu đủ loại thạch ...cưng viết chị sang chảnh ...anh hùng... quân tử...tài hoa ... ra dáng người đàn ông trong gia đình chút nha"

" Hong ...em chỉ trung thành với Khuê Khuê của em thoi ...ple ple"

" Vậy hả .... Há há há .....ĐI RA KHỎI NHÀ"

Sau câu nói đó thì ta nói cà chua ...dưa leo ...cái méo gì Phạm Hương cũng đem ra chọi cho được hết .

Tội nghiệp bé tác giả ta nói xách quần chạy muốn hỏng kịp ...nhưng bé vẫn hỏng bỏ nhà đi vì bé là tác giả có tâm ( cảm thấy hãnh diện ) nên bé chỉ núp trong bụi lùm gần đó và chắp tay lên trời cầu nguyện .

" Khuê Khuê ơi dìa sớm sớm cứu em ...vì em yêu chị quá nên giờ mới ra nông nổi này nè ...huhuhu ...á ...á ....Khuê Khuê dìa lẹ đi sâu nó bắn em đau quá nè ...huhuhu"

Đến xế trưa thì Khuê Khuê cũng đã dìa ...trong nhà thì có một con người đói muốn méo mỏ vì nghe Khuê Khuê nói em ấy đi gởi thư xong thì về mua đồ ăn sáng luôn cho ...và cứ tin lời nói đó nằm chờ trong vô vọng .

Ngoài sân thì có một con nhỏ đang núp trong bụi lùm ... nằm chò co ngủ quên và ngáy nghe khò khò ....Nhưng cũng vì tiếng ngáy đó mà con nhỏ được Khuê Khuê phát hiện và hỏi thăm.

"Nè em là ai ...sau lại nằm ở đây ....nói chị nghe coi"

Con bé thấy Khuê Khuê quan tâm mình thì chạy tới ôm chầm lấy chị ấy khóc nấc . Ôm chặt ơi là chặt ...vùi vào cổ Khuê Khuê mà hít hít ( bị con bé nghe dân chúng nó đồn Khuê rất là thơm và bây giờ nó công nhận Khuê thơm thiệt ) . Ta nói nước mắt cá sấu hết sức nhưng mà cũng phải gáng diễn cho giống thật ( Có tương lai làm diễn viên ....quần chúng).

" Em đến đây để viết về chuyện tình yêu của hai chị á"

" Vậy hả ...ai kêu em đến viết vậy ...và em đã viết như thế nào có thể cho chị đọc không ...mà kết thúc của câu chuyện này sẽ ra sao nhỉ ?"

" Dạ ...hic ...hic ... lúc được cử tới đây bởi một cái thuyền chở 70 mấy ngàn con người ... em vẫn đang viết ngày qua ngày câu chuyện tình yêu của hai chị ...nhưng mà hai chị không biết kết thúc thế nào thì làm sao em biết"

Khuê Khuê bỗng cười buồn và xoa xoa đầu bé :

" Thiệt tình không hiểu tại sao chị lại hỏi em như vậy nữa ...ngay cả bản thân chị cũng không trả lời được cuộc đời mình sẽ ra sao ...tình yêu này rồi sẽ như thế nào nữa ...thì làm sao em biết được chứ ..."

" Khuê Khuê cho em hỏi một chút được không?"

" Ừ em hỏi đi cái gì chị biết chị sẽ trả lời hết cho em"

" Chị có hối hận không khi yêu chị ấy ...và nếu như một ngày nào đó có một chuyện bắt buộc chị phải rời xa chị ấy chị có làm theo không?"

"Chị đã từng hối hận khi yêu hai người trước đây ...nhưng bây giờ chị chưa bao giờ hối hận khi yêu chị ấy ... còn việc có chuyện xảy ra bắt chị phải xa chị ấy thì đã xảy ra rồi em à ...nhưng cuối cùng cũng giải quyết được rồi ...chắc là sẽ không sao đâu"

" Em biết chứ ...vì em luôn ở bên cạnh hai người mà ...em biết hết tất cả nhưng mà chuyện em muốn nói không phải là chuyện đó đâu Khuê Khuê"

" Vậy thì chuyện gì em có thể nói chị biết không?"

Lan Khuê vội hỏi bé tác giả vì nàng vừa nghe được em ấy nói chuyện gì khác sẽ xảy ra với họ .

" À ...ý em là có thể sẽ có một người nào nữa xuất hiện làm rạn nứt mối quan hệ của hai chị ...em chỉ đoán thôi ...tại vì trong phim cũng hay có mấy cảnh này mà....ahihihi"

" Không sao đâu em ...cho dù có người nào đó xuất hiện cũng không đáng sợ bằng người đợt trước đâu ... thôi vô nhà đi ...chị giới thiệu em với chị Hương nha"

" Nhưng mà ....thôi không nói chuyện này nữa ...mà chị không cần giới thiệu đâu ...cái người quăng em ra ngoài này là chị người thương của chị đó"- Bé tác giả là tuýp người thù dai nên méc được thì méc .

" Cái gì kỳ vậy ...em dễ thương vậy mà ...thiệt tình vô với chị ...có chị con người đó hỏng dám làm gì em đâu" – Lan Khuê nói xong thì nắm tay bé tác giả dắt vô trong nhà .

" Dạ......ạ......ạ........" – Bé tác giả được bé người yêu bảo kê nên hất hất cái mặt lên bước vô nhà một cách hiên ngang .

" Phạm Thị Hương ...từ nay về sau bé này sẽ ở chung nhà với chúng ta ...nếu chị dám ăn hϊếp nó thì em dẫn nó đi luôn ...chị đừng có hối hận nha"

" Há há há ...chị làm gì mà ăn hϊếp nó chớ ...nó dễ thương quá chừng nà ...chị cũng giống như em vậy cưng nó còn hỏng hết sao nỡ gϊếŧ nó ...ý lộn ăn hϊếp nó ...nè em coi chị thương nó chưa nè ."

Phạm Hương nói xong thì bay vô chụp bé tác giả hun lia lịa . Lúc này Khuê Khuê tạm yên tâm về mối quan hệ của hai con người này... nhưng nàng có biết đâu hai con người này đang dùng ngôn ngữ thâm tâm để nói chuyện với nhau .

" Mày được lắm nhóc con ...dám dùng Khuê Khuê ra làm bình phong chắn đạn cho mày ...rồi mày xem chị sẽ xữ mày thế nào ..."

" Xin lỗi nghen Phạm Thị Hương ...xem lại đi à ...hỏng biết ai là người xử ai à"

Cứ ngỡ đâu sẽ có những chuyện long trời lỡ đất xảy ra trong nhà họ vì có hai con người bằng mặt không bằng lòng nhưng ...đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra hết . Ở chung lâu ngày dần dần giữa họ cũng phát sinh thứ tình cảm " Trời Đánh" ý nói là tình cảm bằng hữu thôi hỏng có gì đâu ... Phạm Hương lúc đầu hỏng ưa gì mấy bé tác giả vì nghĩ Khuê Khuê thương nó hơn mình còn nó thì chảnh bà cố luôn ...nhưng càng tiếp xúc với bé thì mới biết thật ra nó chỉ có ý tốt ...muốn ở cạnh họ để viết một câu chuyện tình yêu thật đẹp của họ mà thôi .

Còn về phần bé tác giả thì từ trước giờ vẫn rất thương Hương Khuê luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình... nhưng bị cái tính thù dai nên lắm lúc cũng cho Phạm Hương lên bờ xuống ruộng nhưng mà ...thật ra càng ở lâu ngày với Phạm Hương thì bé cũng nguôi giận phần nào . Cũng không biết từ lúc nào đã cảm thấy yêu thương chị ấy hơn.

Mấy ngày qua hai người họ rất yêu thương bé ...xem bé như người trong nhà ...hết mực lo lắng cho bé ...chăm sóc cho bé ...rồi hỏi han bé nữa ...nhưng cũng chính vì vậy làm cho bé tác giả rất đau lòng ...vì có khi hai chị đang yêu lầm người rồi ...em sẽ lại sắp làm một điều tuy không muốn nhưng vẫn phải làm với hai chị ...vì đó là công việc của em . Bé cảm thấy không muốn ở nhà này nữa vì cảm thấy rất xấu hổ nên một ngày nọ khi Khuê Khuê ra ngoài mua chút đồ ăn thì bé đã nói chuyện riêng với Phạm Hương .

" Chị Hương chúng ta có thể nói chút chuyện không?"

" Sao vậy đợi Khuê Khuê đi rồi nên muốn kím chuyện với chị hả" _ Phạm Hương miệng thì nói như móc họng người ta nhưng tay thì nựng nựng mặt bé tác giả .

" Hỏng phải đâu ...em sắp đi rồi...em có cái này muốn gởi cho chị"

" Em đi đâu ...em còn giận chị hả"

" Hỏng phải em dìa đi học ...chớ hỏng lẽ chị bắt em tò tò theo hai chị hoài ...rồi má em oánh em sao"

" Ờ ..ờ gáng học nha ...học giỏi thì hai chị mới thương đó"

" Biết rồi ...nói đi nói lại hoài người ta cũng thuộc tuýp người học giỏi đó nhe" – Bé tác giả là người có cơ hội khoe là ko bỏ sót.

" Mà em nói em muốn đưa gì cho chị vậy ?"

" Một bí mật của Khuê Khuê ...cái này rất có ích cho chị và chị ấy sau này đấy...nhưng bây giờ chị đừng mở ra xem vì chưa tới thời hạn thì chị sẽ không thấy gì hiện lên đâu nhưng mà khi nào Khuê Khuê hoặc chị gặp nguy hiểm thì chị nhớ lấy ra xem nhé"

" Ừ chị biết rồi ....cám ơn em"

Phạm Hương vội ôm chầm lấy bé tác giả như sắp phải chia tay một người bạn mà mình rất quý .

*Đừng vội cám ơn em Phạm Hương ...bản thân em không biết rằng có phải mình cũng là một trong những người đang đeo " NHỮNG CHIẾC MẶT NẠ" hay không nữa ...nhưng ngay tại khoảnh khắc này em chỉ muốn làm những điều cuối cùng cho hai chị thôi ...thông tin này xin chị cứ coi như là -LỜI XIN LỖI CỦA EM*

To be continued ...

P/s 1 : Đang có một dự định kinh khủng cho một diễn viên xuất sắc nhưng người đó vẫn chưa mời được trong chap này ...nên bé tạm bay vô đóng vài phân cảnh cho vui nhà vui cửa xíu ...có ai muốn bé diễn tiếp hong ...mà hoi tui biết mấy người đâu có ưa gì tui ...tui ko miễn cưỡng chi đâu . Hic ... moá 20 chap rồi mới được lú cái mặt vô một chút mà ko cho nữa là tui đốt cái fic này luôn à ... nói gì nói chớ lâu rồi ko viết hài ko biết có bị lục nghề hong ta . Cho chút ý kiến rút kinh .....nghiệm koi .

P/s 2: Kêu tui viết ngọt thì tui viết ngọt ...mà mấy người quỡn nhìn lại đi... mấy cái ngọt Vote thấp lè tè còn ngược thì Vote tàn bạo luôn ...nên đừng ai hỏi sao tui thích viết ngược hen ...lần này mà không 60 Vote là miễn bàn ...bao nhiêu sự căm phẫn tui sẽ dồn hết cho chap sau ...giận quá giận rồi . Nói rồi á ...VOTE tàn bạo vô cho tuiiiiiiiiiiiii nha  không lên được 1k4 thì đợi tới chủ nhật tuần sau luôn đi ..xí ...í....í .... Bái Bai .

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu