P1 - Chương 17: ĐAU LẮM KHUÊ KHUÊ À
" Tình yêu ơi từ đây về sau chị phải sống cho thật tốt nhé ...không có em bên cạnh chị chị phải biết tự chăm sóc cho mình ...à không em nói sai rồi không có em bên cạnh chị chẳng phải chị lúc nào cũng an toàn sau ... tạm biệt nhé Phạm Hương...đừng lo sợ gì cả ...vì em đã gϊếŧ chết kẻ muốn hại chị rồi ...em xin lỗi là em đã không giữ đúng lời hứa với chị ...ở bên chị trọn đời ...xin lỗi Phạm Hương ...x..i..n...l...ỗ...i.....".Gì thế này , Lan Khuê dùng tay vuốt nhẹ lên mặt của cô gái đang ngủ ngon trên chiếc sofa đó , chẳng hay biết từ nãy đến giờ xảy ra chuyện gì . Bỗng chốc cô ta lại nhăn mặt . Là rượu làm cô ấy khó chịu hay có một điềm báo gì cho cổ đây . Chuyện gì đã xảy ra ... có ai nói cho tôi biết không ?
Hai dòng nước đang chảy trên cơ thể Phạm Hương ...hai dòng nước mang hai màu sắc khác nhau ...hai dòng nước mang hai mùi vị khác nhau . Chảy càng lúc càng nhiều ...một thứ là nước mắt của Lan Khuê , nước mắt rơi cho chị lẫn cả cho em .
"Em phải xa chị thật rồi ...em không muốn đâu ...ngàn lần cũng không muốn ...nhưng để bảo vệ cho chị đây là cách duy nhất ...khi chị tỉnh lại sẽ không còn nhìn thấy Khuê Khuê lúc nào cũng nhõng nhẽo với chị nữa ...khi chị tỉnh lại sẽ không nhìn thấy bé mèo con suốt ngày quậy phá nữa đâu ...chị sẽ không phải ăn những món ăn không có mùi vị gì nữa ...giờ em có thể để lại cho chị hai mùi vị cuối cùng của đời mình rồi đó."
" Vị Mặn giọt nước mắt của em đang lăn dài trên mặt chị . Vị Tanh dòng máu ấm nóng trong cơ thể của em giờ trở nên lạnh lẽo khi chảy ra bên ngoài ...xin lỗi vì em đã làm dơ chiếc áo trắng của chị rồi ...tỉnh dậy thì giặt lại đi nhé Phạm Hương ...cố xoá sạch nó đi nếu không sạch thì đừng mặc nữa ...quăng nó đi chị à đừng luyến tiếc làm gì những vật đã không thể rột rửa cho sạch sẽ lại được ."
"Nó giống như tâm hồn Khuê Khuê giờ đây cũng nhuộm màu bi thương và tội lỗi ...em không giặt được nữa tâm hồn của em ..em nguyện đem nó quăng ra xa chị để không nhuốm bẩn chị . Cho em dựa một chút nhé Phạm Hương ...em mệt quá rồi ...không đi nổi nữa ...nhưng chỉ hôm nay thôi ...em sẽ không làm phiền chị nữa đâu ...em hứa đó ...nên chị cho em được dựa vào chị một chút ....nữa thôi ...vì em sắp ...hết chịu nổi....rồi ..... Phạm .....Hương "
Lan Khuê thật sự đã hết chịu nổi rồi ...máu đã chảy càng lúc càng nhiều ...Phạm Hương ơi xin đừng ngủ nữa ...tỉnh dậy đi ...nghe lời em đi ...chị không tỉnh dậy cứu mèo con...chị sẽ mất cô ấy cả đời ...em xin chị...chị tỉnh dậy đi ....PHẠM HƯƠNG..........
" Mèo con em sao vậy ...mệt lắm sao ...sao lại ngủ gục trên người chị thế này ....mèo con à"
Phạm Hương đã tỉnh dậy rồi nhưng cô vẫn chưa thật sự tỉnh táo để nhìn ra cảnh tượng kinh hoàng lúc bấy giờ ..cái cô nhìn thấy là mèo con đang ngủ rất ngon trên người của cô . Cô lay lay nhẹ người của Khuê Khuê và khi cô vừa chạm vào tay em ấy thì :
" Lạnh quá Khuê Khuê ...tay của em sao lạnh như vậy ...em bị bệnh rồi phải không? Lúc nãy chị đã bảo em phải đi khám rồi mà lại không chịu nghe ...giờ phải đi liền thôi ...không được cãi chị nữa"
Phạm Hương buông lời trách móc Lan Khuê vì lo cho sức khoẻ của em nhưng... cô có biết đâu từ rất lâu rồi mèo con của cô đã không nghe thấy gì được nữa . Chẳng còn nghe thấy gì được nữa đâu . Nên đừng trách Lan Khuê nữa Phạm Hương à ...
Cô ngồi dậy xoay người Lan Khuê lại định bế em đi bệnh viện nhưng khi thân thể đó vừa xoay qua thì tim của Phạm Hương như không còn đập bình thường nữa . Nó hình như đang quặn lên từng cơn , co thắt không ngừng ...đau quá ...rất là đau khi cô nhìn thấy bé mèo con mà cô yêu nhất ...chỉ bị đau chân thôi thì làm cho cô mất ăn mất ngủ ...bé mèo con mà cô thương nhất chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi cũng làm cô khóc trong lòng ...thì giờ đây bé mèo con của cô đang nhắm lại rất chặt đôi mắt ưu phiền kia... nhưng nước mắt của em vẫn rơi ...máu em vẫn đang chảy không ngừng ...
" Khuê Khuê chuyện gì đã xảy ra vậy ....em tỉnh dậy đi ...tỉnh dậy nói cho chị biết đi Khuê Khuê ....có ai không cứu em ấy với....có ai không ?"
Phạm Hương gào thét trong tuyệt vọng khi nhìn thấy cảnh tượng đau xót của em bây giờ ...cây dao sắc nhọn sao lại cắm vào bụng của em ...chuyện gì đã xảy ra lúc chị đang ngủ vậy...giờ chị phải làm sao đây .
Cố lấy lại bình tĩnh , cô quơ lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho xe cấp cứu ...một tay bấu chặt chiếc điện thoại gào thét rằng phải đến ngay chậm trễ một chút cô sẽ mất đi báu vật quật quý giá nhất trong cuộc đời mình ...một tay vẫn đang ôm trọn vết thương của em ...
"Đừng chảy nữa ...em ấy sẽ chịu không nổi đâu ...ông trời ơi làm cho dòng máu đó đừng chảy ra nữa được không ...em ấy sẽ chết mất .... tôi xin ông ...hãy cứu em ấy cho dù có lấy mạng của tôi cũng cam lòng ...tôi xin ông ...á ...á....á........á...................."
Chiếc xe cấp cứu được chuyển đến rất nhanh , họ bế thân thể cô gái bê bết máu lên băng ca ...nhanh chóng đặt ống thở cho cô ấy ...sơ cứu vết thương để cầm máu lại ...nhưng chốc chốc họ lại lắc đầu ...không biết có phải họ cho rằng không cứu được cô ta không ? Nhưng Phạm Hương không cho phép họ hành động như thế ...một chút phản ứng bỏ cuộc cũng không được phép gieo rắt vào tầm mắt của Phạm Hương ...
" Các người tuyệt đối không được bỏ cuộc ...em ấy vẫn còn thở mà ...em ấy còn sống ...nhất định còn sống ...phải cứu Khuê Khuê cho tôi ...bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu được Khuê Khuê cho tôi ...nếu không tất cả các người đều phải chết"
Phạm Hương biết rất rõ cô không nên nói những lời như vậy trong hoàn cảnh này . Cô có quyền gì bắt buộc người khác nghe theo lời mình , còn hăm doạ họ nhưng giờ đây nếu bắt cô bình tĩnh thì là một điều phi lý nhất , cô không làm được , giờ trong mắt cô chỉ có mèo con thôi ...bất cứ ai cũng không còn tồn tại nữa.
" Cô bình tĩnh đi ...chúng tôi sẽ cố gắng hết sức của mình ...đó là trách nhiệm của những người hành y"- Những vị bác sĩ và y tá chẳng những không hề trách cứ Phạm Hương mà còn an ủi ngược lại cô gái ấy vì ở trong tình cảnh người thân của mình như đang trong cơn thập tử nhất sinh như vậy ai cũng sẽ như vậy thôi . Họ gặp nhiều rồi.
" Tôi xin lỗi ...cám ơn bác sĩ ..."
Cô nói trong nước mắt ...tay cô vẫn nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ của em ... đôi tay em lúc nào cũng rất ấm áp ...nhưng sao bây giờ nó lại lạnh thế này ...
"Đừng mà Khuê Khuê đừng bướng bỉnh như vậy ...đừng có thứ gì của chị cũng lấy đi ...trái tim của chị em lấy đi rồi nhưng em vẫn chưa trả lại ...nước mắt của chị... em cũng lấy nhiều rồi và em trả lại bằng giọt nước mắt của em nhưng đó không phải điều chị muốn thấy ...em lấy đi nụ cười của chị thì làm sao chị có thể sống vui vẻ được đây ...giờ đây niềm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong cuộc đời chị là hơi thở đó của em ...em không được phép cả nó cũng lấy đi . Chị sẽ không nhượng bộ với em nữa ...nhất quyết sẽ giành giật với em đến cuối cùng ."
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên con đường không dài nhưng đầy chông gai trước mắt .
.* Liệu em có chịu nổi hay không ? Vì em quá yếu đuối trong chính cơ thể mình ... em quá yếu đuối trước những điều đang xảy ra ...em yếu đuối khi em không làm chủ được con người em ...nên tính mạng của em ...em cũng không thể nào cho chị một câu trả lời chính xác em có đủ mạnh mẽ để giữ nó lại hay không nữa...nên đừng trông chờ nhé Phạm Hương. *
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện :
Chiếc xe vừa cập bãi đậu , một loạt người chụm lại đẩy chiếc băng ca nhanh chóng vào phòng cấp cứu . Trên dọc đường đi có rất nhiều người chú ý vào cô gái nằm trên đó . Cô ấy có một gương mặt rất xinh đẹp ...nhưng cái họ chăm chú bây giờ không phải sắc đẹp của cổ mà là con dao đang cắm trên bụng cổ máu đang tuôn ra ướt đẫm ...không những vậy tay của cô ấy cũng có rất nhiều vết rạch chắc cũng do con dao đó gây ra . Không ai biết là tại sao ...họ chỉ nhìn thấy cô gái được di chuyển đến đâu thì máu nhiễu xuống sàn nhà đến đó .
" Yêu cầu người nhà bệnh nhân ở ngoài chờ không được phép vào phòng"- Vị bác sĩ già vừa đến thì lập tức kéo tay Phạm Hương ra ngoài .
Không biết ở bên trong những vị bác sĩ đã làm gì Khuê Khuê ...chỉ biết lúc thì một người trong số họ chạy ra rất gấp ...lúc thì một người khác chạy vào ...họ cứ ra vào liên tục ...cái mà Phạm Hương có thể thấy là trên chiếc Blouse trắng của họ có nhuốm máu ...là máu của em ...nhưng những vết máu đó có chiều hướng như bị xịt lên ...
"Họ đã rút con dao đó ra rồi sao...vậy là em lại đang bị cắt thêm 1 vết nữa ...đau lắm phải không em ...ai chạy ra cũng dính đầy máu vậy em đã chảy ra hết bao nhiêu máu vậy Khuê Khuê ...em có chịu nổi không đây . Bây giờ ngoại trừ dán mắt vào cái đèn đó hy vọng nó chuyển sang màu xanh chị không còn biết phải làm gì cho em nữa cả . Chị thật vô dụng mèo con à ...nhưng xin em đừng chán ghét chị ...đừng bỏ rơi chị ...đừng bỏ rơi chính em..."
" Bác sĩ tình hình của cô ấy sao rồi"- Phạm Hương lập tức lên tiếng hỏi vị bác sĩ đang tiến đến chỗ cô.
" Cô ấy bị mất máu quá nhiều , ngân hàng máu của bệnh viện không đủ để cung cấp ..."
" Em ấy thuộc nhóm máu gì vậy bác sĩ"
" Nhóm máu O"
" Bác sĩ lấy máu của tôi đi ...tôi có chung nhóm máu với cô ấy"
" Nhưng số lượng phải lấy là rất nhiều tôi sợ cô chịu không nổi...cô đã suy nghĩ kĩ chưa"
" Nếu còn chậm trễ nữa người chịu không nổi là em ấy ...bao nhiêu cũng được chỉ cần có thể cứu em ấy cả cái mạng này tôi cũng không cần nữa"
" Thôi được cô đi theo tôi"
" Dạ cảm ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ đó quả thật nói không sai , số máu họ vừa lấy đi của cô quả thực rất nhiều , nhiều tới mức cô không thể đứng vững được ...cô đã phải nằm lại nghĩ rất lâu mới có thể đứng lên ...mỗi bước đi của cô rất nặng nhọc ...khó thở cực kỳ nhưng cô muốn đến xem mèo con của cô ....Cô đang rất đau nhưng không phải ở cánh tay mà là ở trong trái tim.
Họ lấy của cô càng nhiều máu càng cho thấy máu đã chảy ra trên người em còn nhiều hơn cô gấp mấy lần ...em làm sao chịu nổi đây . Lo sợ , hoang mang tột độ ... cô lại nhớ đến giấc mơ hôm đó phải chăng con rắn và nữ nhân đó một lần nữa trong kiếp này lại hoà quyện dòng máu với nhau và rồi cả hai cùng chết trên chính vũng máu đó . Không cô không muốn như vậy nữa ...
"Bi kịch chỉ nên đến một lần thôi Khuê Khuê ...nếu em bỏ cuộc nó sẽ như một cái huông theo chúng ta đến muôn đời kiếp kiếp."
---------------------------------------------------------------------------------------
" Xin chào cô có phải là Phạm Hương"- Vị cảnh sát vừa có mặt tại bệnh viện sau khi nhận được tin có người báo án có một vụ án mạng.
" Phải , tôi là Phạm Hương người đã điện đến sở cảnh sát báo an"- Phạm Hương trong lúc ngồi chờ kết quả thì chợt nhớ ra chuyện lúc nãy . Thật ra ai đã làm mèo con của cô như vậy . Rõ ràng lúc về nhà họ còn nói chuyện vui vẻ . Tại sao khi cô vừa tỉnh dậy thì Khuê Khuê đã nằm gục trên vũng máu . Ai đã làm ra những chuyện đó . Là cướp sau ...không nếu như là cướp thì phải gϊếŧ luôn cả cô chứ ...hay là kẻ thù của Lan Khuê nên chỉ nhắm vào một mình nàng ...hàng loạt những suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Phạm Hương nên cô đã quyết định nhờ đến cảnh sát tham gia vào chuyện này.
Cô đem tất cả những chuyện đó kể lại cho vị cảnh sát nghe . Và hy vọng sở cảnh sát làm mọi cách để tìm ra hung thủ vì nếu như hắn chưa bị bắt thì cho dù có cứu lại mạng của Khuê Khuê thì nàng cũng chưa an toàn.
" Theo lời cô kể thì hung khí duy nhất chính là con dao đó...vậy bây giờ nó ở đâu..."
" Vẫn ở trong phòng cấp cứu"
" Cô có chạm tay vào nó chứ?"
" Lúc tôi cầm máu cho em ấy chỉ chạm vết thương chứ không chạm vào cán dao"
"Ngoại trừ cô ra thì còn ai chạm vào nữa không?"
" Có...là những bác sĩ và y tá đưa em ấy vào đây nhưng họ đều mang bao tay"
" Được rồi vậy thì có lẽ trên cán dao vẫn còn lưu lại dấu vân tay của hung thủ...khi nào có kết quả điều tra chúng tôi sẽ thông báo với cô sau , trong thời gian này cô đừng đi đâu xa có lẽ chúng tôi sẽ tìm cô nếu cần"
" Tôi biết thưa sếp...cám ơn sếp rất nhiều đây là số điện thoại của tôi ...có gì cần sếp cứ gọi cho tôi"
" Được rồi ...tạm biệt cô"
" Vâng"
--------------------------------------------------------------------------------------
Ting ..... chiếc cửa phòng được kéo ra ...vị bác sĩ già với gương mặt sầu não bước ra ngoài ...dường như muốn nói cho Phạm Hương biết ca phẩu thuật này chẳng thành công như mong đợi .
" Bác sĩ cô ấy có cứu được không ?" – Phạm Hương rất khó khăn mới có thể nói ra được câu này .
" Xin cô hãy bình tĩnh ...chúng tôi đã cố gắng hết sức mình nhưng"
Bất cứ ai khi nghe câu nói này đều có chung một cảm giác không muốn nghe thêm một từ nào nữa ... bởi vì họ biết được câu sau là thế nào rồi. Nhưng Phạm Hương vẫn muốn nghe ...có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện mà ...
" Bác sĩ nói cho tôi biết đi ...em ấy có cứu được không ?"
" Tạm thời cô ấy đã được cầm máu lại nhưng sức khoẻ của cổ rất yếu chưa thể nói là đã qua cơn nguy kịch hay chưa ...nên không thể biết chính xác khi nào cô ấy mới tỉnh dậy ...có lẽ là ngày mai nhưng cũng có lẽ là cả đời này cũng không thể tỉnh lại"
" Cái gì gọi là tạm thời ...cái gì gọi là có lẽ ...ông là bác sĩ ông phải biết chứ ...ông đang nói cái quái gì vậy"- Phạm Hương lúc này không thể kìm chế được mình nữa , cô gào thét trong nước mắt .
" Tôi là bác sĩ chứ không phải thần thánh ...tôi đã làm hết sức lực của mình rồi ...bản thân là một bác sĩ sao không muốn cứu bệnh nhân chứ ...mấy chục năm hành nghề y của tôi đắng cay nào cũng từng trải qua ...tôi biết hiện nay có nhiều bác sĩ bị lên án về y đức nhưng tôi bán cả cuộc đời mình cho cái nghề này ...tôi xem bệnh nhân như con của mình...tôi làm sao muốn con mình chết chứ ...nhưng tôi có thể làm gì đây khi sức lực của con người là có hạn ...tôi ko phải thần thánh đâu mà muốn người đó sống thì họ nhất định sẽ sống"- Vị bác sĩ già rơi một hàng nước mắt xót thương cho cả hai cô gái đáng thương này nhưng cũng là cho ông .
" Xin lỗi ...bây giờ tôi phải làm gì đây"
" Hãy dành nhiều thời gian đến bên cạnh cô ấy , tâm sự với cô ấy , níu kéo cô ấy lại bằng mọi cách , bây giờ cô ấy có tỉnh lại hay không điều phụ thuộc vào cô ."
" Là tôi sao ...nhưng liệu cô ấy có thể nghe không? Cô ấy có thể nghe những gì tôi nói không ?"
" Tôi không thể trả lời cô câu hỏi này ...nhưng chẳng phải cô nói cho dù còn có 1 tia hy vọng cô cũng không bỏ cuộc sao ...à mà cô có biết Phạm Hương là ai không?"
" Sao ông lại hỏi vậy"
" Vì trước lúc rút con dao ra cô ấy đã tỉnh lại và kêu tên của một người"
" Là...."
" P...H...Ạ...M........H...Ư...Ơ...N...G"
" Tôi biết người đó .... Biết rất rõ ....mỗi lần em ấy đói ...em ấy sẽ gọi Phạm Hương ...mỗi lần em ấy muốn ngủ ...em ấy sẽ gọi Phạm Hương ....mỗi lần em ấy sợ ..em ấy sẽ gọi Phạm Hương...và cứ mỗi lần em ấy đau ...em ấy cũng sẽ gọi Phạm Hương..."
Phạm Hương đã không thể đứng nói chuyện với vị bác sĩ được nữa vì cô đã gục ngã hoàn toàn . Cô cảm thấy khó thở lắm. Nước mắt cô rơi xuống như một dòng thác khi nhắc đến em . Tại sao giây phút em tỉnh lại em lại gọi tên chị ...phải chăng em đang sợ một điều gì đó ...em đang cảm thấy rất đau hay em đang muốn chị bảo vệ cho em . Khuê Khuê đừng kêu tên Phạm Hương nữa đồ khốn kiếp đó đã chẳng những đã không thể bảo vệ cho em . Mà ngay cả chuyện gì đã xảy ra với em cô ta cũng không biết . Cô ta chỉ biết ngủ trong khi em đang nguy hiểm . Để khi cô ấy mở mắt ra thì em đã bị ai đó ru vào một giấc ngủ sâu đến như vậy .
" Bác sĩ tôi có thể vào phòng với em ấy được không?"
" Được , cô vào đi"
Phạm Hương mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ của em, lúc này cô chỉ muốn chính cô là người thay em nằm ở đó . Gương mặt xinh đẹp của em đang bị ống thở che đi hết , bàn tay nõn nà của em người ta quấn băng chặt thấy ghê quá nè . Rồi còn mấy cái ống tiêm bên tay kia của em nữa nhìn tùm lum quá đi ...xấu xí quá ...Em dậy đi ...dậy kêu họ tháo ra hết đi .
"Khuê Khuê em nghe chị nói cái gì không?"
" Khuê Khuê dậy đi , dậy cãi nhau với chị này"
" Khuê Khuê chị đói rồi , dậy nấu mì cho chị ăn đi"
" Khuê Khuê chị muốn ăn thịt , em nói phải tập cho chị ăn mà"
" Khuê Khuê chị muốn ngủ , không có em chị không ngủ được"
" Khuê Khuê chị muốn em hát chị nghe , cho dù bài buồn bài vui , hát hay hát dỡ gì chị cũng muốn nghe hết"
" Khuê Khuê em dậy đi ...dậy nói cho chị biết em có đau lắm không , chứ chị thì ĐAU LẮM KHUÊ KHUÊ À"
To be continued...
P/s : Phát hiện bị lừa rồi phải không ? Người bịđâm là bé người êu đấy không phải chị người thương đâu ... đã nói đến với fic nàylà không nhiều người đoán được nội dung của chap tiếp theo đâu . Một chap đầymáu của Khuê Khuê cũng đầy nước mắt của Tổng Tổng ...ai đau hơn ai ... có thể phânbiệt sao ? Không biết chap này có lấy được nước mắt của các bạn không dù chỉ mộtgiọt thôi ...nhưng bé có thể nói cho các bạn biết bé đã khóc khi viết và khóc khiđọc lại một lần nữa trước khi đăng lên ...không biết sao nữa ...nhưng thực sự rấtđau . Hãy tiếp tục Vote và Cmt cho bé biết các bạn thích và đang theo nó nhé ...sẽ còn vô số những điều khiến các bạn đoán cũng ko ra đang chờ phía sau . ( Ê mà chap dài quá đọc mỏi mắt ko ? Hay chap sau ngắn ngắn giống hồi đó đi ha ... đánh mỏi tay quá à ).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu