Lễ cưới được ấn định vào đầu tháng sau, ba mẹ Phạm Hương đã sang nhà nói chuyện và đem trầu cau sang hỏi cưới Lan Khuê, hai bên có vẻ rất hợp ý nhau, nói cười vui vẻ khắp nhà.
Phạm Hương dạo này cứ bỏ hết công việc ở công ti cho con bạn họ Đặng của mình làm, khiến Lệ Hằng muốn bốc hỏa. Miệng không ngừng chửi rủa Phạm Hương, lấy vợ làm chi rồi đày ải bạn bè thế này……?
– Cái tên họ Phạm đáng ghét, đám cưới mày, tao nhất định sẽ không bỏ phong bì một cắc.
Lễ cưới được diễn ra ở một nhà hàng lớn, quan khách chỉ có mấy vị quan chức cấp cao ở công ti, bạn bè của cô và nàng, còn thêm bà con hai bên. Bữa tiệc tầm 200 khách. Các nhân viên ở công ti cũng không được mời bởi vì sau khi cưới, Lan Khuê sẽ được bổ nhiệm làm phó giám đốc cùng công ti với Phạm Hương, cho nên có ý không muốn cho ai biết, sợ sẽ sinh ra phiền hà. Báo chí cũng không được tham dự, lễ cưới là bí mật với truyền thông.
Hôm nay Phạm Hương diện bộ vest trắng cùng màu với váy cưới của Lan Khuê, đều là thiết kế nổi tiếng đem từ Anh về.
Khi thấy Lan Khuê được cha nàng nắm tay đặt lên tay mình, Phạm Hương đã xúc động đến nỗi bật khóc. Không ngờ có một ngày bảo bối nhỏ đó là trở thành vợ của mình.
Phạm Hương bàn tay run run cầm chiếc nhẫn đặt vào ngón tay của nàng, miệng mấp máy :
– Bảo bối, chị yêu em.
Lan Khuê hạnh phúc cười rạng rỡ đeo lại chiếc nhẫn cho cô, hôn lên má cô rồi nói :
– Chồng, em yêu chị, mãi mãi.
[ Tui định miêu tả lễ cưới chi tiết một chút, nhưng thấy nhạt quá nên thôi, miêu tả bao quát thôi, dành thời gian viết H nữa, hahaha ]
Sau bữa tiệc tầm 2 giờ đồng hồ, đến cửa phòng, Lan Khuê phát hiện Phạm Hương bắt đầu đứng ngồi không yên, biểu hiện ra loại ngại ngùng hiếm có.
– Này chồng, chị bị sao vậy ?
– Chị………
– Đừng có nói với em chị ngại đó nha, ngại thì thôi, khỏi động phòng, đi ngủ.
– Ơ………Em đi thay đồ ngủ đi, chị pha cho em một ít trà.
Lan Khuê cầm lấy váy ngủ đi vào phòng tắm nói vọng ra :
– Thôi, uống trà sẽ không ngủ được.
– Không ngủ được thì làm ” chuyện khác “.
Lan Khuê lườm cô một cái, đúng là sắc lang có khác, mới nãy còn bày đặt ngại ngùng, bây giờ trưng cái bản mặt phỡn đó ra kìa. Đôi mắt đại sắc lang bắt đầu hoạt động rê tới rê lui trên người nàng. Lan Khuê vội sập cửa lại không cho Phạm Hương nhìn nữa.
Phạm Hương ngồi trên giường chờ đợi, tầm mười mấy phút dài đằng đẵng thì cô vợ xinh đẹp của cô cũng bước ra với chiếc áo ngủ ren màu hồng phấn, mùi sữa tắm bay vào không khí rồi đậu trên mũi Phạm Hương, cô khịt khịt vài cái rồi dùng tay ngoắc ngoắc nàng.
Lan Khuê vừa bước đến đã bị cô ôm lấy rồi nhấn vào chăn, ôm cô :
– Ngủ đi vợ, đừng lộn xộn. Hôm nay mệt chết người ta.
Ơ, cái gì, Phạm Hương đáng ghét mới nói cái gì ? Ngủ á ? Hôm nay là tân hôn mà. Nhưng cũng đâu phải lần đầu tiên làm mấy chuyện này, hôm nay không làm thì ngày mai làm.
– Chị đừng ôm chặt như vậy! Em sắp không thể thở nổi. – Lan Khuê liên tiếp vặn vẹo, muốn tránh ra được một chút không gian.
– Không phải bảo em đừng lộn xộn sao ?– Phạm Hương vẫn cố nén du͙© vọиɠ bắt đầu hừng hực tiến lên. Cô nhanh chóng bắt lấy tay nàng, lại lần nữa đè lên thân thể nàng.
Lan Khuê tội nghiệp bị đè thân thể lại vẫn bất an vặn vẹo, Phạm Hương bị du͙© vọиɠ đốt cháy không thể tự kiểm soát, cúi đầu muốn hôn miệng nhỏ nhắn của nàng, lại bị nàng trốn đi lần nữa. Khi nãy Phạm Hương quả thật rất mệt mỏi, muốn ngủ nhưng Lan Khuê cứ xoay tới xoay lui, va chạm xá© ŧᏂịŧ người ta làm chi.
– Chị không phải nói buồn ngủ sao ?
– Là em quyến rũ chị .
– Em không có.
– Có. Em có.
Phạm Hương bị du͙© vọиɠ tra tấn, lại không có cách nào phát tiết, vô cùng thống khổ.
– Em luôn luôn nhích tới nhích lui dưới thân chị, thân thể mềm mại lại thơm như vậy.
– Em không… quyến rũ chị. – Lan Khuê cảm thấy oan uổng! Là tự cô muốn ôm nàng chặt như vậy mà.
– Chị mặc kệ. – Vừa mới nói xong, cô liền cưỡng chế bắt lấy hai tay Lan Khuê kéo lên trên đỉnh đầu, dùng một bàn tay to của cô gắt gao ngăn chặn, tay kia thì chặn lại khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng né tránh của nàng, bá đạo hôn cánh môi do tức giận mà vểnh cao của nàng.
Lan Khuê cho tới bây giờ đã không có cách nào kháng cự nụ hôn cuồng nhiệt của Phạm Hương. Cô hôn tới toàn bộ lý trí, lễ giáo trói buộc, hôn đến nàng cái gì cũng quên.
Chậm rãi, nàng cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của Phạm Hương.
Nàng thử vươn đầu lưỡi nho nhỏ ra, kích Phạm Hương dục hỏa càng tăng lên. Thả hai tay nàng ra, cô kéo chúng đến eo mình, bận rộn thăm dò mỗi một tấc da thịt xinh đẹp làm cô phát cuồng.
Lan Khuê khốn quẫn chỉ có thể ôm chặt eo Phạm Hương, mặc cô giở trò. Nàng biết ngăn cản cô là vô dụng. Bởi vì cô bá đạo, cũng bởi vì nàng đã chìm đắm vào trong sự dụ hoặc của cô.
Phạm Hương nhanh chóng cởϊ áσ ngủ của Lan Khuê, chỉ còn lại có nội y che đậy thân thể. Hai mắt Lan Khuê tựa sương mù, nhìn Phạm Hương tách khỏi nàng, cởϊ qυầи áo của mình.
Nhìn trên người Phạm Hương chỉ còn lại có một chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ, nàng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn cô. Quả thật đã làm không biết bao nhiêu lần nhưung vẫn thấy ngại là sao ?
Phạm Hương cởi xong quần áo trên người, dựa vào bên cạnh Lan Khuê, hai tay vuốt ve da thịt trơn nhẵn của nàng. Lan Khuê lặng lẽ mở mắt ra, nhìn lại ánh mắt mãnh liệt của cô.
Thân thể tựa vào trên người nàng nóng như vậy, nóng khiến cho Lan Khuê cũng nóng theo. Nàng tựa hồ tìm về một tia lý trí, nhưng khi Phạm Hương hôn nàng thêm một lần nữa, lý trí lại biến mất không còn một mảnh.
Cô hôn khiến nàng không tự giác thở gấp, hấp thụ không khí, tiếp theo bắt đầu nhấm nháp thân thể nàng. Cẩn thận hôn từ bên gáy xuống dưới áo ngực nàng, cô vươn tay thăm dò vào trong bộ ngực run rẩy của nàng.
Lan Khuê khẽ thở gấp một tiếng, tay nhanh chóng rời khỏi eo cô bảo vệ bờ ngực.
– Ưm……..chị…………ưmmmmmmmmmm.
Nàng còn chưa nói nói xong những lời kháng nghị suy yếu vô lực, đã bị cô che miệng lại. Tiếp theo, tay Phạm Hương chạm vào nơi run rẩy không ngừng kia, nhẹ nhàng trêu đùa “nụ hoa” nổi lên.
Lan Khuê bị cô hôn đến điên đảo, làm sao còn có khí lực bảo vệ bầu ngực mình chứ?
Miệng Phạm Hương rời khỏi bờ môi nàng, đôi môi bị cô hôn cho sưng đỏ ướŧ áŧ tỏa ra những ánh hào quang.
Nàng bị động mặc cho Phạm Hương phủ lên nửa người trên, gọn gàng cởϊ áσ ngực. Bầu ngực căng tròn nảy ra, hoảng loạn hai mắt Phạm Hương. Rất nhanh cướp lấy một “nụ hoa” đang nở rộ, cô bắt đầu nhấp nháp.
Lan Khuê khẽ rêи ɾỉ, muốn chặn lại tiếng rên của mình, nhưng nàng làm sao chống đỡ được từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt của Phạm Hương chứ?
Bàn tan nhàn rỗi của Phạm Hương vươn ra phủ lên “nụ hoa” còn lại, lại lần nữa đùa nàng rêи ɾỉ không thôi.
– Đừng kiềm nén cảm giác chị mang lại cho em, lớn tiếng kêu lên! Chị muốn nghe em rêи ɾỉ…. – Phạm Hương rời khỏi đôi nhũ hoa đã căng cứng kia, khẽ cắn vành tai nàng. Giọng điệu ngọt ngào như vậy, nàng sao lại nhẫn tâm dừng lại?
“Ưm… Ư…”
Bởi vì Phạm Hương thấp giọng cổ vũ bên tai nàng, Lan Khuê cũng không nhịn nữa, tự nhiên rêи ɾỉ, phóng túng kêu lên.
Tay cô tà ác trượt xuống phía dưới nàng, từng chút từng chút cởϊ qυầи lót nhỏ nhắn của nàng, lúc này hai người đều xích͙ ɭõa.
Nhìn nơi tư mật của Lan Khuê, tim Phạm Hương lại đập nhanh, lại lần nữa hôn môi nàng, dịu dàng nói nhỏ bên môi nàng :
– Em đừng sợ hãi, chị sẽ rất dịu dàng.
– Chị lần nào cũng nói như vậy, kết quả thì cũng như nhau, em vẫn nằm trên giường.
Phạm Hương phì cười khẽ cắn môi sưng đỏ của nàng nói, một bàn tay đã trượt vào nơi tư mật không ngừng vuốt ve. Lan Khuê có hơi khẩn trương khép chặt hai chân muốn ngăn sự xâm nhập của chị, muốn ngăn cản phản ứng bất an của thân thể mình.
Tay Phạm Hương bị nàng kẹp quá chặt chẽ, nhưng vẫn thành công xông vào hoa huyệt ẩm ướt, lúc đầu khó khăn di động, rốt cục cảm thấy nơi ướŧ áŧ của Lan Khuê tràn ra ái dịch.
– Mở chân ra em .- Phạm Hương bá đạo yêu cầu.
Chờ không kịp Lan Khuê thuận theo yêu cầu, hai tay cô tự động tập kích đầu gối nàng, thay nàng mở lớn hai chân.
Lan Khuê thuận theo tay bá đạo của Phạm Hương, run run mở ra hai chân trắng nõn.
Phạm Hương thăm dò u cốc ẩm ướt của cô, biết cô đã chuẩn bị tốt . Cô bắt đầu dùng tay ma sát nơi tư mật của nàng. Một hồi lâu lại cảm thấy đã đủ ẩm ướt liền trượt hai ngón tay vào.
– Ư….. a…..á…………..mmmmmmmmmmm.ưmmmmm, chị, ưmmmmmmmmmm……………..
– Gọi chị là gì ? – Hai ngón tay ra rồi lại vào, khi ra còn kéo một mảng mật ngọt theo.
– Chồng, ưmmmm, chồng……………ư, á…..mmmm……..ư ư………..aaaa……….
Phạm Hương mỉm cười trượt thêm một ngón nữa ra vào liên tục, tốc độ nhanh theo thơi gian, mà hoa huyệt của nàng lại y như rằng muốn nuốt chửng hết mấy ngón tay của cô.
– Aaaaa, ưmmm, nhẹ thôi, chồng, ưmmmmmmmmm, mmmmmm, chồng, đau…………nhẹ thôi…..
– Hương, aaaa, nhỏ thôi, lớn quá……….ư ư ư…………aaaaa……….mmmm…………….á…………chậm……….
– Chị, từ từ, đau…………..ưmmmmmm, nhanh hơn……………aaaaaa………….
– Sâu quá, chị………….ưm……….rút ra bớt…………..aaa…………….
Lan Khuê phóng túng rêи ɾỉ dứoi thân chồng mình, từng tiếng van xin rêи ɾỉ do sung sướиɠ đem lại kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại.
Phạm Hương đặt nàng nằm úp lên người mình, bàn tay xoa xoa lưng cho nàng. Còn nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng thật cưng chìu.
– Bảo bối, còn đau không ?
* Lắc lắc *
– Cảm ơn em.
– Vì điều gì ? -Lan Khuê ngạc nhiên nhìn Phạm Hương.
– Vì tất cả.
Nằm im một lắt, Phạm Hương hỏi Lan Khuê :
– Em có biết trên đời này, chị thích bản thân mình nhất ở thời điểm nào không ?
– Em không biết.
– Là lúc chị đυ.ng trúng em.
– Tại sao ? Cái đồ ác ôn này. – Lan Khuê phình má đánh vào ngực Phạm Hương vẻ trách móc.
– Vì nhờ vậy chị mới có được một người vợ xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Em có thấy hung thủ nào có tâm như chị không, đυ.ng người ta rồi còn đem về nhà nuôi, còn đem trầu cau qua hỏi cưới nữa.
Căn phòng lại một lần nữa có tiếng cười vang vọng.
“Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau
Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông
Không cần biết đêm dài sâu
Không cần biết bao gầy hao
Ta ngồi đếm tên thời gian
Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
Như xa xôi nay quay về gần gụi
Yêu em khi chỉ biết đó là em
Để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần
Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn
Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng
Rồi từng chiều đến mang nỗi buồn vô biên
Cho dù biết em rồi đi
Cho dù biết không chờ chi
Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si
Nghe trong ta quên đi lòng sầu hận
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em vì chỉ biết đó là em
#Moon
Hãy hưởng thụ một chút ngọt khi còn có thể. * cười man rợ *