” Két “ – tiếng phanh xe gấp gáp vang lên trong màn đêm.
– Cái gì dị bà nội ? Đã nói xỉn rồi đừng có lái xe, bướng chi giờ chạy kiểu đó đó hả ? Ui da…..- Lệ Hằng vừa xoa xoa cái trán của mình vừa chửi rủa tên bạn họ Phạm đang cầm lái. Tự nhiên đang mơ mơ màng màng, chiếc xe thắng gấp lại làm trán cô va vào cửa sổ một cái rõ kêu.
– Lệ…..Lệ…….
– Gì ? Bộ mày gặp Lệ Quyên hả ?
– Không…..không……Lệ Hằng à……hình như tao vừa…..đυ.ng trúng ai đó…….! – Phạm Hương giọng nói có phần nhè nhè vì say rượu, nhưng cũng không giấu được vẻ lắp bắp.
– What ? Xuống xe coi. – Lệ Hằng hốt hoảng mở cửa xe.
Phạm Hương gấp gáp đi theo xuống xe, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, loạng choạng đi tới đầu xe.
Đập vào mắt hai ngươi bọn họ là một cô gái tóc đen xõa dài, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt đã bị xé gần như rách bươm, chân không mang giày. Khuôn mặt xinh đẹp thấm đầy máu tươi, dòng máu đỏ đẹp đẽ ấy còn chảy dài xuống cằm, cổ và loang lỗ trên chiếc đầm.
– Lệ Hằng, làm sao đây ? Cô ta là tự đâm đầu ra xe của tao.
– Để coi cô ta còn sống không ! ………….. À, còn thở. – Lệ Hằng bước tới đưa tay ngay mũi của cô gái kia rồi reo lên.
– Vậy giờ, làm sao nữa ?
– Đưa cô ta đi chứ sao ?
– Đưa đi đâu?
– …….Không lẽ chửi thề chứ trời ơi, mày mang tiếng ăn học đàng hoàng, tổng giám đốc của công ti lớn, mà ngay cả việc gặp người ta bị tai nạn phải đưa đi bệnh viện cũng không biết ? – Lệ Hằng xoay qua nói móc tên bạn đang lơ ngơ của mình.
– Ờ ờ, quên nữa. Vậy mày ẵm cô ta lên xe đi.
– Mày ẵm đi, tao lái xe cho. Đưa mày lái để mày ” nạp ” thêm vài mạng nữa hả ? – Lệ Hằng vùng vằng đi về phía xe.
Phạm Hương đành ngồi xuống, đưa tay mình, 1 tay vòng qua cổ, 1 tay đặt dưới hai gối của cô ấy, bế xốc đi về xe. Chao ôi, nặng khϊếp, nhìn ốm ốm sao mà nặng thế không biết. Phạm Hương đang say rượu nên có hơi khó khăn khi bế một người, cô thở hồng hộc, đứt quãng, cũng không quên nhìn ngũ quan của cô gái trên tay mình, thầm nhận xét một chút.
– Nước da hơi ngăm, cao tầm 1m75, 1m76, mắt, mũi, miệng, đều rất xinh. A……màu đen, nay mặc bra đen. Hê hê hê…….
Phạm Hương quên mất người ta đang bị thương, vô tình nhìn người ta một lượt thì mắt không biết sao lại dán vào ngực, khẽ liếc xem màu sắc bra rồi tự cười mình ên.
– Nhanh đi bà nội. Chết bây giờ. – Lệ Hằng thấy Phạm Hương vừa bế cô gái kia vừa lẩm bẩm gì đó thì liền hét lên một tiếng.
– Ờ ờ……..
Phạm Hương sau khi đặt cô gái đó lên ghế sau thì bản thân cũng leo lên ngồi kế bên. Xe rồ máy đi.
Phạm Hương để cô ấy nằm trên đùi mình, tay không ngừng vỗ nhè nhẹ vào má của cô ấy :
– Nè cô gì ơi, ráng lên, tụi tui đưa cô vào bệnh viện, cô ráng sống nha, cỡ này nhang đèn, trái cây lên giá lắm đó, đừng có chết nha. Năn nỉ….!
– Mày im đi, miệng quạ ! – Lệ Hằng nghe Phạm Hương ” an ủi ” nạn nhân kiểu đó thì dường như muốn nổi điên lên mà hét lớn.
Phạm Hương bị la một cái thì liền im lặng, nhắm mắt lại mơ màng, bàn tay vẫn còn đặt trên má của cô gái kia xoa xoa.
[ Bệnh viện Safe ]
Bác sĩ Phạm Thanh Hằng vừa bước ra từ phòng khám đã thấy em gái mình là Phạm Hương trên tay bế một cô gái máu me khắp người, quần áo thì rách nát, bên cạnh còn có Lệ Hằng với vẻ mặt hốt hoảng.
– Có chuyện gì ? – Thanh Hằng trợn mắt nhìn em gái mình.
– Hai ơi, cứu cô ấy, cô ấy lao ra xe của em. Mau đi hai, đầu cô ấy ra rất nhiều máu.
– Cái con này, trời ơi…..!!!
Sau đó Thanh Hằng gấp gáp đưa cô gái kia vào phòng cấp cứu, không quên dặn hai đứa ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ.
Đèn đỏ trước phòng cấp cứu đã sáng suốt 1 tiếng đồng hồ, Thanh Hằng vẫn chưa thấy ra. Phạm Hương ngồi bần thần trước cửa, khuôn mặt thay đổi sắc mặt liên tục.
Cuối cùng đèn cũng tắt, Thanh Hằng bước ra, tháo bỏ khẩu trang ra, nhàn nhạt nói :
– Não là trung tâm điều khiển hoạt động của cơ thể, đồng thời cũng điều khiển cảm xúc, nhận thức và lời nói. Cô gái kia bị một lực khá nặng đập vào đầu, có lẽ là va chạm xuống nền gạch, nên tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng còn hôn mê, chưa biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Mau thì nửa ngày đến một ngày, lâu thì mấy ngày, có khi sẽ không tỉnh lại được nữa.
– Hả ? Không tỉnh ? – Phạm Hương ngạc nhiên nhìn chị mình.
– Ừm. Chết cưng rồi Phạm Hương ơi, kì này ba mẹ từ Anh trở về, chị sẽ méc cho ba mẹ xử lí mày.
– Chị, đừng đùa, em đang rất sợ đó.
– Hơizzzz, sợ thì ích gì, bây giờ chỉ còn việc ngồi chờ coi cô ta có tỉnh không. Mà hai đứa đi đâu để gây ra việc này ?
Lệ Hằng nhìn tên bạn mình rồi mách với Thanh Hằng, khuôn mặt cún con vô tội :
– Tụi em đi dự tiệc của công ti, nó uống quá trời luôn mà em nói nó cho tài xế chở về, nó có chịu nghe đâu.
Sau đó nhìn sang thấy Phạm Hương đang lườm mình thì lè lưỡi một cái. Phạm Hương hừ lạnh rồi quay sang Lệ Hằng :
– Mày về nghỉ đi, tao ở đây coi cô ấy.
– Ờm, được không đó ba.
– Được, đi đi, ngày mai tao không đến công ti, mày lo giùm tao chuyện ở công ti đi.
Lệ Hằng ra dấu ok rồi đi ra cửa, sau đó Thanh Hằng cũng trở về phòng khám của mình, để mặc Phạm Hương ngồi thơ thẫn như pho tượng trong phòng bệnh với một cô gái xa lạ.
#Moon
Đây là fic ngọt Moon tặng nyc, vì người ta sau khi đọc ” Mẹ chồng ” thì nói muốn một fic HK, xong fic là chân chính đường ai nấy đi, không còn bất cứ mối quan hệ nào. Mong ” ai đó ” sẽ đọc và comment thường xuyên.
Cho cái nhận xét đi mấy bạn. 😊😊😊😊😊😊