Ranh Giới [Hương Khuê]

Chương 11: Tự ăn giấm chua

Buổi tối hôm đó, Phạm Hương cùng Lệ Hằng đến chợ đầu mối, khi xe hàng còn chưa tới, bọn họ ngồi ở phía trước nhâm nhi ít bánh kẹo. Phạm Hương rút điếu thuốc ra, rít một hơi rồi dập ngay, tự dưng hình ảnh nàng hiện lên, làm cô tự nói với bản thân rằng phải trở thành một người gương mẫu, rồi lại buồn bã.

Đã nói chỉ là đơn phương người ta, mong người ta hạnh phúc là được, vậy tại sao khi thấy nàng và anh chàng bác sĩ Dylan gì đó, vui vẻ bên nhau thì lại sinh ra ghen tị rồi mặc cảm, tự ti, cuối cùng là hèn nhát trốn tránh….? Đây có phải là cảm giác ghen tuông khi người mình yêu bên cạnh một người khác không ? Nhưng lấy tư cách gì đây ? Bạn ? Bệnh nhân ? Người ” hơi  thân ” ? Chậc, đều không giống.

Cô bó gối ngồi dựa vào gốc cột lớn, nhìn lại bản thân mình, lương tháng chưa tới con số 10 triệu, làm gì để bảo đảm cuộc sống cho người ta mà dám lên tiếng nói câu yêu đương ? Quần áo thì lúc nào cũng xộc xệch, tay chân chai sần đen đúa, trên người lúc nào cũng đầy mùi mồ hôi. Còn anh ta, trắng trẻo, đẹp đẽ, lại là con lai, gia cảnh lại tốt như vậy, nếu có chọn thì cũng chọn anh ta chứ ai rỗi hơi mà chọn một đứa bốc vác làm chồng ? Chết tiệt, không nhắc thì thôi, nhắc là lại nhớ nàng đến lạ, nhớ nụ cười ấy, nhớ vóc dáng ấy, nhớ giọng nói ấy nữa.

Cô bỏ đi sáng giờ, nàng cũng đâu có gọi đến tìm, chứng tỏ mình chẳng là cái gì trong mắt người ta cả.

Một ổ bánh mì chìa ra cho cô, cô nhìn lên, lắc đầu. – Không ăn. – Ăn làm sao nỗi chứ ? Cô ngao ngán thở dài.

– Đại ca, dạo này xung quanh mày toàn mỹ nữ lo lắng, nên không thèm quan tâm tới tao nữa đúng không ? – Lệ Hằng ngồi xuống , cắn một miếng bánh mì rồi nốc chai nước ừng ực, nói một câu nửa đùa nửa thật.

– Gì mà mỹ nữ chứ ? – Cô lại thở dài.

– Chứ sao, buổi trưa có em Thảo nấu ăn cho rồi mà còn có bác sĩ đến nữa. – Hắn ta tiếp tục ăn rồi nói một câu.

Lệ Hằng lúc này mới kể lại chuyện lúc trưa, hắn ta từ nhà bước qua định hỏi xin Phạm Hương ít hành lá, lại thấy vị bác sĩ kia đang lấp ló ở cửa nhà cô, trên tay còn cầm túi thịt cá, còn không phải là đến muốn nấu ăn cho Phạm Hương hay sao ? Nhưng Lệ Hằng còn thấy nàng nhanh chóng rời đi, trên má còn vương mấy giọt nước, hắn ta lấy làm lạ mới đến ngó vào, thì thấy Phạm Hương đang cùng với Thảo nấu cơm. Hắn ta trề môi, cái tên Phạm Hương này, thật đào hoa nha.

Phạm Hương nghe xong, l*иg ngực có hơi đau nhói, thì ra nàng có đến tìm cô, còn mua thức ăn đến, nhưng khi thấy cô và Thảo thì lại về ? Cô vểnh môi hơi có ý cười, giống ghen quá vậy ? Nhưng nàng và anh chàng Dylan kia ? À, có lẽ chỉ là bạn thôi. Tại cô suy nghĩ nhiều quá rồi, ngày mai, ngày mai nhất định phải tìm nàng giải thích cho rõ ràng.

– Ê, xe hàng tới. – Lệ Hằng cắn vội nốt chỗ bánh mì còn lại rồi réo.

Phạm Hương nhanh nhảu đứng dậy, chạy tới xe hàng, bắt đầu vác hàng, miệng nở nụ cười, mọi uất ức trong lòng cũng được giải tỏa hết, thật vui. Thì ra là nàng có tìm cô, thì ra đối với nàng thì Phạm Hương này cũng có một vị trí nhất định đấy chứ !

*****

Buổi sáng ngày hôm sau, Phạm Hương tranh thủ thức dậy sớm thật sớm, đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thật chỉnh chu, xịt thêm ít nước hoa, huýt sáo vui vẻ đi ra đầu ngõ ngồi ăn sáng. Ăn xong no nê, cô chạy con cub cũ đến bệnh viện, không biết hôm nay nàng có đến đó không nữa ? Hy vọng là có, còn nếu không thì cô có thể chạy đến nhà nàng.

Đỗ xe vào chỗ giữ xe, cô đi thong dong vào, đi ngang sảnh còn cố ý gật đầu chào mấy cô y tá, làm như quen lắm vậy. Mấy vị y tá, bác sĩ gần đó thắc mắc, cái cô gái tóc nâu đó, hình như đến đây rất nhiều lần rồi, hình như có quen với bác sĩ Trần. Rõ ràng đâu có bệnh gì nặng, sao lại đến đây hoài vậy ? Thắc mắc là vậy nhưng không ai dám hỏi thẳng Lan Khuê, vì ai cũng biết nàng là người khá kín tiếng trong chuyện đời tư.

Phạm Hương đi đến căn phòng có người cô cần tìm, à, cửa không khóa, cô đưa tay đẩy vào được một khoảng liền khựng lại, hình như trong phòng không những có nàng, còn có một người nữa, là đàn ông. Mà cái giọng lơ lớ đó, chắc chắn của Dylan, cái anh chàng bác sĩ khó ưa kia, cô hừ lạnh, cũng không phải muốn nghe lén đâu nha, chỉ là cô sợ anh ta làm gì nàng nên mới nán lại thôi.

– Dylan, em nói em có người yêu rồi.

– Khuê, em nói dối, anh chưa từng nghe em nói em có bạn trai .– Anh ta nheo mắt nhìn nàng.

– Cũng mới quen đây thôi. – Nàng mỉm cười nói.

Câu nói phát ra, người đàn ông trong kia đứng khựng lại, mà người phụ nữ đang nấp ngoài cánh cửa cũng bất động, có người yêu rồi sao ? Cô ngóng thêm chút nữa, cô nghe tiếng nàng nhỏ nhẹ vang lên, hình như nàng còn cười khi nhắc tới ” người yêu ” của nàng.

– Đó là một người rất đẹp, lại tài giỏi, vòng tay rắn chắc, có thể bảo vệ em bất cứ khi nào em cần. Tính tình có hơi kì cục một chút, nhưng em thấy rất đáng yêu.

Phạm Hương buông tay khỏi nắm đấm cửa, lơ thơ đi ra khỏi đó, thì ra có người yêu rồi. Người yêu của nàng tuyệt vời vậy sao ? Vừa đẹp lại vừa tài giỏi ? Là thần thánh phương nào có thể nắm trọn trái tim người bác sĩ cô yêu ? Người đó hẳn rất hạnh phúc khi được nàng yêu. Thấy vẻ mặt tự hào của nàng là đủ hiểu rồi.

Vậy sao còn bày đặt đem thức ăn đến nhà cô, hừ, làm như thương cô lắm vậy ? Không biết Lan Khuê đó đang nghĩ cái gì nữa.

Phạm Hương đi ra bên ngoài, đưa thẻ giữ xe cho bảo vệ rồi đưa cho ông ta tờ tiền, dẫn xe như tên điên ra khỏi bệnh viện.

– Nè, cô kia, tiền thừa này. – Bảo vệ réo.

– Khỏi. – Cô khoác tay, lắc đầu, uất ức đủ thứ chuyện trên đời nên mặt mũi buồn hiu.

Bảo vệ ngó người con gái kia, rồi nhìn tờ 500 ngàn mới tinh trên tay mình, đám trẻ bây giờ thật hào phóng.

#Moon