Hệ Thống Giải Cứu Nữ Chủ

Chương 1: Tiết tử

Làn khói trắng bay lảng vảng bên dưới mặt đất, bầu không khí vốn dĩ đang rất bình thường lại trở nên quỷ dị. Bây giờ là mười một giờ đêm, tính ra nếu không muốn đi vệ sinh Thường Lạc cũng không muốn ra khỏi phòng làm gì. Nàng ngồi trong nhà vệ sinh với một trái tim sợ hãi, tự dưng nhà nàng lại khói nhiều đến như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?

Lấy hết can đảm mở cửa nhà vệ sinh ra, cầu nguyện rằng không có con ma nào chợt nhảy ra trước mặt nàng. Thường Lạc nàng tâm địa thiện lương, hay cưu mang chó mèo cơ nhỡ, lại lương thiện hay giúp người, ma quỷ bốn phương tám hướng hãy tha cho nàng, nàng không phải người xấu!

Vừa mới mở cửa ra thì thấy một chú vẹt nhỏ bay thẳng vào bên trong nhà vệ sinh, Thường Lạc sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Nếu bạn bè trong sở mà biết nàng vì sợ vẹt mà ngất xỉu thì đúng là một trò cười bất tận.

"Thường Lạc… Thường Lạc…" Con vẹt đậu trên đất nhìn chằm chằm người con gái đang bất tỉnh, liên tục gọi tên cho nàng ta tỉnh dậy.

Thường Lạc lừ đừ mở mắt dậy, nàng sợ đến sắp chết rồi!

"Thường Lạc ngu ngốc! Tỉnh!" Con vẹt mổ vào mũi nàng một cái đau đớn, Thường Lạc ré lên một tiếng, mắng: "Con vẹt ngu ngốc kia! Ta liều mạng với mi!"

"Ngươi mới ngu ngốc!" Vẹt huynh sắp nổi cơn thịnh nộ.

"Ngươi biết nói? Ngươi là thứ gì?"

Vẹt vỗ cánh bay lên trên cao nhìn xuống Thường Nhạc đang nằm bò dưới đất, đúng thật là không có khí chất, không biết vì sao nàng ta lại là 'người được chọn'

"Ta là Tiếu Ngôn, là người hỗ trợ cô. Cô chính là người được chọn."

Nàng chỉ tay vào mặt mình, người được chọn ư? Là nàng? Nàng nhớ mấy hôm nay không hề đi phỏng vấn, làm sao mà được chọn? Mà nhà tuyển dụng nào lại có cách thông báo đậu phỏng vấn độc đáo thế này.

"Đúng vậy! Cô là người được chọn! Để tôi mô tả sơ qua công việc cho cô." Con vẹt sặc sỡ đập cánh bay lượn trong nhà vệ sinh, thật ra việc của 'Người' phân phối xuống nó bắt buộc phải hoàn thành, bản thân nó chỉ muốn đi làm việc hỗ trợ phán xét, nhưng Người sai bảo không thể nào từ chối, đành nhận.

Lần này người được chọn là Tống Thường Lạc, nhân viên văn phòng hai mươi lăm tuổi, trạch nữ, gia đình không có gì để lưu luyến, tiền bạc không có, người yêu cũng không, công việc thì bấp bênh. Người này xét về tố chất thì hợp, xét về mặt tính cách thì có phần khiếm khuyết.

Khi vẹt huynh làm bên phòng phán xét để hỗ trợ Người làm công việc phán xử nhân loại, ngày nào nó cũng tiếp xúc với hàng chục ngàn linh hồn trình diện. Trong những linh hồn 'bình thường' sẽ xuất hiện những linh hồn đau khổ cùng cực, nếu xét ra, họ chính là nữ chính trong quyển ngược văn của mình. Những linh hồn đau khổ này có quyền xin cho mình một cơ hội được hưởng hạnh phúc, Người thường cho họ đưa ra hạn định hạnh phúc.

Có người một năm, có người năm năm, mười năm. Tất cả đều xét theo việc tốt mà họ đã làm, nếu người ấy đã sống tốt nhưng không được hưởng hạnh phúc, Người sẽ gia hạn "thời gian hạnh phúc" cho họ lâu hơn thế.

"Nhiệm vụ của cô chính là hướng dẫn cho nữ chủ cách để hạnh phúc. Còn thời gian nữ chủ hạnh phúc sẽ cho Người định. Hiểu không?"

Thường Lạc ngây ngô lắc đầu. Vẹt huynh tự đập cánh vào đầu mình, Người ơi là Người, sao lại chọn một cô nàng ngốc đến vậy…

"Bây giờ xuyên qua đi, tôi chỉ cô."

Vẹt huynh phất cánh bay lên cao, Thường Lạc thấy một mảnh trắng xóa, cả người như bị luồng sáng cuốn lấy.

Thế là Thường Lạc từ nhân viên văn phòng chuyển sang nhân viên điều phối ước muốn hạnh phúc của nữ chủ, nhận mệnh làm việc cho người tối cao nhất trên trời dưới đất. Ngay cả nàng cũng không tiếp nhận nổi thông tin này.