*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tĩnh Nghiêu ngồi một bên, không nhịn được mà bật cười, tựa như lại thấy bản thân mình của mười mấy năm trước.
Hàn Trác Trác lén lút hỏi anh: “Em đáng sợ như thế cơ à?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Không.”
“Vậy cớ sao cậu ta lại khóc?”
Vương Tĩnh Nghiêu tỏ vẻ đứng đắn: “Thấy em đáng yêu quá nên bật khóc đấy.”
Hàn Trác Trác: “……” Giải thưởng Đầu gấu thiếu đứng đắn nhất lịch sử chắc phải thuộc về anh.
Tuy rằng vừa phải nghe giảng rất lâu, ngồi nhiều phờ phạc cả người, nhưng Hàn Trác Trác lại không mảy may nghĩ tới việc rời khỏi đây.
Thần kỳ ghê, công ty này lại có thể mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Vương Tĩnh Nghiêu nói, sở dĩ cô cảm thấy như thế, là bởi vì, cô là một kẻ cuồng làm việc lâu năm, cuồng đến cái độ còn chẳng muốn rời cương vị dù chỉ một phút.
Điều kỳ quái chính là, sau khi các nhân viên khác ăn cơm xong, họ cũng không đi về. Cậu thắt bím mở miệng nói: “Sếp Hàn, chị không lên lầu ngủ trưa hở?”
Hàn Trác Trác ngẩng đầu lên thì thấy cầu thang xoắn ốc ở góc tường, mới nãy cô không để ý.
Cậu thắt bím sải đôi chân dài, lên lầu luôn.
Vương Tĩnh Nghiêu: “Cậu đi lên làm gì đấy?”
Cậu thắt bím: “Ngủ chứ gì.”
Hàn Trác Trác: “……”
Sau đó những người khác cũng nối đuôi nhau đi lên.
Thế là cái công ty này có tục lệ ngủ chung với nhau à?
Cậu Uông tài vụ đẩy mắt kính, cười cười: “Đây là phúc lợi của công ty, sếp Vương muốn lên lầu trải nghiệm chút không?”
Vương Tĩnh Nghiêu thấy khó ở toàn thân.
Trước kia anh chỉ biết Hàn Trác Trác rất thân với đám cấp dưới này, dù anh có nhấn mạnh cỡ nào, cô cũng không biết ý tém lại. Nhưng anh không ngờ, hóa ra cô với đám con trai này lại đen tối như thế, lăng nhăng đến vậy……
Sếp Hàn quay cuồng trong mơ hồ đi lên lầu, lo lắng đến độ suýt giẫm hụt bậc thang.
Cô phơi phới chờ mong đi lên lầu thì thấy, toàn bộ tầng 3 là một phòng tập thể hình. Trên trần nhà, trên tường, cửa sổ, toàn là võng chăng cmn bằng cả đống dây thừng chằng chịt.
Sắc mặt Vương Tĩnh Nghiêu hơi dịu đi: “Bình thường Sếp Hàn cũng ngủ thế này hả?”
Cậu thắt bím: “Anh đi mà hỏi Sếp Hàn ấy!”
Sếp Hàn: “……” Đờ mờ hỏi mị thì mị hỏi ai?
Hàn Trác Trác chỉ bừa vào một cái võng cạnh cửa sổ.
Đầu chôm chôm hoảng sợ: “Đậu má Sếp Hàn chị đừng có vấy bẩn sự trong sạch của em như thế chứ!”
Hàn Trác Trác:???
Đầu chôm chôm thẹn thùng đáo để: “Đó là giường của em.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
May mà trái tim của anh Vương có năng suất ngon lành, chớ không hôm nay cũng phải nhồi máu cơ tim mấy bận.
Cậu giai ngon mắt là một người thành thật, “Thật ra, bình thường Sếp Hàn chưa bao giờ ngủ trưa ở đây cả.”
Vương Tĩnh Nghiêu nghĩ thầm đó là đương nhiên: Bình thường cô ấy toàn ngủ ở văn phòng của anh đây mà.
Cậu thắt bím và cậu đeo kính liếc mắt với nhau, nói: “Em chỉ khách khí một tí, thuận miệng hỏi thế thôi, làm sao ngờ được Sếp Hàn lại lên lầu thật?”
Để tránh bị lộ, Hàn Trác Trác vội vàng nói: “Chị chỉ đưa sếp Vương lên thăm quan tí thôi, tiện thể kiểm tra vệ sinh ấy mà.”
Đầu chôm chôm thờ ơ cởϊ áσ khoác ra, để lộ chiếc áo ba lỗ đen bó sát người, body cường tráng ngầu lòi lộ ra không sót chút gì.
Cậu ta cởi xong thì nằm thẳng lên võng, còn cà lơ phất phơ nói với Hàn Trác Trác: “Chị thấy bọn em vệ sinh thế nào?”
Hàn Trác Trác nuốt nước miếng: “Sạch lắm, sạch lắm.”
“Thế này mà gọi là sạch?” Cậu giai ngon mắt nhận ra có gì sai sai, “Chị thường xuyên nói, nếu lúc không đi ngủ mà mọi người không cất gọn võng vào, không dọn dẹp tử tế sạch sẽ, thì chị sẽ quẳng cả bọn em lẫn giường chiếu ra ngoài từ cửa sổ này mà.”
Hàn Trác Trác thẹn thùng cười nói: “Sao em lại tả chị như bà mẹ già của các em thế……”
Đám thuộc hạ sôi nổi biểu lộ ánh mắt “Chị chả phải là mẹ già của bọn em thì còn gì nữa”.
Vương Tĩnh Nghiêu tức khắc cảm nhận được ngày xưa cô cũng vất vả lắm đây.
Một cô gái, độc lập vận hành công ty, quản Đông quản Tây, còn phải trông coi bọn ranh con này, thảo nào mấy năm nay tính tình cô càng ngày càng tệ.
Còn anh thì, không chỉ không thể thông cảm cho cô, mà còn thường xuyên hoài nghi cô có gì mập mờ với cấp dưới, thảo nào lại bị cô ghẻ lạnh.
“Không dọn thì thôi, làm gì nên nỗi.” Hàn Trác Trác lầu bầu: “Vả lại võng viếc kiểu này ngủ làm sao được, cứ mua mấy cái giường lớn cho xong.”
Cậu Uông tài vụ: “Tiền cho thuê trung tâm thể hình trên lầu ba là 50 nghìn tệ/tháng.”
Hàn Trác Trác “Ồ” một tiếng, “Thế thì vào giờ ngủ trưa ai về nhà nấy vẫn hơn.”
Vương Tĩnh Nghiêu cũng nói: “Chúng ta cũng về nhà đi.”
Mấy ngày nay họ ở chung, anh đã quen thói với Hàn Trác Trác. Lúc nói xong, Vương Tĩnh Nghiêu mới phát hiện hình như có chỗ nào đấy sai sai, cả công ty đều đang nhìn anh.
Sau đó họ lại nhòm bà chủ nhà mình.
Hàn Trác Trác lắp bắp: “Ờm, chuyện đấy……”
“Đúng vậy.” Vương Tĩnh Nghiêu cố ý nói toẹt ra, “Bọn anh đang sống chung.”
Mặt đám nhân viên đầy vẻ tuyệt vọng, họ yếu ớt xôn xao một tí coi như tượng trưng: “Ầu ——”
Khóe miệng Vương Tĩnh Nghiêu nhếch lên.
Biểu cảm ấy khiến Hàn Trác Trác nhớ tới lời thoại kinh điển trong phim cung đấu ——
Ngày nào bổn cung còn tại vị, chúng bay chung quy cũng chỉ là thϊếp thôi.
Nhưng đám tiểu thϊếp của Sếp Hàn lại không thả người dễ dàng như thế. Cậu đô con có trái tim thiếu nữ mà đã giữ cửa thì vạn người khó lọt. Cậu ta khóa cửa lại ngay, mọi người đóng cửa bảo nhau.
Việc đã đến nước này, thì thôi được rồi.
Vương Tĩnh Nghiêu vốn không định khai ra, nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi này, anh đã nhận ra bầu không khí bảo vệ bà chủ mãnh liệt của công ty.
Vả lại, với chỉ số thông minh của Hàn Trác Trác, giấy chẳng gói nổi lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng tòi ra thôi.
“Mấy bữa trước Sếp Hàn bị tai nạn, khiến năng lực ghi nhớ của cô ấy gặp chút trở ngại.” Vương Tĩnh Nghiêu nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại: “May mà cô ấy còn nhớ được anh.”
Mọi người ngạc nhiên ——
“Thế có nghĩa là, Sếp Hàn quên hết bọn em rồi à?”
“Anh chắc chắn không phải là đổi não hay tẩy trí nhớ đấy chứ?”
“Người ngoài giới đều khao nhau là sếp Vương thanh trừng đối thủ không từ thủ đoạn. Xã hội đấy, xã hội đấy.”
Cũng có người chửi thầm ——
“Khoe khoang gì chứ?”
“Gớm nữa, nếu không phải Sếp Hàn mất trí nhớ, anh có bước qua được cánh cửa này không?”
“Còn tự tiện khoác cho mình cái mã bạn trai, không sợ Sếp Hàn khôi phục ký ức rồi sẽ chém anh làm tám mảnh hả!”
Ngay cả cậu Uông tài vụ luôn chín chắn trầm tĩnh cũng trả treo: “Hy vọng Sếp Hàn quên luôn cả số dư của công ty, với tài khoản và số mật mã online banking.”
Cậu tóc khói lập tức chụp bả vai cậu kia: “Giàu không quên bạn.”
Cậu đầu nhím ngang ngược khó thuần cũng bật mode hóng biến: “Lúc Sếp Vương vừa vào đây tôi còn nhớ rõ anh bảo thu mua Bác Nghiêu gì đó, giờ còn tính vậy nữa không?”
Ai cũng bảo hoạn nạn mới thấy chân tình, bọn bây đúng là……
Hàn Trác Trác thở dài thườn thượt.
Cô lại thấy cậu đô con có trái tim thiếu nữ mỉm cười vươn tay với cô: “Lần đầu gặp mặt, xin chị chăm sóc em nhiều thêm. Em là Điền Điềm, nhân viên hậu cần của công ty, sở trường đặc biệt là nấu món ngon ạ.”
Cậu trai tóc khói: “Tiểu Ngư, huấn luyện viên thể dục thể thao.”
Cậu Uông tài vụ: “Uông Cẩn. Quản tiền thay chị.”
Đầu nhím: “Vương Mãnh, phụ trách gọi vốn.”
Cậu thắt bím: “Đường Ngạn Lâm, viết content.”
Cậu giai ngon mắt ngồi cách vách: “Chu Xuyên. Chỉnh sửa tư liệu là công việc của em.”
Cậu cao ráo mắt hai mí: “Dương Ương, làm đủ thứ, nhạc nào em cũng nhảy.”
Còn có hai cậu bô giai nhưng nhạt nhòa đứng ở trong góc, miễn cưỡng tự giới thiệu: Một cậu tên Wavelet, một cậu tên Tinky Winky.
Họ còn nói đây là thú vui độc ác của Sếp Hàn, đứa nào ít được việc nhất, thì phải gia nhập vào “Gia tộc các bé rối Teletubbie”.
Hiệu quả cũng ra trò, 7 cậu còn lại, cậu nào cậu nấy đều ngày ngày cố gắng thi đua công trạng, tránh để mình lưu lạc đến bước đường trở thành Dipsy và Lala.
(Bốn chú Teletubbie, nhân vật trong chương trình truyền hình cho trẻ con. Tinky Winky là con màu tím, Wavelet là con màu đỏ, Dipsy là con xanh nõn chuối, Lala là con màu vàng.)Sếp Hàn thân thiết bắt tay với mọi người.
Cảm động quá, cô suýt trào lệ đây này.
Mãi đến khi có người hỏi: “Sếp Hàn, chuyện khác chị quên cũng được, nhưng chị đừng quên lời hứa từ tháng sau bắt đầu tăng lương 10 nghìn tệ/tháng cho bọn em nhé.”
Hàn Trác Trác: “Ồ, được.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Đừng nghe bọn nó, tụi nó trêu em thế thôi.”
Mọi người: “Chuyện này không có giỡn đâu á.”
Họ còn lấy bài thông báo của Hàn Trác Trác ra.
Vương Tĩnh Nghiêu chỉ đáp trả 4 chữ: “Ngu người vì trai!”
Vốn dĩ mọi người còn hơi có ý kiến với Vương Tĩnh Nghiêu, kiên trì không chịu thả Hàn Trác Trác về với anh. Nhưng vừa nghe đến chuyện anh còn là anh trai của quán quân Olympic Vương Tĩnh Nghệ, cả đám đều nghiêm nghị kính cẩn: “Đại ca năng tới chơi nhá, đại ca đi thong thả!”
Trước khi họ đi, cậu Uông tài vụ giữ chặt Hàn Trác Trác, xin cô hãy bật di động, có rất nhiều việc cần xin chỉ thị của lãnh đạo đấy.
Hàn Trác Trác nghi hoặc nhìn Vương Tĩnh Nghiêu, trong mắt tràn ngập vẻ: Không phải anh nói em không cần di động sao?
Cô lại thấy Vương Tĩnh Nghiêu uyển chuyển đáp lại: “Di động của Sếp Hàn mất rồi, mấy ngày nay chưa kịp làm sim lại, cậu xử lý giúp cô ấy chút đi.”
Cậu Uông tài vụ “Ồ” một tiếng đầy khó tin, sau đó sang cửa hàng bên cạnh làm một cái sim điện thoại.
Lúc đưa sim đã làm xong cho Hàn Trác Trác, cậu Uông tài vụ nói: “Nếu chị chưa chuẩn bị sẵn sàng được, thì cứ để sếp Vương đỡ đần cho chị trước đã.”
“Ừ.”
“Trước kia chị chỉ hận không thể nghe điện thoại bằng cả hai tai, có lúc bận rộn đến độ xài hai cái di động còn chưa đủ, chỉ sợ bỏ lỡ một cuộc gọi của khách hàng. Bây giờ chị không sờ vào di động suốt 10 ngày, chị có cảm thấy tai mình chưa từng thanh tĩnh như thế suốt 10 năm qua không.”
Hàn Trác Trác nhìn Vương Tĩnh Nghiêu.
Vương Tĩnh Nghiêu: “Không cần cảm tạ.”
Trên đường về, Hàn Trác Trác cứ lo lắng nhìn màn hình di động chòng chọc mãi. Bỗng nhiên màn hình lóe lên, Hàn Trác Trác thấp thỏm nói: “Có tin nhắn WeChat!”
Vương Tĩnh Nghiêu đang dở tay lái: “Mở ra anh xem nào.”
Hàn Trác Trác thoải mái hào phóng mở ra thì thấy ——
Một cái avatar nhảy ra, là đầu chó cười toe toét, tên ghi chú mà Hàn Trác Trác đặt cho người này chính là “Cục cưng to bự Xán Xán”.
Tên gốc: Anh Xán bụi đời chợ lớn của cưng.
【 Đằng này nhận thua rồi. 】
【 Cưng đã đi đâu vậy? 】
【 Tìm khắp nơi mà cũng không thấy cưng, sắp phát điên rồi đây! 】
Hàn Trác Trác đỡ trán: “Em cũng chịu hết nổi em luôn, em mắc bệnh ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng quá hay là nào?”
Hãng tù và nào đấy mau mời mị làm người phát ngôn đi, cảm ơn.
Vương Tĩnh Nghiêu thì lại rất bình tĩnh, bảo cô rep lại bên kia: “Đằng ấy là?”
Đối phương: 【 Trác Trác, rốt cuộc cưng cũng xuất hiện rồi! Cưng ở đâu? Ra ngoài gặp nhau được không? 】
Vương Tĩnh Nghiêu híp mắt, vươn bàn tay ra, nhắn lại thay cô: 【 Cút. 】
Đối phương nhanh chóng rep lại: 【 Nếu cưng mà dám không gặp đây, đây sẽ làm thịt Cục Tác, dù sao đấy cũng là quà mà đây tặng cho cưng. 】
“Cục Tác là do người này tặng em à?” Hàn Trác Trác nhớ lại, “Chắc hẳn đây là một trong đông đảo bạn trai của em rồi!”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Vậy hẹn nhau ra ngoài đi.”
“Làm gì?”
Mắt anh đầu gấu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo: “Làm thịt.”