" Ngô Thiếu đến rồi!" Vẻ mặt buồn bực của nữ nhân viên lễ tân lập tức được thay đổi hoàn toàn, trên mặt nhanh chóng hiện ra một mảnh ửng hồng.
Sau khi Ngô Lương xuống xe, đi tới sảnh tiếp tân của câu lạc bộ.
Bộ quần áo giao thức ăn màu vàng của Triệu Phong đặc biệt dễ nhìn thấy.
Ngô Lương khẽ cau mày hỏi quầy lễ tân: " Ai là người gọi thức ăn tới đây?" Nữ tiếp tân vội vàng giải thích: "Không có, Ngô Thiếu, anh ta tới đây để tìm anh, nếu như anh không biết anh ta, vậy thì để tôi đuổi anh ta đi."
Nữ lễ tân trông có vẻ bối rối, vì sợ điều đó sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt Ngô Lương.
Ngô Lương có gia thế xuất chúng, không chỉ là chủ tịch hiệp hội siêu xe, cha anh còn là ông trùm bất động sản Bình An, có rất nhiều người ngưỡng mộ, đồng thời cũng là người mà các cô gái tiếp tân chân dài say như điếu đổ.
Ngô Lương gật đầu, quay đầu lại nhìn Triệu Phong.
Lúc này, Triệu Phong cũng nhìn lên, cùng Ngô Lương đối mặt.
Ngô Lương nhìn ra được, người này khí độ bất phàm.
Trong đôi mắt dịu dàng, dường như có một góc cạnh sắc bén khác.
Ba điểm bình tĩnh, ba điểm ngông cuồng, ba điểm sát khí, và một điểm nhàn nhạt không ai bì nổi! Tuy nhiên, bộ đồ anh ta mặc thì hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh ta.
Điều này khơi dậy trí tò mò mạnh mẽ của Ngô Lương.
Ngô Lương đi về phía Triệu Phong, nữ nhân viên lễ tân và bạn gái của cô ấy nhìn trộm thân hình cao lớn đẹp trai phía sau của Ngô Lương, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn.
"Oa! Ngô Thiếu thật đẹp trai!" "Tôi rất muốn kết hôn với một người đàn ông như vậy!" Ngô Lương đi tới chỗ Triệu Phong, hỏi: " Anh tìm tôi à? Có chuyện gì vậy?" "Nói ngắn gọn,tôi tên Triệu Phong " Triệu Phong, lời nói như vàng, đi thẳng vào chủ đề, không bao giờ nói nhảm.
Ngô Lương lúc này mới giật giật mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngô thiếu rất ngạc nhiên, hơi có một chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn nhận sai.
“Triệu … Triệu thiếu gia!”
Ngô Lương cổ họng nghẹn đắng, mở to hai mắt nói.
Đường đường là người thừa kế duy nhất của đại gia tộc giàu có nhất cả nước, vậy mà lại ở Bình An đi giao đồ ăn! Khoảng cách thân phận quá lớn này khiến Ngô Lương không thể tin được! Triệu Phong nhẹ gật đầu, giọng điệu có chút ghét bỏ nói: "Người phụ nữ Mộc Hồng Diệp kêu tôi đến để lấy xe.
Thật là, cô ấy lại kêu tôi tới lấy siêu xe.
Chắc là phải xử lý cô ấy một trận mới được " Ngô Lương toát mồ hôi hột, Mộc Hồng Diệp là nhân vật cấp nữ vương trong giới kinh doanh, một tay phụ trách rất nhiều công ty đầu tư mạo hiểm lớn nhất Hoa Hạ, cha của anh cũng không dám trái lời, ngay cả Tứ thiếu gia ở kinh đô cũng không dám thất lễ.
Nhưng Triệu Phong tỏ vẻ không thích Mộc Hồng Diệp, lại còn muốn xử lý cô ấy, cái này...
Ngô Lương cũng hiểu được Triệu Phong tuyệt đối có tư cách nói ra lời này.
Nghe nói, Mộc Hồng Diệp từng là người chung giường với Triệu Phong, hai người rất thân thiết.
"Được rồi Triệu thiếu gia, mời đi lên phòng trà lầu hai uống trà, nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy xe cho anh."
Ngô Lương đối xử với Triệu Phong một cách kính trọng, không dám lơ là.
Nữ nhân viên lễ tân và các bạn gái không khỏi ngạc nhiên và bối rối khi nhìn thấy cảnh này.
Ngày thường, Ngô Lương cao lớn và dũng mãnh, đẹp trai, tại sao trước mặt cậu nhóc giao đồ ăn này này lại cư xử lễ phép, giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Thậm chí, có phần khiêm tốn! “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ngô Thiếu là con trai của một ông trùm bất động sản ở thành phố này!”
Đồng tử nữ lễ tân mở to nói.
“Mà này, lúc này tôi lại càng thấy cậu nhóc giao đồ ăn này đẹp trai hơn một chút?”
Bạn gái ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt sáng lên.
“Nhìn cô xem!”
Nữ nhân viên lễ tân phàn nàn về cô bạn lễ tân của mình, nhưng lại thành thật nhìn chằm chằm Triệu Phong, trong mắt cũng không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ.
Lúc này Triệu Phong mới bình tĩnh lên tiếng, đối với Ngô Lương nói: "Không cần uống trà, tôi còn có chuyện khác phải làm " Triệu Phong không thích lãng phí thời gian, muốn đi mua một ít quần áo mới.
Ngô Lương âm thầm thở dài, hối hận không thể mời Triệu thiếu gia uống trà.
Đây là cơ hội ngàn vàng, Ngô Lương thực sự ao ước được làm bạn học của Triệu Phong.
Nếu như nhỏ hơn vài tuổi, ở trường học có thể tiếp xúc nhiều với Triệu Phong rồi.
"Triệu thiếu gia, anh cứ yên tâm đi, tiểu thư Hồng Diệp đặc biệt yêu cầu tôi giữ kín, chuyện này tôi sẽ giữ bí mật cho anh, anh có việc gì thì cứ tìm tới tôi, đây là danh thϊếp của tôi.
" Đang nói, Ngô Lương lấy ra danh thϊếp đưa cho Triệu Phong.
Triệu Phong cầm lấy, tùy tiện nhét vào trong túi.
“Nếu anh thật sự muốn tìm việc gì đó làm, vậy thì đem chiếc xe đạp điện nhỏ ngoài cửa về nhà anh đi, coi như là một món quà, tôi không muốn vứt nó đi, vậy thìthật lãng phí.”
Triệu Phong nói.
“Được rồi, Triệu thiếu gia, tôi rất thích món quà anh tặng này.”
Ngô Lương gật đầu.
Năm phút sau, chiếc Hennessy Viper, chỉ giới hạn 3 chiếc trong nước, từ từ rơi khỏi bệ nâng.
Triệu Phong bấm chìa khóa xe một lần, cửa cánh hải âu nhẹ nhàng mở ra, giống như một đôi cánh mở ra.
Đến bây giờ nữ lễ tân cuối cùng mặt mày cũng trắng bệch, tại sao anh ta lại nói là tới lấy xe, thay vì tới mua xe.
Hóa ra cậu nhóc giao đồ ăn này lại chính là chủ nhân của chiếc siêu xe hàng đầu thế giới phiên bản giới hạn này! Thật bất ngờ, chính cô đã bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện với thế hệ siêu giàu thứ hai một cách hoàn hảo.
Mặc dù không biết thân phận thật sự của Triệu Phong, nhưng nữ nhân viên lễ tân cũng tự mình hiểu lấy.
Ngay cả Ngô Thiếu cũng rất cung kính đối với người này, đối với cô thì lại là chuyện khác.
Nghĩ đến vẻ khinh thường anh ta lúc vừa nãy, cô cảm thấy áy náy và hối hận vô cùng.
Nhưng sau đó, cô ta lại tự cười nhạo mình.
Một nhân vật quyền lực như anh ta sẽ chẳng thèm đoái hoài đến lũ kiến nhỏ nhoi như mình.
Khi cánh cửa cánh hải âu từ từ đóng lại, chiếc xe khởi động.
Đường nét trên thân xe mịn màng màu trắng bạc và nội thất màu xám bạc sang trọng lại càng tôn thêm gương mặt trẻ trung và điển trai của Triệu Phong.
Tiếng gầm thấp của động cơ và nó đang điên cuồng.
Giờ khắc này, nhìn chiếc áo đồng phục giao đồ ăn màu vàng, lại trông rất vừa mắt, nhìn nó giống như là một chiếc hoàng kim chiến bào đồ sộ vậy.
"Trời ơi, tôi rất muốn gả cho anh ta ngay tại chỗ này!" " Cô bị ngoại hình của anh ta hấp dẫn, tôi chỉ quan tâm đến tâm hồn của anh ta mà thôi, anh ta một tay lái siêu xe viper trông thật là đẹp trai!" Nữ nhân viên lễ tân và bạn cô với đôi mắt đào hoa, đang không ngừng mơ mộng.
Khi Triệu Phong lái xe đi rồi, Ngô Lương không khỏi thở dài: " Thế hệ thứ hai siêu giàu lại đi giao đồ ăn, đúng là khác người thật!" Lúc này, Triệu Phong đã trên đường đến Đại học tổng hợp Bình An.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
" Triệu Phong, anh mau qua lớp đóng tiền học phí đi, trong lớp chỉ còn lại có mình anh thôi, anh có muốn học nữa hay là nghỉ luôn?" Phí lớp học được tính cho mỗi lớp học kỳ như một khoản phí cho các hoạt động của lớp.
Tiểu đội trưởng Trương Siêu, giọng điệu không tốt, có khí âm dương quái dị.
Triệu Phong ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lãnh đạm nói: "Một trăm tệ, làm gìmà đến mức tôi không có" "Đừng giả bộ nữa Triệu Phong! Toàn trường đều biết anh là một kẻ nghèo mạt hạng!" " Thôi nhé, nói chuyện sau, nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc lái xe của tôi."
"Lái xe? Thật là nực cười.
Cưỡi một chiếc mô tô điện nhỏ thật xấu hổ, lại còn nói rằng đang lái xe.
Anh nghĩ rằng mình là Chu Tử Hào chắc.
Tôi nghe thấy tiếng gió rít.
Đi xe điện thì mới có gió rít.
Tôi nói này Triệu Phong, tại sao anh lại tự phụ như vậy! " “Ừ, gió to quá.”
Triệu Phong liền cúp máy ngay lập tức, khóe miệng nở nụ cười.
Sau khi mui xe được mở ra, tầm nhìn rất rộng, gió xuân thổi qua, tinh thần anh lại càng thêm sảng khoái.