Team dịch: " Triệu Phong, anh là một con chó trên đường!" "Vi Vi nhà tôi, muốn dáng người có dáng người, muốn bộ dáng có bộ dáng, một người giao đồ ăn mà cũng có tư cách quen con bé sao?" Thị trấn Bình An, tại khách sạn Hưng Thịnh, lúc này tại một phòng riêng có một bữa tiệc sinh nhật đang diễn ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi môi mỏng cong lên, lông mày tinh xảo nhíu lại, ánh mắt toát ra đầy vẻ khinh thường.
Cô ấy tên là Tiền Mỹ Lan, mẹ của bạn gái Triệu Phong.
“ Bốp “ Tiền Mỹ Lan cầm hộp quà được gói đẹp đẽ trên bàn đập vào đầu Triệu Phong.
Bên trong hộp, chiếc vòng tay pha lê Givenchy ngay khi rơi xuống đất liền vỡ tan tành.
Triệu Phong đã dành tiền lương cả năm để tiết kiệm tiền mới có thể mua được món quà này! Thế nhưng cô bạn gái Bạch Vi Vi có dáng người cao ráo, giỏi giang của anh lại một mực ngồi im, tỏ ra rất hững hờ.
"Nói thật với anh, Vi Vi nhà tôi đã trúng tuyển vào trường Đại Học cao nhất tỉnh, toàn trường chỉ có một mình con bé thi đỗ nghiên cứu sinh chuyên ngành này.
Tương lai vô cùng sáng lạn, anh dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!" Trên thực tế, với điểm số của Triệu Phong, anh ta là người đủ tiêu chuẩn để được nhận vào trường cao nhất của tỉnh, nhưng anh ta đột nhiên bị loại vì một lý do nào đó.
Triệu Phong cúi xuống nhặt chiếc vòng tay bị vỡ nát, nhưng lại bị chân một người hung ác giẫm lên.
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn lên, chính là vẻ mặt nham hiểm và kiêu ngạo của nhị thiếu gia Chu Tử Hào.
" Tên nghèo mạt hạng, anh cũng xứng có được em họ của tôi sao? Mơ mộng hão huyền!" Sau đó Chu Tử Hào đá văng tay của Triệu Phong ra ngoài.
" Dìơi, đây là con gấu bông cháu tặng Vi Vi, chúc Vi Vi ngày càng xinh đẹp " Chu Tử Hào đã bỏ ra một trăm nhân dân tệ và chọn một món quà ngẫu nhiên trong cửa hàng ven đường.
Nhưng thấy vậy, Tiền Mỹ Lan duỗi tay mang theo ý cười, cẩn thận ôm con gấu bông trong lòng bàn tay.
" Tử Hào thật là hiểu chuyện, quả là một món quà đẹp, tôi và Vi Vi đều thích nó.
Nói đùa, nếu không phải là có họ hàng, tôi đều muốn gả Hạ Vi cho anh!" Chu Tử Hào và Bạch Vi Vi là anh em họ xa, không cùng huyết thống, nhưng sự quan tâm của Chu Tử Hào dành cho hoa khôi học đường Lâm Nhược Nhược hơn Bạch Vi Vi rất nhiều.
Sở dĩ anh ta hăng hái biểu diễn là vì trước đó có xích mích với Triệu Phong.
Trước đó, có lần anh ta muốn sỉ nhục Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhưng tình cờ bị Triệu Phong thấy và phá hỏng “ chuyện tốt “ của anh ta.
Lúc này, hai vai Triệu Phong kịch liệt run lên, hai tay nắm chặt, suýt nữa không nén được lửa giận trong lòng! Chiếc vòng đeo tay Givenchy có giá bằng lương cả năm của anh cũng chẳng khác nào đồ dởm trong mắt người khác! Lại còn không đáng giá bằng một con gấu bông ngoài đường! “ Reng reng...
“ Tiếng chuông điện thoại của Triệu Phong vang lên.
Anh liền bắt máy.
" Triệu Phong, đồ rác rưởi nhà anh, đi giao thức ăn mà lại có thể đυ.ng phải xe BMW, bây giờ anh chính thức đã bị đuổi việc, anh tự mình mà bồi thường 20.000 tệ cho người ta đi!" Triệu Phong cúp điện thoại, kìm nén tức giận, nuôt từng chữ một vào trong lòng.
"Vi Vi, anh hi vọng em có thể trả lại 20.000 tệ mà anh đã tiết kiệm được, hiện tại anh đang rất cần số tiền này!" Triệu Phong giọng điệu thất vọng, ngay cả hô hấp đều rất nặng nề.
Anh dùng thời gian rảnh rỗi để đi giao đồ ăn, dành dụm, dành dụm được 20.000 tệ trong bốn năm đại học, số tiền này anh nhờ Vi Vi giữ hộ trong thẻ của cô.
Anh ấy rất tin tưởng bạn gái của mình.
Vốn dĩ là để dành để đóng học phí sau này, nhưng bây giờ anh đành phải dùng số tiền này để đền bù thiệt hại cho chủ xe BMW.
Dù gì cũng đã một năm yêu nhau, Bạch Vi Vi không nên tham ô số tiền khó kiếm được này đúng không? “Tôi đã tiêu tiêu rồi”
Anh thấy khóe miệng Bạch Vi Vi hơi nhếch lên, hời hợt trả lời.
Nghe được câu trả lời nhẹ nhàng của Bạch Vi Vi, Triệu Phong như bị sét đánh! "Cái gì? Tại sao em lại tiêu nó mà không có sự đồng ý của anh?!" Anh như nghẹn ở cổ họng, muốn hét lên nhưng lại không được.
“Chỉ là tiền hôi thối của hai anh, cũng chẳng đủ cho tôi mua mỹ phẩm, tôi đã lãng phí một năm thanh xuân dành cho anh, đây là thứ tôi đáng được hưởng, chia tay đi!”
Bạch Vi Vi liếc nhìn Triệu Phong tỏ vẻ khinh thường.
Trong mắt cô, Triệu Phong chỉ là vé ăn cơm dài ngày của cô.
Bây giờ cô đã được nhận vào trường cao cấp nhất tỉnh,cũng sắp rời khỏi thị trấn Bình An, cô không còn là người yêu của anh nữa, nóng lòng muốn nhanh chóng thoát khỏi Triệu Phong.
Nếu cô để người khác biết rằng bạn trai của cô thực sự là một người bỏ đi, nghèo kiết xác, thì sẽ thật đáng tiếc! "Tình cảm của chúng ta, cứ nói chia tay là chia tay luôn sao? Em đã thay đổi rất nhiều!" Thẩm Lãng hai mắt đỏ bừng, đôi môi run run.
Những điều thề non hẹn biển, như mới vừa hôm qua.
Chỉ qua một đêm, với việc Bạch Vi Vi trúng tuyển vào trường cao cấp nhất tỉnh, mọi thứ đã thay đổi! " Anh nên tự giác, chúng ta không phải dành cho nhau!" Khóe mắt Bạch Vi Vi đầy vẻ chán ghét.
Lúc này Triệu Phong hoàn toàn thất vọng với Bạch Vi Vi.
"Tiền là của tôi! Xin trả lại tôi hai vạn, tôi thực sự có việc gấp cần dùng đến!" "Không trả lại thì anh làm gì được tôi? Đúng là đồ keo kiệt, không phải chỉ có 20.000 tệ hôi thối thôi sao, đến chết cũng không chịu nhả ra? Xem ra quyết định chia tay của tôi với anh là rất đúng đắn!" Bạch Vi Vi khoanh tay chế nhạo.
“ Đúng đấy, vìcó 20.000 tệ mà gấp gáp như vậy, không biết nói gì hơn nữa!”
Tiền Mỹ Lan cũng khinh thường nói.
Về phần Chu Tử Hào, anh ta nhìn Triệu Phong tỏ vẻ trịnh thượng nói: "Chỉ cần anh hứa với tôi một điều kiện, ta sẽ trả lại cho anh hai vạn!" “Điều kiện gì?”
Triệu Phong biết Chu Tử Hào sẽ không có ý tốt như vậy.
Anh thấy Chu Tử Hào chỉ vào đũng quần.
"Chui qua đũng quần và sủa gâu gâu cho tôi!" "Anh thật là quá đáng!" "Cái gì? Anh không muốn tiền sao?" "Được rồi! Tôi sẽ chui qua!" Ánh mắt Triệu Phong run lên, bỏ qua hết thảy sự nhục nhã mà chui qua.
“Vi Vi, nhìn con chó thải này, đây là bạn trai cũ của em sao!”
Chu Tử Hào trong lòng cảm thấy buồn nôn.
Còn Bạch Vi Vi thì hất cằm lên, vẻ mặt đầy căm phẫn và chán ghét, "Con chó không đội được bùn vách chỉ đáng sống dưới đáy xã hội!" Nhưng vào lúc này, Triệu Phong đột nhiên nhấc chân đá vào của quý của Chu Tử Hào.
Người ta nghèo, nhưng họ không thể đánh mất phẩm giá của mình! Chu Tử Hào ngã xuống đất ngay lập tức, cơn đau khiến anh lăn lộn trên mặt đất.
Triệu Phong lợi dụng lúc hỗn loạn chạy ra khỏi phòng riêng, lên xe điện nhanh chóng phóng đi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tai ương, nhưng đêm đó, Triệu Phong đã bị giam giữ.
Lý do bị bắt thật là nực cười, thật ra là đã bị người ta báo án! Đêm đó, rõ ràng anh đã dành thời gian cho người anh em tốt của mình là Trần Kiệt cùng nhau uống rượu giải sầu, lại không hề có mặt ở nơi xảy ra sự việc, chắc chắn anh ấy đã bị oan! Trại tạm giam, phòng thăm tù.
Triệu Phong hai mắt đỏ ngầu, tâm lực lao lực quá độ tới cực điểm.
May mà có chứng cứ ngoại phạm, Trần Kiệt có thể giúp anh chứng minh.
“ Trần Kiệt, tôi biết anh sẽ đến, chờ khi tôi được ra ngoài, sẽ mời anh nguyên một đêm ”
Khi Triệu Phong dời ánh mắt sang Trần Kiệt, lập tức dịu dàng hơn rất nhiều.
Một số anh em tốt đến thăm khi xảy ra chuyện, đây là dấu vết an ủi duy nhất mà Triệu Phong còn lại.
Trần Kiệt lúc này sắc mặt phức tạp, trong lòng căng thẳng kích động.
Anh ta hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Ồ, đừng lo, tôi sẽ làm chứng cho anh, chứng minh anh chính là tội phạm!" Nghe vậy, sắc mặt Triệu Phong thay đổi rõ rệt, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
" Trần Kiệt, ý anh là gì? Đừng có đùa tôi vào lúc này!" Triệu Phong luôn coi Trần Kiệt như người anh em ruột thịt của mình, tình cảm gắn bó.
"Đừng trách tôi, người ta cho tôi một cơ hội rất tốt, tôi tốt nghiệp xong liền trực tiếp đến quản lý khách sạn nhà Chu Thiếu.
Cơ hội thay đổi vận mệnh ở ngay trước mắt.
Đó là khách sạn năm sao đấy, ha ha!" Anh trong lòng vẫn hơi cảm thấy tội lỗi, nhưng khi nghĩ đến tương lai tươi sáng, sự xấu hổ trong mắt Trần Kiệt đã bị lòng tham lam và sự ích kỷ nuốt chửng.
"Trần Kiệt, anh thật sự đã giúp Chu Tử Hào giả mạo lời khai, lương tâm của anh bị chó gặm hết rồi sao?!" Triệu Phong tức giận, nhưng lửa giận đến cổ họng lại bị anh ép trở về, nếu không phải là ở trong trại giam, anh nhất định sẽ rống lên.
"Lương tâm? Có thể ăn thay cơm được không? Tôi không muốn sống dưới đáy xã hội mãi mãi, à, tôi có điều này muốn nói với anh, để anh vui vẻ trong tù và biết tại sao anh lại không được nhận bằng trường đại học cao cấp nhất tỉnh Chưa? " "Bởi vì cái gì?" Có điều gì đó ẩn trong đó? " Anh cũng không nghĩ một chút, chỉ có duy nhất một chỗ trong chuyên ngành.
Bạch Vi Vi vừa rồi mắt đi mày lại với chủ nhiệm, Chu Tử Hào là anh họ của Bạch Vi Vi, bóp chết anh là quá đủ rồi, còn anh thì vẫn là cái đồ đần mơ mơ màng màng! " Nói xong, Trần Kiệt nhếch mép rời đi.
Giờ phút này, trái tim Triệu Phong như bị hàng ngàn mũi tên xuyên thủng qua! ...
Hai tuần sau, tại Đại Học Bình An.
Triệu Phong lại bước chân vào trường đại học.
Luật pháp vẫn luôn công bằng và anh ta được trắng án do không đủ bằng chứng.
Nhưng, theo quan điểm của trường, cậu ấy khó mà rửa sạch nỗi oan này.
Cùng lúc đó, Bạch Vi Vi đã định cư tại tỉnh Bình An và bắt đầu cuộc sống mới.
Khi Triệu Phong quay trở lại khuôn viên trường, rất nhiều người đã né tránh khỏi anh ta, như thể họ đã nhìn thấy một tên đầy bệnh dịch.
Đúng lúc này, một tiếng sét khác ập đến.
Rõ ràng là trường Đại Học Bệnh viện Nhân dân đã thông báo trúng tuyển, nhưng bây giờ đã gửi một email từ chối: Toàn bộ ngành đều không tuyển sinh anh! Đây là bệnh viện uy tín nhất của thị trấn Bình An, tỷ lệ trúng tuyển cực kỳ thấp.
Anh không đỗ vào trường cao nhất của tỉnh và bệnh viện thành phố là chỗ dựa duy nhất của anh.
Nhưng bây giờ, vẫn còn một con đường để đi? Có lẽ anh sẽ phải tiếp tục giao đồ ăn không? Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Triệu Phong liếc nhìn tên người gọi đến, sắc mặt liền thay đổi, bấm nút trả lời.