Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 35

Dịch: LTLT

Bởi vì Khấu Thầm vẫy cán quá nhập tâm, lúc bọn họ rời khỏi chỗ ngồi của ban giám hiệu, Hoắc Nhiên phát hiện băng rôn bên phía Khấu Thầm bị sứt ra một nửa, rách làm đôi.

“Mẹ nó cậu đừng có lên cơn nữa!” Hoắc Nhiên đè thấp giọng, “Hô khẩu hiệu không cũng khiến cậu vẫy hư hết một nửa rồi!”

“Sợ khỉ gì.” Khấu Thầm thấy chả sao cả, “Bây giờ đã xong rồi, chỉ cần tôi không vẫy băng rôn quăng lên trên mặt hiệu trưởng lúc đi ngang qua chỗ đó thì coi như không có sai sót gì.”

Hoắc Nhiên không để ý đến cậu nữa, mắt nhìn phía trước, bỗng nhiên phát hiện Ngũ Hiểu Thần vừa rồi chắc là cũng tham gia hoạt động điên cuồng vẫy cán, bởi vì bảng tên trong tay cậu ta bây giờ bị ngược rồi, lớp Văn 1 quay về phía Hoắc Nhiên và Khấu Thầm.

“Lớp trưởng.” Hoắc Nhiên nói, “Bảng tên cầm ngược rồi!”

“Gì cơ?” Ngũ Hiểu Thần nâng tay ngẩng đầu ưỡn ngực ở đăng trước.

“Bảng tên cầm ngược rồi!” Khấu Thầm nói.

“Á.” Ngũ Hiểu Thần vội vàng xoay cái cán gỗ đang cầm trong tay một vòng, sau đó tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

“… Cậu có phân biệt được 180 độ với 360 độ không?” Khấu Thầm nhìn lớp Văn 1 vẫn đối diện với mình, vừa cười vừa nói.

“Cái gì!” Ngũ Hiểu Thần giật mình, ngẩng đầu nhìn một cái, “Trời má.”

Cô cầm cán gỗ lại quay một lần, lần này thì đúng rồi.

Hoắc Nhiên nghe thấy một đợt tiếng cười khẽ ở phía sau, cậu nhịn cười, đi theo phía sau Ngũ Hiểu Thần di chuyển nửa vòng, đến chính giữa sân vận động thì xếp thành đội ngũ hình vuông.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, nhiệt độ mặc dù không cao, nhưng không có gió thổi, nữ sinh hậu cần không cần phát quần cho đám nam sinh bọn họ, chỉ hỏi xem có ai lạnh hay không, mọi người đều ồn ào nói không lạnh.

Lúc này ai nấy cũng đang phấn khích, sao có thể lạnh được, chúng ta phải làm lớp có nam sinh để lộ chân duy nhất ở trong trường!

Cũng may hôm nay hiệu trưởng không nói nhiều, sau khi biểu dương tinh thần trạng thái của mọi người, cổ vũ năm nay lại tạo nên thành tích tốt thì đến phiên đại diện vận động viên và đại diện tổ trọng tài lên bục tuyên thệ, đại hội thể thao bắt đầu vô cùng gọn gàng.

Buổi sáng đều là thi đấu vòng loại, trên sân vận động hàng ngũ các lớp đều giải tán về lớp học thay quần áo, giáo viên và hội học sinh thì bắt đầu bận rộn, đang chuyển các thiết bị vào chính giữa.

Nữ sinh nào cần thay quần áo thì về ký túc xá, nam sinh thì nhốt luôn nữ sinh ở bên ngoài lớp học đóng cửa lại bắt đầu thay đồ ở bên trong.

“Tụi tui sắp vào rồi đó!” Bên ngoài có nữ sinh đang đập cửa lớp hét lên.

“Không vào không phải người Trung Quốc.” Giang Lỗi vừa cởϊ qυầи đùi vừa hét.

“Vào đây vào đây!” Nữ sinh ở bên ngoài nắm tay chốt cửa rung lắc một hồi.

“Đậu má.” Hoắc Nhiên luống cuống tay chân mặc quần áo thể dục vào, “Sao tao cảm thấy mấy người bọn họ thật sự sắp vào rồi?”

“Vào thì vào.” Khấu Thầm cũng chẳng gấp gáp chút nào, chậm rãi ung dung mặc quần, “Dậy thì thành công đến như này, sợ nhìn cái gì.”

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Hoắc Nhiên thở dài, không có nói nữa, cậu cảm thấy mình không thể mở miệng dễ dàng như vậy nữa, đối với cậu mà nói nhịp điệu lên cơn cùng với Khấu Thầm bây giờ thật sự dễ như trở bàn tay, thật đáng sợ mà.

Cậu không nhìn về phía Khấu Thầm nữa, sợ Khấu Thầm bỗng nhiên lên cơn hỏi cậu có muốn nhìn chính diện hay không…

Sau khi các lớp thay xong quần áo trở lại sân vận động và ngồi đúng theo chỗ, vòng đấu loại cũng sắp sửa bắt đầu, vòng đấu loại 100 mét, Hoắc Nhiên được chia vào nhóm thứ hai.

Người của lớp bọn họ vừa mới yên vị ở chỗ ngồi trên khán đài nhìn xuống lập tức loạt soạt đứng lên hết, chạy về phía đường chạy bên cạnh.

Lúc này bên chỗ điền kình còn đang thi đẩy tạ gì đó, nhưng mà lớp bọn họ không có tham gia, môn nhảy cao nhảy xa gì đó vào buổi chiều thì lại rất nhiều, một đống nữ sinh trong lớp đều đi nhảy cao.

“Chia nhóm như này cũng được.” Khấu Thầm đứng cùng với Hoắc Nhiên ở bên cạnh đường chạy, “Lưu Vũ ở nhóm thứ nhất, hai người gặp nhau ở trận chung kết.”

“Cậu biết tôi có thể vào chung kết luôn à.” Hoắc Nhiên nói.

“Đương nhiên tôi biết, lần trước chúng ta chạy từ ký túc xá về lớp học, tôi không đuổi kịp cậu.” Khấu Thầm nói, “Thành tích 100 mét của tôi không có tệ đâu.”

“Ồ.” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cái người đang ở vạch xuất phát.

Lưu Vũ đang vung tay vung chân, dáng vẻ chuyên nghiệp, sau khi cảm nhận được ánh nhìn của cậu thì quay đầu nhìn cậu một cái, quăng ra một nụ cười lạnh rất khoa trương.

Hoắc Nhiên cười với anh bạn Văn 3 đứng bên cạnh anh ta, hai người chào hỏi nhau.

Nụ cười lạnh của Lưu Vũ đông cứng trên mặt.

Nhóm này không có gì bất ngờ, Lưu Vũ chắc chắn hạng nhất, nếu như bàn về xếp thành tích, chắc là nhóm này chỉ có anh ta vào được chung kết, chênh lệch thực lực quá lớn.

Bởi vì là môn thi đấu đầu tiên, khán giả vây xem rất nhiều, tiếng kêu gào cố lên dường như bùng nổ cùng lúc với tiếng súng lệnh.

Lưu Vũ xuất phát rõ ràng nhanh hơn những người khác, sau mấy bước khoảng cách đã được kéo dãn ra, sau khi tiến về đích tiếng reo hò của học sinh lớp anh ta giống như anh ta đã giành được vô địch vậy.

Tiếp theo chính là nhóm thứ hai, Hoắc Nhiên chuẩn bị thi đấu.

Cậu nhìn Khấu Thầm vẫn luôn đứng bên cạnh trọng tài: “Cậu không đến đích chờ tôi sao?”

“Bọn Tri Phàm đều đi đến đó hết rồi.” Khấu Thầm nói, “Ở chỗ này không có ai, tôi ở đây với cậu.”

Hoắc Nhiên nhìn điểm đích, cả lớp bọn họ dường như đều đã di chuyển đến đích, môn thi đấu 100 mét, mặc dù Hoắc Nhiên không phải mồi lửa của ban xã hội, nhưng cũng là mồi lửa của Văn 1.

Thật ra lớp bọn họ ngoại trừ con gái nhảy cao ra, đăng ký mỗi môn thi đấu hầu như đều chỉ có một mồi lửa.

“Mọi người vào vị trí!” Trọng Tài giơ súng lệnh lên.

Hoắc Nhiên ở đường thứ ba, lúc cậu khom người chuẩn bị nhìn thấy giày của bạn học hai bên, xét về trình độ lợi hại của giày, cậu coi như xếp ở top 3, thế thì coi là thắng ở vạch xuất phát rồi.

“Chuẩn bị ——” Trọng tài tiếp tục hô.

Hoắc Nhiên dựng đứng lỗ tai, vào lúc súng lệnh vang lên thì xông về trước.

Rõ ràng có thể cảm nhận được người bên phải chậm hơn cậu, nhưng người bên trái lại chẳng kém cậu bao nhiêu, sau khi chạy được mười mấy mét cũng không có kéo khoảng cách ra được.

Xung quanh đều là tiếng la hét, cậu cũng không quan tâm lại tiếp tục đánh giá, nhìn chằm chằm về phía trước khống chế nhịp điệu xông về trước.

“Hoắc Nhiên!” Vị trí bên trái hơi xa một chút bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Khấu Thầm, “Cố lên! Cố lên!”

Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu, người này chẳng phải ở vạch xuất phát sao?

Cậu nhìn qua khóe mắt, ngạc nhiên phát hiện, Khấu Thầm đang  song song điên cuồng chạy cùng với nhóm bọn họ, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn một chút!

Đm!

“Chú ý nhịp độ!” Khấu Thầm lại la lên, “Giữ thể lực!”

Hoắc Nhiên hơi cạn lời.

Im miệng! Tổn thương tự trọng đó.

Một người không phải vận động viên tham gia còn chạy nhanh hơn bọn họ một chút, trong quá trình chạy còn có thể nghiêng đầu la ó om sòm…

Cuối cùng giai đoạn chạy về đích, Hoắc Nhiên điều chỉnh hơi thở lại, bỗng nhiên tăng tốc, hất bay cái người ở bên trái nãy giờ vẫn bám theo cậu rất chặt, cũng bỏ Khấu Thầm lại ở phía sau.

Khi lao về đích chỉ nghe thấy đám người lớp bọn họ kêu la rần trời.

“Hoắc Nhiên —— Hoắc Nhiên —— Woa —— Ya —— A ——”

Mấy tiếng trước còn có thể nghe thấy là đang gọi tên cậu, sau khi cán đích thì trở thành tiếng kêu la lộn xộn.

Cậu chạy về trước thêm hơn mười mét mới ngừng lại, lúc đang thở hổn hển, Từ Tri Phàm đến vỗ vai cậu: “Dùng hết sức rồi chưa?”

“Chắc chưa đâu, tao chỉ hất bay người thứ hai thôi sợ cậu ta đuổi kịp.” Hoắc Nhiên nói.

Còn muốn hất bay Khấu Thầm, nếu như bị người này chạy về đích trước, đó mới thật sự là thần kỳ.

“Mày nhanh hơn Lưu Vũ 0.1.” Từ Tri Phàm nói.

“Đủ rồi!” Giang Lỗi nhảy đến, “Lưu Vũ toang rồi!”

“Nhỏ giọng chút, muốn đánh nhau à?” Hứa Xuyên bước đến nhỏ giọng nói.

Nữ sinh nhóm hậu cần đến, lập tức đấy mấy người này qua một bên, đưa khăn và nước cho cậu lại khen ngợi cổ vũ một hồi, cố lên cố lên lợi hại lợi hại!

Sau khi một nhóm nữ sinh hăng hái hô xong thì đi chỗ khác, Hoắc Nhiên mới nhìn thấy Khấu Thầm chầm chầm lách đến đây, mang theo một nụ cười vui mừng.

“Cậu nên đăng ký 100 mét mới đúng.” Hoắc Nhiên nói, lấy khăn mặt chà chà có lệ ở trên mặt, không có nhiều mồ hôi lắm.

“Tôi hẳn là nên đăng ký hết.” Khấu Thầm cong môi.

“Biến.” Hoắc Nhiên nói.

“Đúng đó.” Hồ Dật cười nói, “Sao tao cảm thấy Khấu Thầm suýt nữa đứng nhất nhóm này.”

“Không đến mức đó đâu, lúc sau tao không có vọt lên nổi.” Trăm năm hiếm lắm mới thấy Khấu Thầm khiêm tốn một lần, “Tao thấy, nếu như tao ở nhóm này, cao nhất là hạng ba.”

“Mày tiết kiệm thể lực đi, lát nữa là 400 mét rồi.” Từ Tri Phàm nói.

“Không sao.” Khấu Thầm trưng ra vẻ mặt bình thản, “Nhường bọn họ một vòng.”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, cảm thấy cái tên điên này thật sự có thể làm ra loại chuyện đó, thế là không nhịn được nhắc nhở: “Đừng chơi lớn xong không vào được chung kết, một vòng đường chạy tổng cộng 400 mét.”

“Lát nữa cậu chạy cùng tôi không?” Bỗng nhiên Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, nhỏ giọng hỏi.

“Thần tiên, ngài tha cho tôi đi.” Hoắc Nhiên giật mình, “Tôi không có thể lực tốt giống như cậu, với lại sức bền của tôi vốn dĩ kém, chỉ có sức bật là tốt hơn chút thôi.”

Khấu Thầm chậc một tiếng, dường như có hơi thất vọng, nhưng mà sau một giây cậu lại nhướng chân mày, “Có phải cậu sợ chạy cùng tôi bị tôi bỏ lại cảm thấy mất mặt không?”

“… Tổng cộng là một vòng.” Hoắc Nhiên bỗng có hơi lo lắng, “Cậu có nhớ không vậy, tổng cộng một vòng đó.”

“Nhớ rõ nhớ rõ, cậu ở vạch đích chờ tôi.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Không được, thế thì không thể cổ vũ tôi lúc giữa chừng được… Hay là cậu chạy chéo đi, cậu siêu gần đường…”

Hoắc Nhiên ngắt lời cậu: “Tôi chạy cùng cậu.”

“Đuổi không kịp tôi thì làm sao.” Biểu cảm trên mặt Khấu Thầm lập tức kéo lên, nụ cười cũng lộ ra.

“Đuổi không kịp thì nói sau, chạy chéo là được chứ gì.” Hoắc Nhiên nói.

“Buổi chiều không có thể lực chạy chung kết 100 mét thì làm sao đây?” Khấu Thầm lại hỏi.

“Không đến mức đó, tôi chạy không kịp cậu thì có nghĩa là tôi không chạy nổi.” Hoắc Nhiên thở dài.

“Theo không kịp cũng không sao.” Khấu Thầm rất vui vẻ, “Tôi biết cậu ở phía sau là được.”

Hoắc Nhiên cười không nói.

Trước giờ cậu còn chưa từng chạy cùng với ai, sở dĩ đồng ý với Khấu Thầm, chỉ vì nhìn thấy một chút xíu thất vọng vô cùng không rõ ràng trước đó của Khấu Thầm.

Nếu như cậu không nhìn Khấu Thầm, căn bản sẽ không biết người có tính cách như Khấu Thầm sẽ có một khoảnh khắc như thế.

Bé đáng thương.

400 mét đối với Khấu Thầm mà nói, thứ tự không phải áp lực, mà áp lực chính là sau khi chạy xong cậu còn một cái chung kết 1000 mét phải chạy nữa, cho nên đối thủ lợi hại đều từ bỏ 400 mét.

Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm giả ngầu có lẽ đã giả vào tận trong gien rồi, cho nên mới đăng ký cùng lúc hai môn này.

Đối với bạn bè trong lớp mà nói, lại cảm thấy không giống, dù sao trong mắt người khác, Khấu Thầm rất trâu bò.

Đám người Hoắc Nhiên đứng ở vạch xuất phát nhìn Khấu Thầm, kẻ này lại trưng vẻ mặt thoải mái cười với bọn họ, không ít nữ sinh giơ điện thoại lên.

“Không chế tốc độ, giữ chút thể lực!” Hứa Xuyên nhắc nhở cậu.

“Xem tâm trạng đi.” Khấu Thầm nói.

“Đệt.” Hoắc Nhiên chửi.

“Tuyển thủ vào vị trí!” Trọng tài hô.

Hoắc Nhiên hoạt động mắt cá chân, Từ Tri Phàm nhìn cậu: “Mày chạy cùng?”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Hai đứa mày muốn đám con gái nổi điên à.” Từ Tri Phàm nói.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: “Gì cơ?”

“Xin bắt đầu buổi biểu diễn của hai mày.” Từ Tri Phàm vỗ vai cậu.

Súng lệnh vang lên, Khấu Thầm liền xông về phía trước, Hoắc Nhiên không suy nghĩ gì, cũng chạy theo về phía trước.

Khấu Thầm không chạy ở vị trí thứ nhất, một trăm mét đầu tiên cậu đều chạy cuối cùng, mấy người chạy phía trước thì chạy như điên không chú trọng nhịp độ gì hết, ào ào xông về trước, người không có kinh nghiệm đều như thế, người khác nhanh thì anh ta cũng nhanh, không quan tâm khoảng cách sau đó còn bao nhiêu.

Cũng may Khấu Thầm không có giả vờ ở mặt này, ổn định ở vị trí cuối cùng.

Còn quay đầu qua cười với Hoắc Nhiên.

“Chạy đi cậu cười khỉ gì.” Hoắc Nhiên nói.

“Hì hì.” Khấu Thầm nói, quay đầu lại tiếp tục chạy cuối cùng.

Đã hai trăm mét, Hoắc Nhiên nhìn khoảng cách, lúc này có thể bám chặt phía trước một chút, đừng kéo xa quá.

Nhưng Khấu Thầm rõ ràng không có tăng tốc, tiếp tục duy trì trạng thái xa cách rơi ở phía sau.

Ở phía vạch đích cả lớp đều đang nhảy nhót kêu gào.

“Chú ý khoảng cách.” Hoắc Nhiên không nhịn được nhắc nhở.

“Cho cậu chơi một trò thú vị.” Khấu Thầm nói.

“Không được.” Hoắc Nhiên quyết đoán từ chối, “Xin cậu bình tĩnh.”

Khấu Thầm bật cười.

“Lát nữa đuổi không kịp giờ!” Hoắc Nhiên biết Khấu Thầm muốn chơi cái gì, cái loại làm màu này hằng năm trường nào cũng có người làm, đặc biệt là vào tình huống đối thủ không mạnh mấy, nhưng người kéo khoảng cách xa như này giống như Khấu Thầm thật sự không nhiều, cậu cảm thấy bản thân mà theo nhịp độ này của Khấu Thầm thì 100 mét sau đó hoàn toàn không có khả năng đuổi kịp.

“Đi thôi.” Khấu Thầm bỗng nhiên nói.

Không chờ Hoắc Nhiên kịp phản ứng, Khấu Thầm chợt tăng tốc xông về phía trước.

Hai bên đường chạy lập tức dấy lên một đợt tiếng kêu la.

Một vòng đấu loại mà thôi! Hoắc Nhiên tăng tốc chạy về phía vạch đích, có cần la hét thành thế này không!

Nhưng nhìn Khấu Thầm chạy thẳng một đường, trong khoảng cách chưa đến 50 mét đã đuổi kịp người thứ ba, cậu vẫn không kìm được mà cùng với khác giả đang điên cuồng hét nhỏ giọng chửi một tiếng: “Đậu má!”

50 mét cuối cùng, Khấu Thầm vượt qua đối thủ ở hạng đầu, vượt lên dẫn trước hai ba mét rồi lao về đích, lập tức bị một nhóm người đè mất đất.

Khi Hoắc Nhiên chạy đến đích, Khấu Thầm vừa từ trong đống người hưng phấn chen ra ngoài, vẫy cái khăn nhóm nữ sinh vừa mới đưa cho cậu.

“Thế nào.” Khấu Thầm bước đến, “Đuổi không kịp đúng không.”

“Lát nữa 1000 mét đừng chơi như thế.” Hoắc Nhiên nói, “Đều là người giỏi, nếu cậu chơi như thế thì sẽ ở chót luôn, 1000 mét là trận chung kết đó.”

“Tôi biết.” Khấu Thầm cười, cánh tay duỗi ra, dựa hết lên trên người cậu, “1000 mét cậu không cần chạy cùng tôi.”

“Đi đứng đàng hoàng.” Hoắc Nhiên nói.

“Không biết.” Khấu Thầm dựa lên người Hoắc Nhiên đi về phía đám người Từ Tri Phàm.

Lúc này Hoắc Nhiên đã kịp hiểu ra câu nói trước đó Từ Tri Phàm nói là có ý gì, bây giờ có vô số ánh mắt nữ sinh không chút giấu giếm quét đến trên người hai bọn họ.

“Đều đang nhìn hai chúng ta.” Khấu Thầm dựa sát vào bên tai cậu nói nhỏ.

“Phải.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ôm chặt một chút nữa, người nhìn càng nhiều hơn.”

Khấu Thầm cười không nói gì.

Bỗng nhiên Hoắc Nhiên có hơi căng thẳng, cậu sợ nghe thấy Khấu Thầm mở miệng nói.

Đến.

Vậy thì đặc sắc rồi.

“Uống nước không?” Hứa Xuyên ở phía trước cầm một chai nước quơ quơ về phía bọn họ.

“Uống!” Khấu Thầm trả lời, buông cánh tay đang ôm trên vai Hoắc Nhiên ra, tiện tay sờ một cái lên trên mặt cậu, sau đó chạy đến cầm lấy chai nước trong tay Hứa Xuyên.

Hoắc Nhiên thở dài.

Vòng loại tiếp theo không có người của bọn họ, mọi người tạm thời về lại vị trí của lớp mình.

Đám người Hoắc Nhiên ngồi ở hàng cao nhất trên khán đài, ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều ngả nghiêng hết, một mình Khấu Thầm chiếm ba vị trí nằm xuống, đầu gối lên trên đùi của cậu.

“Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm nói, “Lát nữa cậu phải đi nhảy cao đúng không?”

“Ừm.” Hoắc Nhiên đáp, nhìn phần sân chỗ nhảy cao, người tham gia nhảy cao rất nhiều, chia nhóm theo khối, lúc này khối 10 còn đang thi.

“Vậy 1000 mét của tôi cậu không coi được sao?” Khấu Thầm hỏi.

“Không biết.” Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn cậu, “Chẳng phải cậu không muốn tôi chạy cùng sao?”

“Vậy thì cậu cổ vũ tôi chứ, anh Xuyên nói 50 mét thì có một trạm, tiếp sức cổ vũ cho tôi.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên cười, quay đầu nhìn đám Hứa Xuyên.

“Mồi lửa ban xã hội.” Hứa Xuyên nói, “Hai khối tám lớp ban xa hội, chỉ có một mồi lửa, vừa rồi tao nghe Ngũ Hiểu Thần nói, cả ban xã hội đều đến cổ vũ.”

“Đm.” Hoắc Nhiên có hơi giật mình, “Khí thế lớn vậy, mồi lửa năm ngoái cũng có đãi ngộ này sao?”

“Năm ngoái làm gì có mồi lửa.” Giang Lỗi nói, “Năm ngoái 1000 mét ban xã hội tuyệt chủng mất rồi.”

“… Yếu thế.” Hoắc Nhiên cảm thán, lại cúi đầu nhìn Khấu Thầm, “Khấu Mồi Mồi.”

“Ầy.” Khấu Thầm đáp.

Cả đám phá lên cười điên cuồng.

Chung kết 1000 mét của Khấu Mồi Mồi gần như là cùng lúc với nhảy cao khối 11, chỗ nhảy cao cách vạch xuất phát cũng không xa, khi Hoắc Nhiên đến điểm danh nhìn thoáng qua bên kia, Khấu Thầm đã đứng ở chỗ đó rồi.

Bên cạnh Khấu Thầm chính là vô địch 1000 mét của năm ngoái, bạn học Chu Hải Siêu.

Ngoài ra còn có hai người là bên ban tự nhiên không biết lớp mấy dù sao Hoắc Nhiên cũng không nhớ tên, hai người năm ngoái hình như cũng rất cừ, ở ngoài cùng đường chạy là lớp 10, vừa nhìn liền biết là học sinh thể dục, không nhìn những người khác, chỉ nhìn riêng ba người này, Hoắc Nhiên liền thấy lo lắng giùm Khấu Thầm.

Sau khi điểm danh cậu là người nhảy đầu tiên, không thể chạy qua đó để cổ vũ Khấu Thầm lúc xuất phát, chỉ có thể nhìn chằm chằm bên kia.

Khấu Thầm vẫy tay với cậu, cậu cũng vội vàng vẫy vẫy, làm khẩu hình cố lên, cũng không biết Khấu Thầm có thể nhìn thấy rõ hay không.

“Hoắc Nhiên.” Thầy trọng tài gọi tên của cậu.

Hoắc Nhiên giơ tay.

Trọng tài nói độ cao bắt đầu, cậu cũng không chú ý nghe lắm, lúc đang muốn nhanh chóng nhảy xong nhìn tình hình bên phía Khấu Thầm, tiếng súng lệnh bên kia bỗng nhiên vang lên.

Đoàng!

Hoắc Nhiên cảm thấy có lẽ bản thân quá nhập tâm, không hiểu tại sao đè tiếng súng lệnh rồi xông về trước, lúc nhảy lên thì thấy Khấu Thầm đã chạy khỏi vạch xuất phát rồi.

Độ cao bắt đầu không có khó khăn gì, cho nên khi vượt qua xà ngang, ánh mắt cậu còn đang nhìn bên kia.

Khấu Thầm đột nhiên quay đầu sang, để tay lên bên miệng, huýt sáo về phía cậu.

Tiếng huýt sáo này huýt khá vang, trong một vùng tiếng cố lên cậu cũng có thể nghe thấy.

Lúc rơi xuống nệm cậu không hề nghĩ ngợi, ngón tay nhanh chóng để ở bên miệng, đáp lại một tiếng huýt sáo.

Lập tức vang lên tiếng cười và tiếng thét của đám nữ sinh phía sau, sau đó có vài nam sinh giống như tham gia cuộc vui cũng huýt sáo, y như lây truyền, trong vòng vài giây, bốn phía đều là tiếng huýt sáo.

Hoắc Nhiên chạy xuống nệm, trong lúc người thi đấu tiếp theo đang ở đằng sau ghi lại khoảng cách cậu liền chạy về phía đường chạy, cùng đám người Từ Tri Phàm đứng ở trạm đầu tiên gào to với Khấu Thầm đang chạy đến: “Cố lên! Khấu Thầm cố lên!”

Khấu Thầm mỉm cười chạy ngang qua, đưa tay cho cậu một nụ hôn gió.

“Biến!” Hoắc Nhiên chửi, “Cố lên! Khấu Mồi Mồi!”