Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 28

Dịch: LTLT

Sau khi lão Viên bước vào phòng học, cả lớp lại ồn ào lên một lần nữa.

“Lão Viên trâu bò!” Có người la lên.

“Lão Viên em yêu thầy.” Có nữ sinh hét.

Lão Viên dựng thẳng ngón trỏ “xuỵt” một tiếng, bước nhanh đến trên bục giảng, đặt sách lên trên bàn, quay người viết một dòng chữ lên trên góc trái của bảng đen.

Người mà tôi thích.

“Chủ đề của buổi họp lớp tuần này.” Lão Viên xoay người lại, chống lên bàn, “Muốn thảo luận thế nào cũng được, ủng hộ hay phản đối đều được, hoặc là các em muốn tỏ tình cũng không sao.”

Tiếng ồn ào hưng phấn vang lên trong lớp.

“Nhưng mà sau này ấy, đừng ồn ào nữa.” Lão Viên nói, “Lớp chúng ta cách tòa nhà văn phòng gần như vậy, ồn ào lên vô cùng rõ ràng, áp lực của thầy cũng không nhỏ, mấy em lại ồn ào nữa, thì thầy càng không dễ thể hiện với chủ nhiệm và hiệu trưởng, đến lúc đó lại cho thầy một đánh giá thuận theo cách nghĩ học sinh, nhận được ủng hộ của học sinh, nhưng lại chểnh mảng tầm quan trọng của giáo dục.”

Phía dưới lập tức im lặng lại.

“Có gì muốn nói muốn bày tỏ, trong buổi họp lớp chúng ta có thể mạnh dạn nói ra, nhưng mà nhất định phải có lý lẽ chứng cứ.” Lão Viên nói, “Thầy sẽ nói chủ nhiệm đến đây nghe thử… Bây giờ học thôi.”

“Xử phạt của nhóm Khấu Thầm là cảnh cáo sao ạ?” Cán sự bộ môn hỏi.

“Ừ, thầy quên nói chuyện này… Mấy bạn học lớp chúng ta trước đây đánh nhau ở căn tin, không chia người cầm đầu hay người tham gia, toàn bộ đều xử phạt cảnh cáo.” Lão Viên nhìn về phía nhóm bảy người xưng bá bọn họ, “Phụ huynh của mấy em cũng biểu thị đã hiểu, sau này chúng ta làm việc gì cũng vẫn nên chú ý cách thức phương pháp.”

Bảy người đồng loạt gật đầu như giã tỏi.

“Học thôi, mở sách giáo khoa ra.” Lão Viên mở sách của mình, “Tiết trước giảng đến chỗ nào rồi, cùng nhau nhớ lại đi…”

Sau tiết học Khấu Thầm bị lão Viên gọi một mình ra ngoài cửa lớp.

“Xử phạt lần này của em có hơi nặng một chút, chủ nhiệm muốn cảnh cáo nghiêm khắc một mình em, lấy đó làm nhắc nhở.” Lão Viên nói, “Nhưng mà thầy cảm thấy không cần thiết, muốn gọi một mình em ra đây, là ba em nói em từ nhỏ đã khá manh động rồi, tính cách lại không quan tâm đến hậu quả lắm…”

“Dạ.” Khấu Thầm gật đầu, tổng kết này của ba cậu về cậu cậu thừa nhận, nếu như không phải có bóng ma với việc làm lạp xưởng, mấy trận đánh nhau những năm này của cậu có thể khiến ba cậu làm cậu thành một tấn lạp xưởng.

“Cái thứ như tính cách nóng nảy này, không phải nói đổi thì có thể đổi được.” Lão Viên vỗ cánh tay cậu, “Thầy ấy, bình thường đều ở trường học, có chuyện gì thì đến tìm thầy trước, khi thầy không ra mặt giùm em được thì em hãy nghĩ đến chuyện tự mình ra tay, thế nào?”

Khấu Thầm mỉm cười: “Thầy muốn bảo kê em sao.”

“Sao hả, không thu phí bảo kê.” Lão Viên cũng cười.

“Được ạ.” Khấu Thầm gật đầu.

“Số tiền lần trước của em, đã đòi về được rồi, đang ở chỗ thầy chủ nhiệm.” Lão Viên nói, “Lát nữa thầy đi lấy, buổi trưa trước khi đi ăn cơm em đến chỗ thầy lấy tiền trước nhé.”

“Không cần đâu ạ.” Khấu Thầm nói, “Em không thiếu tiền, số tiền này chi bằng bỏ vào quỹ lớp đi ạ, lúc hội thao làm đồng phục lớp cho đẹp, đồng phục lớp em ở hội thao năm ngoái mặc giống như nhân viên mãn hạn tù vậy.”

“Suy nghĩ của em với ba em rất giống nhau đó, hôm nay thầy nói chuyện tiền bạc với ba em, ông ấy cũng nói như thế, bảo sung vào quỹ lớp.” Lão Viên suy nghĩ, “Thế này đi, bỏ một nửa…”

“Toàn bộ.” Khấu Thầm nói.

Lão Viên nhìn cậu, một lúc sau mới thở dài: “Một nửa, còn một nửa trước để ở chỗ thầy, học kỳ sau nếu như em vẫn không thiếu tiền, thì bỏ vào quỹ lớp, còn thiếu tiền thì đến chỗ thầy lấy tiền, thế nào?”

“Được ạ.” Khấu Thầm không kiên trì nữa, suy nghĩ một lát lại có hơi lo lắng hỏi, “Ba em không có cãi nhau với thầy chứ? Tính cách này của em cũng coi như là di sản của nhà em, tính cách ông ấy còn nóng nảy hơn em.”

“Không có không có, con người ba em rất tốt.” Lão Viên cười nói, “Với lại rất có văn hóa, nói chuyện tùy ý một lát thì có thể cảm giác được.”

“Giả vờ đó.” Khấu Thầm nói.

“Văn hóa không thể giả vờ được.” Lão Viên lại vỗ cậu, “Được rồi, về lớp đi.”

Tiết tiếp theo vẫn là tiết của lão Viên, Khấu Thầm nằm sấp trên bàn một hồi phát hiện bụng mình có hơi đau.

Nhưng mà lại không biết là đau ở chỗ nào, từ dạ dày đến ruột, đều khó chịu.

Cậu nhắm mắt, phân biệt cẩn thận một chút, chắc vẫn là dạ dày, giống như bên trong có người đang cạo gió cho cậu vậy, đau quặn từng cơn từng cơn.

Cơn đau này khiến cậu nhớ đến lúc nhỏ cậu phát sốt, mẹ cậu người chưa từng động tay làm việc nhà không phân biệt được ngũ cốc quyết định cạo gió cho cậu, cầm lấy một tấm ván không biết kiếm ở đâu ra, kết quả tấm ván bị nứt, cứa hai đường lên lưng cậu luôn… bạn nhỏ thật đáng thương.

Có lẽ là ăn bậy rồi?

Vừa nãy thèm ăn nên đi mua hai ly kem ăn, thèm quá nên mua luôn một hộp lớn, cuối cùng ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa, muốn chia cho Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên lại tỏ vẻ cút đi, cậu lại tính chia cho đám Từ Tri Phàm Hứa Xuyên, bọn họ cũng nói quá lạnh không muốn ăn, ngay cả cái người vị giác tự sát tập thể là Giang Lỗi cũng từ chối.

Trong cơn phẫn nộ cậu ăn hết một hộp kem luôn.

“Chờ đau dạ dày đi.” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường cũng không nhận ra cậu là một người tiết kiệm, lúc này lại vì một nửa hộp kem mà quyết đoán đến vậy.”

Lúc đó cậu còn thể hiện sự khinh thường với Hoắc Nhiên.

Bây giờ bị vả mặt rồi.

Cậu liếc nhìn Hoắc Nhiên, nằm sấp mặt xuống dưới bàn.

Tên nhóc này trông dáng vẻ thì nghiêm túc nghe giảng, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này có thể nhìn thấy sân bóng rổ cách mấy trăm mét ở bên ngoài, nhưng mà lúc này trên sân bóng cũng không có ai, không biết nhìn cái gì nữa.

… Dù sao thì nhìn thú vị hơn là lớp học.

“Sau đây thầy sẽ giảng phần trọng tâm, thả hồn thì thu lại, nói chuyện cũng ngừng luôn.” Lão Viên nhìn người trong lớp học, thật ra tiết học của thầy, học sinh đều muốn nghe, thả hồn nói chuyện cũng không nhiều, nhưng thầy ấy vẫn quen nói như thế, khi nhìn thấy Khấu Thầm, thầy lại bổ sung thêm một câu, “Đang ngủ thì mau dậy.”

Hoắc Nhiên hoàn hồn, lúc quay đầu nhìn thấy Khấu Thầm đang nằm sấp trên bàn, mới đẩy cậu: “Này, đừng ngủ nữa.”

“Không ngủ.” Khấu Thầm ngẩng đầu lên.

Hoắc Nhiên quét mắt nhìn cậu liền giật mình: “Cậu không sao chứ? Sao thể?”

Sắc mặt Khấu Thầm mắt trần cũng có thể nhìn ra được tái nhợt, trên trán còn đầm đìa mồ hôi, môi cũng trắng bệch.

“Không sao hết, đang vận công.” Khấu Thầm không chút lo lắng nói.

“Trông như sắp chết rồi.” Hoắc Nhiên có hơi sốt ruột.

“Mẹ nó cậu có biết nói chuyện không hả?” Khấu Thầm quay đầu qua, rõ ràng là muốn bày ra vẻ mặt hung dữ giống như bình thường nhưng mà không thành công, chỉ là nhếch khóe miệng.

Không chờ Hoắc Nhiên nói tiếp, bỗng nhiên cậu ôm bụng nằm xuống bàn lại, nhỏ giọng nói: “Cái đệt, tôi đau dạ dày.”

“Thầy Viên, Khấu Thầm đau dạ dày.” Hoắc Nhiên lập tức giơ tay, “Mặt trắng bệch luôn rồi.”

“Sao lại bị đau?” Lão Viên lập tức bước xuống bục giảng, “Gọi người đưa em ấy xuống phòng y tế xem sao, mau lên.”

“Dạ.” Hoắc Nhiên đứng lên, vừa định đỡ cánh tay Khấu Thầm, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm đều quay đầu sang, trong ánh mắt đều viết “anh em tốt mày có nhìn thấy ánh mắt trông chờ của chúng tao không”.

Sau mấy giây chần chừ cậu nhìn Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên: “Hay là hai mày… đi?”

“Đi một người thôi.” Lão Viên nói, “Liên hoan à?”

Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên lập tức cùng tiến đến, trong một giây đồng hồ tiến hành quyết đấu bằng búa kéo bao, Từ Tri Phàm chiến thắng.

“Đi.” Cậu ta đến đỡ Khấu Thầm lên, bước ra khỏi phòng học.

Ra khỏi phòng học, gió lạnh thổi đến, Khấu Thầm cảm thấy mồ hôi trên trán và lưng của mình lập tức biến thành chổi cạo gió của mẹ mình, chăm chỉ làm việc trong dạ dày cậu.

“Mày cõng tao đi.” Khấu Thầm nói.

“Mày giữ mặt mũi đi.” Từ Tri Phàm kéo cánh tay của cậu khoác lên trên vai cậu ta, kéo cậu bước nhanh về phía phòng y tế, “Cố gắng lên, sắp sửa đến rồi, mấy trăm mét nữa.”

“Cơ hội mày đến phòng y tế nhìn Đào Nhụy là do tao tạo ra.” Khấu Thầm nói, “Mày có lương tâm không vậy, anh Xuyên của tụi tao còn chưa đi được đó.”

Từ Tri Phàm cười: “Mời mày ăn cơm.”

“Không ăn nổi.” Khấu Thầm thở dài, “Tao nghĩ đến ăn gì đó đã sợ rồi, phiền mày kéo tao nhanh lên một chút.”

“Chịu đựng.” Từ Tri Phàm bắt đầu kéo cậu chạy bước nhỏ.

Khấu Thầm cảm thấy mình giống như một đứa bé đáng thương khổng lồ.

Khi vào phòng y tế, Đào Nhụy đang nghe điện thoại, cau mày, gương mặt không vui, khi Khấu Thầm bị Từ Tri Phàm quăng lên trên giường bệnh, cảm giác hai người các cậu có thể đến không đúng lúc rồi.

Bởi vì nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đào Nhụy, Khấu Thầm nằm trên giường lập tức rên hừ hừ mấy tiếng.

“Chỗ tôi có học sinh đến rồi, cúp đây.” Đào Nhụy bị động tĩnh của hai người làm giật mình, sau khi lạnh lùng nói ra một câu thì cúp điện thoại, quăng điện thoại vào trong ngăn kéo rồi bước đến, “Bị gì thế?”

“Cậu ta ăn một hộp kem, bây giờ dạ dày đau vô cùng.” Từ Tri Phàm nói.

“Hộp lớp cỡ nào?” Đào Nhụy hỏi.

“Chắc là…” Khấu Thầm đưa tay ra dấu,

“Một hộp đóng gói lớn như vầy nè.” Từ Tri Phàm nói.

“Hộp to như thế?” Đào Nhụy giật mình.

“Có hộp to như thế sao?” Khấu Thầm cũng giật mình.

“Bằng không thì sao, nếu không phải hộp lớn như thế thì nửa hộp tụi tao ai cũng ăn rồi được chưa.” Từ Tri Phàm nói, “Chính là hộp lớn nhất, hai màu chúng ta mua trong siêu thị nhỏ.”

“Chị biết rồi.” Đào Nhụy cười, quay người đi lấy một túi chườm nóng, “Loại đó ăn cũng không ngon, ăn nhiều như vậy… không sao, trước nằm một lát đi, chườm này.”

Khấu Thầm nhận lấy túi chườm nóng của Đào Nhụy đưa đến, chườm lên trên bụng, lật người quay mặt về vách tường.

Từ Tri Phàm ở phía sau im lặng mấy phút, sau đó mở miệng: “Cái người kia không có tìm chị nữa chứ?”

“Cậu còn rất bận tâm à?” Đào Nhụy nói.

“Nếu không thì cũng không biết nói cái gì.” Từ Tri Phàm ngược lại rất thành thật.

“Vừa mới gọi điện thoại đến.” Đào Nhụy thở dài, “Nhưng mà không sao, chị không để ý là được, mấy đứa sau này nếu như theo đuổi con gái hoặc là chia tay, thì đừng như vậy, quá mất mặt rồi.”

“Chuyện đó không thể nào.” Từ Tri Phàm bật cười, “Dù sao tên đó nếu như còn đến tìm chị gây phiền phức, chị cứ nói, mấy đứa tụi em ra mặt giúp chị.”

“Nhưng chị là người lớn.” Đào Nhụy nói, “Còn cần mấy đứa nhóc tụi em ra mặt sao?”

“Hôm đó nếu như không có tụi em.” Từ Tri Phàm nói, “Chị tính làm thế nào?”

“Hô lên, cứu mạng, bắt lưu manh, chú cảnh sát con không quen anh ta.” Đào Nhụy nói xong lại thở dài, “Phiền chết.”

Khấu Thầm không lắng nghe nội dung bọn họ nói chuyện sau đó nữa, quay mặt về tường ngẩn người, suy nghĩ chủ đề họp lớp tuần này.

Họp lớp cậu chưa từng phát biểu, cấp hai cấp ba, họp lớp cậu đều sẽ ngủ, hoặc là trốn tiết, nhưng mà chủ đề lần này của lão Viên rất thú vị, dù không tính phát biểu, cậu cũng sẽ không kiềm được mà suy nghĩ một chút.

Người mà tôi thích.

Cô gái mà tôi thích?

Ai đây?

Trong tưởng tượng sao?

Nhưng thật ra cũng từng nghĩ đến, cô gái có tướng mạo giống như Lộ Hoan, cậu cũng rất thích, khá dễ thương… Hoắc Nhiên trông rất giống Lộ Hoan, nhìn như hai anh em vậy, cậu đi nghe ngóng mới biết hai người đó không cùng một họ.

Nhưng mà Hoắc Nhiên cười lên càng thú vị hơn nhiều, đôi mắt tít lại, giống như Shiba, Lộ Hoan là con gái, cười lên thì không thể giống chó được.

Khi tiếng chuông tiết sau vang lên, Khấu Thầm mới phát hiện mình đã ngủ thϊếp đi.

Lúc bị tiếng chuông làm giật mình tỉnh dậy, cảm giác đau dạ dày của mình đỡ hơn rồi, cậu sờ túi chườm nóng: “Được đó, lâu như vậy mà vẫn còn nóng như vậy?”

“Mới đổi.” Từ Tri Phàm nói, “Ngủ rất say đó.”

“À.” Khấu Thầm ngồi dậy, có hơi xấu hổ, “Chị đổi cho em sao? Ngại quá.”

“Tao đổi cho mày.” Từ Tri Phàm nói, “Không việc gì phải ngại, cũng chẳng phải thay tã.”

“Biến đi, có phải mày chơi với Hoắc Nhiên lâu rồi, nên miệng cũng thiếu đánh không.” Khấu Thầm lại nằm xuống giường lại, “Tao đói rồi.”

“Tao đi lấy cơm cho mày, mày nằm thêm một lát nữa.” Từ Tri Phàm nói, “Chị  ăn cái gì? Em lấy một phần cho chị luôn.”

“Không cần.” Đào Nhụy nói, “Lát nữa chị ra ngoài ăn, đồ ăn căn tin không ngon, chị hơi kén ăn, mấy đứa nếu như không muốn ăn đồ ăn căn tin thì chị mang về cho mấy đứa.”

“Thôi ạ, lát nữa đám kia thể nào cũng muốn đến đây, thấy tụi em được thiên vị sẽ chửi nguyên một tháng đó.” Từ Tri Phàm nói, “Đặc biệt là Hứa Xuyên.”

“Tụi nó sẽ đến đưa cơm cho chúng ta sao?” Khấu Thầm nói.

“Mày nghĩ hay lắm.” Từ Tri Phàm nói.

Quả nhiên là đám người đó không có mang cơm, không chỉ không mang cơm, còn là sau khi ăn cơm xong mới đến đây.

“Đào Nhụy đâu?” Hứa Xuyên vừa mới vào phòng y tế đã hỏi, “Sao chỉ có hai đứa mày? Tụi tao còn nói đến muộn một chút, để Tri Phàm nói chuyện với chị ấy nhiều hơn một chút đó.”

“Hai đứa tao không ăn cơm cũng không sao, Đào Nhụy người ta còn phải không ăn cùng sao.” Khấu Thầm ngồi dậy, quăng túi chườm nóng qua một bên.

“Dạ dày đỡ hơn chưa?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Đỡ rồi, tôi còn ngủ được một giấc.” Khấu Thầm sờ bụng, “Chỉ là đói, cũng không ai quan tâm, bạn bè mẹ nó đều là bẹn bà mà.”

“Đi.” Hoắc Nhiên ngoắc tay với cậu, “Không cần nói rõ ràng vậy đâu, tôi mời cậu ăn.”

“Khâu nhục còn không?” Khấu Thầm lập tức xuống giường.

“Đào Nhụy vừa nói, đừng ăn dầu mỡ, sẽ tiêu chảy.” Từ Tri Phàm nói.

“Mày đi không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Nó phải chờ Đào Nhụy trở về.” Hứa Xuyên nói, lại nhìn Từ Tri Phàm, “Đúng không?”

“Không hổ là người có kinh nghiệm.” Từ Tri Phàm cười.

Mọi người đều ở phòng y tế nói chuyện, Khấu Thầm và Hoắc Nhiên cùng đến căn tin.

“Dì ơi cho con khâu nhục.” Khấu Thầm nhìn thấy còn có hai miếng khâu nhục cuối cùng còn trên quầy đồ ăn, “Hai miếng kia đều cho con đi, dù sao cũng không còn ai ăn…”

“Bông cải xanh xào thịt, canh trứng gà.” Hoắc Nhiên đưa thẻ đến, cười với dì đứng ở bên trong, “Với một kiến trên cây, cảm ơn chị gái.”

“Được.” Dì múc đồ ăn cầm lấy thẻ của cậu, “Chẳng phải đã ăn rồi sao? Lại ăn nữa à?”

“Lấy giùm cậu ta ạ.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm.

“Ăn chay thế?” Dì trông quầy vừa múc thức ăn vừa hỏi, “Thằng nhóc này dì có biết nó, ngày nào cũng đều ăn hai phần món mặn toàn thịt.”

“Cho con khâu nhục…” Khấu Thầm dựa trên l*иg thủy tinh, đau dạ dày một trận còn rất tốn thể lực, lúc này cậu nói chuyện cũng có hơi uể oải.

“Hôm nay cậu ta bị bệnh, chị bác sĩ nói nên ăn chay.” Hoắc Nhiên nói.

“Khâu Nhục…” Khấu Thầm nói. Truyện Sắc

“Ra là vậy, lần trước đánh nhau lợi hại biết bao, thấy sức khỏe tốt lắm, sao lại bị bệnh rồi.” Dì nhanh chóng múc đồ ăn xong, đưa ra ngoài.

“Ăn nhiều thịt rồi.” Hoắc Nhiên cười, nhận lấy khay đồ ăn.

“Khâu Nhục…” Khấu Thầm kiên trì.

Hoắc Nhiên kéo cậu đi tìm một cái bàn, đặt khay đồ ăn xuống: “Ăn mau đi, buổi trưa tôi còn muốn chợp mặt một lúc.”

“Cậu mời tôi ăn cơm.” Khấu Thầm ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một cọng màu hồng, “Chỉ ăn cái này à?”

“Ngày mai mời cậu ăn khâu nhục.” Hoắc Nhiên nói.

“Thật sao?” Khấu Thầm hỏi.

“Ừ, thấy cậu đáng thương.” Hoắc Nhiên chỉ khay cơm, “Ăn mau! Chủ yếu là Đào Nhụy nói để cho cậu đừng ăn dầu mỡ, sao cậu lại phiền phức đến thế, muốn ăn khâu nhục thì ngày mai ăn.”

“Tính cách xấu thế.” Khấu Thầm chậc một tiếng, không nói thêm lời nào, cúi đầu bắt đầu há miệng ăn cơm.

Vừa ăn chưa được mấy miếng, thì cảm thấy có người chạy đến, mang theo một cơn gió nhỏ, sau đó lại quét một cơn gió nhỏ chạy đi mất.

Khi Khấu Thầm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vài nữ sinh chạy ra khỏi căn tin, mặt cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn một hồi, lúc quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh khay cơm trước mặt Khấu Thầm có một hộp trang sức nho nhỏ.

“Cho cậu à?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Hửm?” Khấu Thầm dời tầm mắt, nhìn thấy hộp trang sức cũng ngạc nhiên, sau khi mở ra lại ngạc nhiên tiếp, “Đây là cái gì?”

“Chắc là vòng tay tự làm?” Hoắc Nhiên dựa đến gần nhìn thử.

“Ừ.” Khấu Thầm lấy vòng tay ra khỏi hộp, làm cũng rất đẹp, một cái vòng tay thắt từ da với kim loại đan xen nhau, trên sợi da còn có viết tắt tên của cậu, “KC, hôm nay tôi mới để ý là tên tôi với KFC chỉ kém nhau một chữ cái mà thôi.”

Hoắc Nhiên bật cười: “Nữ sinh hồi nãy là ai cậu có thấy rõ không?”

“… Không có.” Khấu Thầm nói, “Cậu thì sao?”

“Không.” Hoắc Nhiên nói, “Có mảnh giấy nào không?”

Khấu Thầm tìm trong hộp: “Không có.”

“Lần đầu tiên tôi nghe nói còn có tỏ tình không để lại tên đó.” Hoắc Nhiên cảm thán.

“Cái vòng này thật đẹp.” Khấu Thầm không phải đặc biệt để ý, cầm vòng tay nhìn tới nhìn lui, trọng điểm rõ ràng trong mấy giây liền lệch đi, “Không biết có dễ làm hay không, khi nào sinh nhật cậu, tôi làm tặng cậu một cái nhé.”