Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 25

Dịch: LTLT

Những người trong video trên màn hình điện thoại cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, tiếng cười giống y như tiếng vịt kêu, Ngụy Siêu Nhân cười ra tiếng ngỗng luôn rồi, Hoắc Nhiên kiềm nén một bụng không hiểu gì hết cũng không thể làm hành động gì, bên cạnh còn có mấy chú với cảnh sát.

Nhưng nói vẫn phải nói, cậu đẩy Khấu Thầm ra, chùi mạnh lên mặt mấy cái: “Mẹ nó có phải cậu đói rồi không! Cắn vui lắm hả!”

“Rất vui.” Khấu Thầm nói.

“Tắt đi!” Hoắc Nhiên chỉ video, “Dọn dẹp đi, lát nữa đi rồi.”

“Hoắc Nhiên!” Giang Lỗi kêu, “Đến nhà thì gọi điện nhé, ngày mai đi tụ họp!”

“Tụ cái gì, về trường lại thì ngày nào cũng tụ, một ngày hai mươi bốn giờ hết hai mươi tám giờ ở cùng với đám người này rồi, còn tụ nữa hả.” Hoắc Nhiên tiếp tục chà mặt, còn lấy khăn ướt ra lau.

“Tụ đi, dù sao tao cũng không muốn nằm ở nhà.” Hồ Dật nói, “Với lại Từ Tri Phàm ban nãy đã đặt xong phòng rồi.”

“… Đúng là bạn bè mà.” Hoắc Nhiên vừa ca cẩm tắt điện thoại vừa tiếp tục lau mặt.

“Này này này.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Tổn thương lòng tự trọng đó.”

Hoắc Nhiên vo khăn ướt lại nhét vào túi quần.

“Quăng đi.” Khấu Thầm nói, cả một đường bọn họ đều dọn rác vào trong túi rồi treo trên ba lô, đến nơi cắm trại ở miệng suối cũ mới quăng vào thùng rác, lúc chạy trốn đều là mỗi người treo một túi rác, bây giờ cậu ám ảnh với việc dọn dẹp rác luôn.

“Quăng ở đâu?” Hoắc Nhiên hỏi, “Ở đây đâu có thùng rác.”

“Ở bên đường đó, có thể phân hủy mà.” Khấu Thầm nói, “Cậu còn mang cái thứ này về hả?”

“Phân hủy con khỉ, đừng tìm an ủi tâm lý cho hành vi vứt rác bừa bãi của mình.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu đi một lần trên tuyến đường tụi phượt giả với dân phượt mới đi, thì cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

“Được thôi, nghe cậu vậy.” Khấu Thầm gật đầu, nhìn cậu chằm chằm một hồi, “Hình tượng của cậu trong mắt tôi bỗng nhiên to lớn hơn rất nhiều đó.”

Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Khấu Thầm.

“Thật đó!” Khấu Thầm nói, “Không nói giỡn đâu.”

“Dễ dàng trở nên to lớn vậy.” Hoắc Nhiên thở dài, “Đám tiểu nhân các cậu khiến đất nước thật sự khó khăn mà.”

“Biến.” Khấu Thầm cười.

Không biết có phải vì mặt tinh thần ít nhiều có chút căng thẳng hay không, mà lúc này giống như trở lại trần gian vậy, sau một hồi gọi video đùa giỡn ầm ĩ thì đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi.

Hoắc Nhiên ngồi vào một chiếc xe, gọi điện thoại cho mẹ báo bình an.

Mẹ Hoắc Nhiên vẫn rất bình tĩnh, nói là đã nấu món ngon chờ cậu về ăn.

Gọi điện thoại xong, Hoắc Nhiên đã buồn ngủ, mí mắt cứ đánh nhau, cậu ngửa ra ghế sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Khấu Thầm chắc là cũng giống vậy, nhưng hình thức biểu hiện không giống, qua cơn căng thẳng lại hưng phấn quá độ, giống như chó vậy không rảnh rỗi được, gọi điện thoại cho mẹ cậu nói chuyện mười phút, lại nói với cảnh sát, nói xong lại tám với mấy chú, cuối cùng không chịu được nữa, mở cửa xe ra ngã xuống bên cạnh Hoắc Nhiên.

“Tớ… đói… rồi…” Khấu Thầm kéo dài giọng uể oải nói.

“Chẳng phải cậu có sô cô la sao?” Hoắc Nhiên nói.

“Ăn hết rồi.” Khấu Thầm nói, “Tôi cũng không phải là mèo máy.”

“Tôi có lương khô.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu cậu muốn ăn thì lục trong ba lô của tôi đi.”

“Không muốn ăn, cũng không muốn động đậy.” Khấu Thầm thở dài, dựa vào người Hoắc Nhiên, một lát sau lại sờ lên miệng mình, “Này Hoắc Nhiên.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên lên tiếng.

“Mặt cậu mềm thật đó.” Khấu Thầm nói.

“… Tôi nên nói cảm ơn sao?” Hoắc Nhiên hỏi, vậy mà cậu lại nghe thấy sự chưa thỏa mãn tràn ngập trong giọng nói của Khấu Thầm, “Cậu có muốn cắn lại lần nữa không?”

“Không cần, nếm thử là được, tôi chỉ kể lại sự thật khách quan thôi.” Khấu Thầm bật cười, “Mặt còn mềm hơn con gái.”

“Chưa xong có phải không?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, mấy giây trôi qua bỗng nhiên kịp phản ứng lại, “Ôi đệt, cậu từng hôn con gái rồi?”

“Không có, nghĩ gì thế, tôi làm gì có thời gian hôn gái.” Khấu Thầm nói, “Tôi chỉ là cảm thấy thế, lúc sờ mặt cậu còn không thấy mềm như vậy đâu.”

“Tôi là trời sinh quyến rũ.” Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, “Cậu đừng nói chuyện nữa, tôi muốn ngủ, đừng làm ồn tôi.”

Lời vừa nói xong, điện thoại Khấu Thầm liền vang lên.

“Không phải tôi làm ồn cậu đâu đó.” Khấu Thầm cầm điện thoại lên nhìn, “Là ba tôi làm ồn cậu.”

“Chắc là sắp ra ngoài rồi phải không?” Hoắc Nhiên mở mắt.

“Hỏi xem.” Khấu Thầm nghe điện thoại, “Ba?”

“Chúng ta đã đi qua dốc bạch mao được một tiếng đồng hồ rồi, sắp sửa ra ngoài.” Ba Khấu Thầm nói.

“Dốc bạch mao! Dốc bạch mao có là cái gì đâu.” Khấu Thầm nói.

“Đi leo núi được một ngày rưỡi đã bắt đầu trâu bò rồi à?” Ba Khấu Thầm nói, “Nếu mấy đứa đói thì đi vào thôn ăn cái gì đó trước đi, trong thôn có trang trại du lịch đó.”

“Con không đi.” Khấu Thầm nói, “Con không muốn nhúc nhích, ba còn bao lâu nữa thì ra ngoài.”

“Nói là sắp rồi, nhưng mà chắc cũng phải trời tối mịt mới đến.” Ba Khấu Thầm nói, “Bây giờ đã không nhìn rõ đường rồi, cũng không thể bắt chú Hoắc lái xe quá nhanh.”

“Chờ mọi người ra ngoài rồi ăn đi, con muốn về nhà ăn sủi cảo.” Khấu Thầm nói.

“Con với chị con sao lại chung một cái tánh vậy, chị con cũng muốn về nhà ăn sủi cảo.” Ba Khấu Thầm nói, “Vậy con gọi điện thoại cho mẹ con nói bà ấy gói sủi cảo.”

“Con đã truyền lệnh rồi.” Khấu Thầm nói, không nhịn được bật cười, “Nhưng mà con nói làm nhân hồi hương, toàn bộ đều là nhân hồi hương, toàn bộ, đều là, hồi hương đó! Ba chuyển lời cho Khấu Tiêu giùm con, tối hôm nay không có nhân cải trắng chị ấy muốn ăn đâu.”

“Con nằm mơ à.” Ba Khấu thầm cười lạnh, “Mẹ con sẽ nghe lời con?”

“… Lỡ như nghe thì sao?” Khấu Thầm nói.

“Vậy thì lát nữa con về sẽ chứng kiến kỳ tích.” Ba Khấu Thầm cúp điện thoại.

“Đệt, ở nhà tôi có địa vị gì đây.” Khấu Thầm quăng điện thoại qua một bên, “Cậu nghe thấy ba tôi nói gì không.”

“Nghe thấy.” Hoắc Nhiên suy nghĩ, “So với chó thì địa vị của cậu vẫn cao hơn một chút phải không?”

“Chỉ cao hơn nó.” Khấu Thầm nhắm mắt, kéo tay Hoắc Nhiên qua đặt lên trên vai của mình, “Nào, xoa bóp cho chú Khấu của cậu.”

Hoắc Nhiên không nhúc nhích, nhìn Khấu Thầm.

Một lúc sau, Khấu Thầm mở mắt, cười với Hoắc Nhiên: “Cắm trại kết thúc rồi, tiểu Nhiên Nhiên.”

“Cút qua một bên!” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm đến bên cửa xe.

“Này xoa bóp chút đi.” Khấu Thầm lại bò qua, “Có thể là bị dân làng đập trúng rồi, rất nhức, thật sự… giúp tôi bóp một lát, tôi không bóp đúng chỗ được.”

Hoắc Nhiên nhìn biểu cảm chân thành gương mặt toét miệng nhe răng của Khấu Thầm, nhớ đến hôm nay nếu không có một đạp của Khấu Thầm thì có thể bọn họ thật sự không có cơ hội chạy thoát…

Cậu đưa tay bóp lên vai Khấu Thầm.

“Ấy… đúng, chính là sức lực này!” Khấu Thầm vô cùng thoải mái kêu lên.

Hoắc Nhiên cũng không biết vì sao khi bản thân cậu đối diện với Khấu Thầm thì luôn không thể nổi nóng được, có thể là kiểu người lừ đừ như này cậu quả thật gặp rất ít, giây trước vừa định nổi giận, giây sau cậu ta đã giống như chó vậy nằm trên đất ngửa bụng ra muốn người ta gãi.

“Im miệng.” Hoắc Nhiên nói, lại bóp mấy cái trên vai Khấu Thầm.

Mấy cái bóp này giống như đã bật cái công tắc gì đó trên người Khấu Thầm, người Khấu Thầm nghiêng đi, phịch một tiếng đầu đập lên trên đùi cậu, nằm lên ghế xe sau, sau đó phát ra mấy tiếng hừ hừ thoải mái: “A… Sướиɠ quá…”

“Không phải chứ.” Hoắc Nhiên ngừng tay lại, “Mẹ nó cậu lại kêu mấy tiếng này tôi xuống xe liền đó.”

“Không kêu nữa, bây giờ tôi ngủ say.” Khấu Thầm nhắm mắt lại.

Hoắc Nhiên chần chừ mấy giây, lời nói của tên ngu đần Khấu Thầm này dù chỉ một chữ cái cậu cũng không tin, cậu thử nhấn vài cái lên vai Khấu Thầm.

Quả nhiên.

“A… Ừm…” Khấu Thầm không chờ một giây nào cả, lập tức kêu lên, còn đạp chân lên trên cửa xe, nâng hông lên, “A… Nhiên…”

“Con mẹ nó!” Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm kêu hết tên, đập tay lên trên bụng cậu, sau đó thêm một trận tay đánh chân đá, “Ông nội cậu con chó động kinh cắn nát đuôi này! Cậu a nữa đi! A! Ưm cái mỏ cậu!”

Khấu Thầm cười không ngừng được, vừa tránh vừa la lên: “Đau đó! Mẹ nó ra tay quá nặng rồi đó Hoắc Nhiên! Cậu ra tay không có tính toán chút lực nào hả!”

“Với cậu mà còn muốn tính toán gì!” Hoắc Nhiên đánh mấy cái cũng thấy vui vẻ, “Lần sau lúc ba cậu làm lạp xưởng, nhớ kêu tôi đến quan sát!”

“Ây yo eo của tôi.” Khấu Thầm mở cửa xe nhảy xuống, “Cứu mạng gϊếŧ người rồi.”

Vừa la xong, một chiếc Jimny từ trong đường núi chạy ra ngòai, bóp còi.

“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm quay đầu lại kêu lên, “Bọn họ ra ngoài rồi.”

Hoắc Nhiên từ trong xe nhảy ra ngoài: “Nhanh ghê đó.”

Trời đã tối đen, bọn họ cũng không chậm trễ nữa, sau khi xác định tình huống với cảnh sát, mấy chiếc xe chia đều người ra, chuẩn bị đi về.

Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm lên chiếc Jimny, lát nữa tiện đường đưa Từ Tri Phàm về sau đó bọn họ về thẳng nhà luôn.

“Còn có vị trí cho tôi không?” Khấu Thầm nằm bò lên cửa xe ghế phụ.

“Có.” Từ Tri Phàm ngồi ở ghế phụ nhìn cậu, “Nhưng mà ông không đi chung xe với ba ông sao?”

“Tôi muốn chung xe với mấy ông.” Khấu Thầm nói.

“Ba ông vừa rồi còn nói lát nữa phải đem mấy ông về nhanh nhanh, mẹ ông sốt ruột rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Cậu đừng hành nữa.”

“Haiz…” Khấu Thầm thở dài, “Ngày mai á! Tối ngày mai đi, ngày mai tôi chắc chắn ngủ đến chiều mới dậy, tối ra ngoài ăn một bữa, có phải ông đã đặt phòng xong rồi không?”

“Phải.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Lát nữa tôi gửi số phòng vào trong nhóm chat cho mấy ông.”

Khấu Thầm còn muốn nói gì đó, ba Khấu bên kia đã gào lên: “Con trai ba! Nếu không con đi bộ về nhé!”

“Đến đây!” Khấu Thầm gào lên đáp lại, vỗ cửa xe, “Chú Hoắc, hôm nay cảm ơn chú ạ.”

“Mau qua đó đi.” Ba Hoắc xua tay, “Sau này còn muốn ra ngoài chơi, tuyến đường độ khó thấp có thể bảo Hoắc Nhiên dẫn con.”

“Nghe thấy chưa.” Khấu Thầm nhướng mày với Hoắc Nhiên đang ngồi dựa lưng ở ghế sau, ngón tay làm thành hình khẩu súng, chỉ về phía Hoắc Nhiên, “Bằng!”

“Mau biến.” Hoắc Nhiên thở dài.

Mấy chiếc xe cùng nhau chạy về thành phố, Hoắc Nhiên ở ghế sau chưa đến mấy phút đã ngủ mất rồi.

Mà còn nằm mơ, chị gái mang Arc’teryx chạy ở trong rừng, kêu gì đấy cậu nghe không hiểu, cậu ở phía sau đuổi theo một hồi, sau khi đuổi kịp thì phát hiện người tóm được là Khấu Thầm.

“A… Nhiên Nhiên…” Khấu Thầm vừa ưỡn hông vừa nhảy trước mặt cậu.

“Mẹ nó sao cậu lại damdang thế!” Hoắc Nhiên nhịn không được chửi một câu.

Lúc bị Từ Tri Phàm ở bên cạnh cười cho tỉnh lại cậu còn đắm chìm trong vũ đạo damdang vô cùng của Khấu Thầm không thể nào tự thoát ra được.

“Mày nằm mơ thấy ai đó.” Từ Tri Phàm cười không ngừng lại được.

“Tao nói ra tiếng à?” Hoắc Nhiên giật mình, “Không thể nào, tao chưa từng nói mớ.”

“Giọng còn rất lớn.” Từ Tri Phàm vẫn cười không ngừng, “Có phải không, chú.”

“Phải.” Ba Hoắc Nhiên cười gật đầu.

“… Tao nằm mơ thấy Khấu Thầm nhảy.” Hoắc Nhiên gãi đầu.

“Đù.” Từ Tri Phàm cười như điên, bị sặc ho một hồi, vừa ho vừa lấy điện thoại nhắn tin.

Điện thoại Hoắc Nhiên vang lên, cầm lên thì nhìn thấy tin nhắn Từ Tri Phàm gửi trong nhóm chat.

– Khấu Thầm ông đã làm gì, Hoắc Nhiên nói mớ cũng nói ông damdang

Phía dưới là một đám người ha ha ha ha ha ha điên cuồng.

Nhưng mà không có tin trả lời của Khấu Thầm, chắc là đang ngủ rồi, Hoắc Nhiên quăng điện thoại qua một bên, chỉ Từ Tri Phàm: “Phản đồ, uổng cho tình bạn bao nhiêu năm nay của hai chúng ta.”

Ba Hoắc Nhiên ấn còi.

Sau đó phía sau cũng truyền đến tiếng còi.

“Ngã ba rồi ạ?” Từ Tri Phàm hỏi.

“Ừ, chúng ta đi thẳng.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Bọn họ rẽ bên phải đúng không?”

“Dạ.” Hoắc Nhiên đáp, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa xe.

Hai chiếc xe Land Cruiser bẻ lái.

Cũng không biết Khấu Thầm đang ở xe nào, chẳng biết vì sao, Hoắc Nhiên lại có hơi lưu luyến, cảm giác này chỉ có trước đây khi đi chơi cùng đám anh em chí cốt Từ Tri Phàm về tách nhau ra mới có.

Vậy mà với sinh vật không thể giải thích như Khấu Thầm cũng lưu luyến?

Buổi tối mẹ Hoắc Nhiên nấu một bàn đồ ăn ngon, nhưng mà Hoắc Nhiên không có hứng ăn, tuy rất đói, Nhưng ăn được mấy miếng đã thấy no rồi.

Hôm nay hoàn toàn khác với những lần đi phượt trước đây, tuy chuyện chị gái họ Cao không có gây ra tổn hại gì đến bọn họ, bọn họ còn có thể giúp đỡ được người phụ nữ không biết đã chạy bao lâu ở trong rừng núi, nhưng về mặt tâm trạng vẫn có ảnh hưởng.

Trước đây dù là khi đọc tin tức cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau khi chửi xong kẻ khốn kiếp, thì có lẽ cũng trôi qua luôn.

Hôm nay lại mặt đối mặt, một con người sống sờ sờ có thể là bị lừa bán, cơ bản xác định được ít nhất là gặp phải người bị bạo lực gia đình nghiêm trọng, cảm giác liền hoàn toàn khác biệt.

Buổi tối trong thanh âm ba mẹ thảo luận về chuyện này, Hoắc Nhiên lúc nằm trên giường lại không có buồn ngủ chút nào, sau khi nhớ lại nhiều lần câu nói “Cảnh sát bằng lòng nói, cũng dám nói để cậu tin tưởng như tôi vẫn còn rất nhiều.”, cậu mới ngủ mất.

Khi Khấu Thầm ở cửa đổi giày, mẹ cậu ở trong nhà bước ra: “Lại ra ngoài à?”

“Dạ.” Khấu Thầm mặc áo khoác, ôm mẹ mình, “Về sẽ mua đồ ăn khuya cho mẹ.”

“Mẹ không thèm ăn, con mang về đều là thứ gì đâu không.” Mẹ Khấu Thầm nhíu mày, “Lần trước mang về cho mẹ hai cái trứng bò, ba con còn chưa đánh con đó!”

Khấu Thầm phì cười, huýt sáo.

Soái Soái từ trên lầu phi xuống, nhào lên trên người cậu dụi dụi.

“Hôm nay anh mang trứng bò về cho mày ăn có được không.” Khấu Thầm ôm Soái Soái xoa một hồi, còn vùi mặt vào trong lớp lông dày ở cổ của nó dùng sức cọ mấy cái, “Mẹ không thích ăn, thì cho mày ăn hết, mày ăn xong rồi thì dễ tìm bạn gái.”

“Mau đi đi, phiền chết.” Mẹ Khấu Thầm đẩy cậu một cái, “Lát nữa nó nổi điên lên lại hú, làm chị con tỉnh sẽ đánh con đó.”

“Lát nữa lão Dương đến cũng phải hú chị ấy tỉnh.” Khấu Thầm vỗ đầu Soái Soái, gửi tin nhắn thoại cho Từ Tri Phàm, “Tôi ra khỏi nhà rồi đó, mười  phút sẽ tập hợp với Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân, đến chỗ ông cỡ hai mươi phút.”

Ra khỏi nhà Khấu Thầm bắt đầu vừa plè plè plè, vừa lau mặt, lau đến tận cổng của khu dân cư, mới lau sạch sẽ lông chó trên mặt, cậu phun ra hết lông chó trong miệng.

“Có nói với Hoắc Nhiên chưa, hay qua thẳng bên đó luôn?” Sau khi mọi người gặp Từ Tri Phàm, Hứa Xuyên hỏi, “Lỡ như còn đang ngủ thì sao?”

“Giang Lỗi vừa gọi điện thoại cho nó cũng không nghe máy, chắc chắn còn đang ngủ.” Từ Tri Phàm nói, “Không sao, qua đó gọi nó dậy đi.”

“Có chửi không đó?” Hứa Xuyên nói.

“Ông sợ à?” Khấu Thầm hỏi.

“Tôi biết ông không sợ.” Hứa Xuyên nói. “Chúng ta vẫn nên có chút sợ hãi đi, tôi từng nhìn thấy cậu ta lên cơn rồi.”

“Đi đi đi.” Khấu Thầm lắc lắc điện thoại, “Xe đến rồi.”

Khi đến nhà Hoắc Nhiên, quả nhiên cái người này vẫn còn đang ngủ, mọi người ở phòng khách nói chuyện với ba mẹ Hoắc Nhiên một hồi, cũng không làm Hoắc Nhiên tỉnh.

“Con đi xem thử cho.” Khấu Thầm đứng lên, đi về phía phòng ngủ, đi mấy bước thì ngừng lại nhìn mẹ Hoắc, “Được không ạ?”

“Đi đi, con không kêu nó dậy, thì nó có thể ngủ đến tối luôn.” Mẹ Hoắc cười nói.

Khấu Thầm gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ Hoắc Nhiên.

Trong phòng Hoắc Nhiên mở một ngọn đèn nhỏ, chắc là đề phòng ma.

Nhưng mà tuy có sợ ma, nhưng bày trí trong phòng Hoắc Nhiên lại rất man, dụng cụ đi phượt không ít, các loại dây thừng nút khóa gì đó, trên sàn nhà còn có một chiếc xe đạp bị tháo ra và dụng cụ sửa chữa chưa được dọn lại.

“Nhiên Nhiên?” Khấu Thầm nhỏ giọng gọi, đi đến bên cạnh giường Hoắc Nhiên.

Nửa gương mặt Hoắc Nhiên đều vùi ở trong chăn, không hề nhúc nhích.

Khấu Thầm cúi người, nhìn chăm chú một bên mặt của Hoắc Nhiên một hồi: “Bé đáng yêu?”

Hoắc Nhiên vẫn không động đậy.

“Không mở mắt thì tôi hôn cậu đó?” Khấu Thầm nói nhỏ bên tai Hoắc Nhiên, “Dậy đánh tôi đi…”

Chờ mấy giây, Khấu Thầm lấy tay chọt chọt lên trên mặt Hoắc Nhiên, sau khi thấy Hoắc Nhiên nhúc nhích, Khấu Thầm vỗ nhẹ lên mặt Hoắc Nhiên một cái, chách.

Sau đó với tâm thế bi tráng “Khấu Thầm mày chết chắc rồi” nhanh chóng nhảy qua một bên.

———-

p/s: đang sửa xưng hô của nhóm 7 người nên chương này có hơi khác những chương trước nhé