Dịch: LTLT
Ban đêm trên núi cũng không yên tĩnh, các loại côn trùng kêu vang động vật gào hú, tiếng gió tiếng nước, nhưng dù có là âm thanh gì, đều sẽ không khiến người ta lo lắng bằng âm thanh của con người.
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm nhìn mặt nhau sửng sốt một hồi, Hoắc Nhiên cầm lấy baton và đèn pin, thò đầu ra ngoài lều, nhìn thấy lão Dương cũng đang thò đầu ra.
“Chuyện gì vậy?” Lão Dương hạ giọng hỏi.
“Em không biết.” Hoắc Nhiên nói nhỏ, “Tình huống mấy cái lều bên kia thế nào ạ?”
“Không nghe thấy động tĩnh, có phải là tưởng rằng Khấu Tiêu hát không?” Lão Dương nói.
“Đi xem thử.” Hoắc Nhiên nói.
Cậu không muốn đi xem chút nào, nhưng bây giờ nếu như không đi xem thử thì tối hôm nay không thể nào mà trải qua yên ổn được.
“Chờ tôi.” Khấu Thầm từ trong túi ngủ giẫy giụa chui ra ngoài, lúc này quả thực hối hận bản thân cởi sạch đồ sớm quá.
Hoắc Nhiên chẳng chờ Khấu Thầm, mang giày bước ra khỏi lều, có lẽ là sợ gió lùa vào, khi đầu Khấu Thầm muốn nhô ra ngoài theo, thì Hoắc Nhiên lại trở tay kéo khóa lều xuống.
“Đệt.” Khấu Thầm gằn giọng chửi, có hơi gấp gáp tùy tiện mặc quần áo vào, “Cậu mẹ nó gan sao lại lớn thế hả? Cái loại động tĩnh này vậy mà…”
“Có phải cậu xem nhiều phim ma quá rồi không?” Hoắc Nhiên lại mở khóa lều ra, “Cậu thấy ma xuất hiện ở nơi hoang vắng trong phim ma bao giờ chưa? Xung quanh đây lại chẳng có mộ.”
“Ở dã ngoại không có ma.” Khấu Thầm nói.
“Cậu kiểm tra gần nơi cắm trại đi, chị cậu còn trốn ở trong lều không dám ra ngoài.” Hoắc phân chia nhiệm vụ, “Tôi với lão Dương đến bìa rừng.”
“Được.” Khấu Thầm cuối cùng cũng mặc quần vào rồi, xỏ giày vội vàng chui ra khỏi lều.
Hoắc Nhiên với lão Dương người trước người sau đi đến phía bìa rừng, Khấu Thầm vừa để ý động tĩnh bên phía bọn họ, vừa nhìn xung quanh nơi cắm trại.
Mấy lều bên kia không có ai ra ngoài, cũng không sáng đèn, không biết là đã ngủ rồi, hay là đang làm chuyện gì đó hoàn toàn không nghe thấy tiếng hát vừa rồi.
Khi đi ngang qua lều của Khấu Tiêu, Khấu Thầm cầm gậy leo núi mở khóa lều ra: “Chị.”
“Ừ.” Khấu Tiêu ở bên trong trả lời, “Hai người họ đến bìa rừng rồi?”
“Đi rồi.” Khấu Thầm vén cửa lều lên, đưa cây gậy leo núi vào, “Chị cầm cái này…”
Khấu Tiêu ngồi xếp bằng trong lều, trong tay cầm một cái que nướng.
“Cái này đủ rồi, đâm một cái cũng có thể khiến em thành vòi hoa sen.” Khấu Tiêu nói.
“…Được, chị dùng que đi.” Khấu Thầm gật đầu, “Em qua bên kia xem thử, chị có chuyện gì thì la lên.”
“Yên tâm đi, chị là ai chứ.” Khấu Tiêu nhướng mày.
Khấu Thầm lại nhìn Hoắc Nhiên và lão Dương, hai người họ đã đến cạnh khu rừng rồi, đang cầm đèn pin chiếu vào trong rừng, Khấu Thâm nương theo ánh sáng nhìn vào trong, không có nhìn thấy thứ gì có thể động đậy.
Cậu nhẹ nhàng đi đến cạnh lều của mấy đôi cẩu nam nữ kia, trước khi mở miệng thì nghe thử trước đã.
Bên trong ba căn lều, có hai căn có người đang nhỏ giọng nói chuyện, còn trong căn còn lại thì có tiếng thở dốc… Khấu Thầm không mở miệng nữa, rón rén nhanh chóng lùi ra.
Cảm thấy mình giống như kẻ nghe lén người ta nói chuyện, vô cùng bỉ ổi.
Có điều sau khi lùi về cậu vẫn đi một vòng quanh mấy cái lều đó, không có phát hiện điều gì bất thường.
Khi trở lại bên cạnh lều của các cậu, Hoắc Nhiên với lão Dương cũng đã về rồi.
“Thế nào?” Khấu Thầm hỏi.
“Trong rừng có người.” Hoắc Nhiên nói.
“Có lẽ là nữ.” Lão Dương nói, “Tụi anh nghe thấy cô ta nói chuyện, nhưng mà không nhìn thấy người.”
“Hả?” Khấu Thầm giật mình, “Không hỏi cô ta có chuyện gì à?”
“Nửa đêm canh ba, một người vừa hát vừa nói chuyện trong rừng, lại là con gái.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Cậu còn muốn nói chuyện với cô ta?”
“Chẳng phải cậu nói ở dã ngoại không có ma hay sao?” Khấu Thầm nói.
“Tôi có nói cô ta là ma à?” Hoắc Nhiên nói, “Đây rõ ràng là một người điên…”
“Ừ.” Khấu Thầm phản ứng lại, “Đờ mờ, là một người điên?”
“Tám phần là vậy.” Lão Dương thở dài, “Bình thường thôn làng trong núi, nhà ai có người điên, cũng không thể gửi vào bệnh viện, cũng không có người chăm sóc, cứ chạy ra ngoài như vậy, chạy đến chạy lui xong mất đi.”
Hoắc Nhiên rải mấy nhánh cây hai người họ chưa có đốt hết xung quanh lều, nếu như có người hoặc là động vật đến gần, đạp lên thì bọn họ có thể nghe thấy.
Sau khi đứng trong gió lạnh nói mấy câu, bọn họ trở về lều.
“Cậu nói mấy dân làng kia có khi nào là đi tìm người điên đó không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không biết.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Nếu như bọn họ đúng là đến tìm cái gì đó, dù là tìm cái gì, đều không thể trông thấy, bình thường nếu tìm người tìm gia súc thì không thể không hỏi chúng ta, chỉ cần không hỏi, thì chắc chắn là có vấn đề.”
“Ừ.” Khấu Thầm lại bắt đầu cởϊ qυầи áo, lột sạch sành sanh mình xong, chui vào trong túi ngủ, “Tôi ngủ một lát, cậu canh gác trước đi, lát nữa cậu buồn ngủ thì gọi tôi dậy, buổi tối hai chúng ta thay nhau gác đêm.”
“Được.” Hoắc Nhiên cười cười.
Khấu Thầm thu chặt miệng túi ngủ lại, chỉ lộ ra cái mũi và con mắt, sau đó nhắm mắt.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Mấy giây sau Khấu Thầm lại mở mắt: “Đệt, cậu không cảm động chút nào sao? Bây giờ cậu không buồn ngủ. cho nên tôi để cậu gác trước, chờ khi buồn ngủ rồi thì tôi dậy đổi cho cậu, có phải cậu không hiểu thứ tự này không?”
“Tôi hiểu mà.” Hoắc Nhiên cười.
“Vậy cậu không cảm động sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cảm động.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, một lát sau nhắm mắt lại, “Lần đầu tiên tôi thấy có người cảm động đến mức bình tĩnh như vậy.”
Hoắc Nhiên bật cười: “Thật ra tôi muốn hỏi, cậu ở trong lều nơi dã ngoại, có cần cởi sạch đồ chỉ chừa lại cái qυầи ɭóŧ không?”
“Nếu không thì sao? Nếu như không phải đang ở trong lều nơi dã ngoại, mà đang ở nhà tôi, thì ngay cả qυầи ɭóŧ tôi cũng không chừa lại.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên lấy một viên sô cô la vừa ăn vừa nói: “Đừng cởi hết như vậy, lỡ như có chuyện gì bất ngờ, người khác đứng lên thì có thể chạy ngay…”
“Tôi đứng lên cũng có thể chạy được.” Khấu Thầm nói.
“Người ta có quần áo.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không giống nhau, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn nên ở trong thành an toàn hơn.”
“Này!” Khấu Thầm ngồi dậy, “Ý cậu là bây giờ tôi lại chui ra ngoài mặc quần áo vào, sau đó lại chui về lại, cậu mẹ nó có thấy phiền không hả!”
Hoắc Nhiên không nói nữa, xua tay với Khấu Thầm.
Khấu Thầm nằm xuống lại nhắm mắt.
Trong lều rất yên tĩnh, bên ngoài cũng không có giọng nói của cô gái đó, không hát cũng không nói chuyện.
Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra xem, không có tín hiệu.
Tín hiệu điện thoại phải đi tiếp về phía trước, đi về phía miệng suối cũ, khi còn cỡ chừng mấy cây số nữa đến nơi thì bắt đầu có tín hiệu rồi.
Nhưng cũng phải đến chiều ngày mai.
Trong khoảng thời gian này, tín hiệu điện thoại chính là ma dã ngoại, dù có hay không thì đều không có.
Trước đó ở chỗ có tín hiệu cậu đã gửi tin nhắn cho ba và Từ Tri Phàm rồi, báo địa điểm của mình, cũng nói luôn hành trình sau đó, nếu như thật sự có chuyện gì, bọn họ có thể tìm được…
Chậc.
Không nghĩ việc này nữa, tuyến đường này từ khi cậu bắt đầu đi phượt, thì chưa từng nghe thấy có phượt thủ nào xảy ra chuyện gì ở con đường này hết.
Khấu Thầm vẫn chưa ngủ, cậu không có thói quen ngủ lúc tám, chín giờ, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức ngủ một giấc dài, dù gì đêm nay cậu và Hoắc Nhiên phải thay ca gác đêm với nhau, cần phải tập trung đủ tinh thần.
Khi cuối cùng cậu bắt đầu có một chút xíu buồn ngủ, điện thoại của cậu khẽ kêu lên.
Đây là báo thức cậu đặt cho mình.
11 giờ rồi.
Cậu phải dậy đổi với Hoắc Nhiên.
Đệt?
Vừa mới bắt đầu hơi buồn ngủ, thì phải dậy rồi!
Khấu Thầm rất hối hận với sắp xếp thời gian gác đêm ban nãy.
Cậu vô cùng bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy Hoắc Nhiên vẫn còn ngồi ở vị trí trước đó không nhúc nhích, nhưng mà đang cúi đầu, giống như đã ngủ rồi.
Quá không chuyên nghiệp, đây là đạo đức nghề nghiệp gì hả! Lại dám ngủ quên lúc đang gác đêm?
“Có phải nên đổi với cậu rồi không?” Hoắc Nhiên bỗng nhiên lên tiếng.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm giật mình, “Tôi tưởng là cậu đang ngủ chứ.”
“Nhắm mắt nghỉ ngơi.” Hoắc Nhiên mở mắt ngẩng đầu cười với Khấu Thầm.
“Được rồi.” Khấu Thầm ngồi dậy, “Cậu ngủ đi, hai giờ tôi gọi cậu.”
Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm ngồi vào chỗ, đã chui vào trong túi ngủ nằm rồi.
“… Cậu không cởϊ qυầи áo à?” Khấu Thầm ngạc nhiên nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi cứ để vầy mà ngủ.” Hoắc Nhiên xoay người mấy cái ở trong túi ngủ, quăng áo khoác ra ngoài, “Một giờ gọi tôi, đừng để hai giờ, quá muộn.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Cậu không mặc quần áo, quấn túi ngủ ngồi ở trong lều ngớ ra.
Sau khi Hoắc Nhiên ngủ, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì là đêm dài dằng dặc.
Nhưng mà lúc một giờ, cậu không có đúng hẹn gọi Hoắc Nhiên dậy.
Lúc hai giờ càng không kêu.
Không phải cậu vĩ đại dường nào.
Mà vì sau khi Hoắc Nhiên ngủ rồi cậu cũng gắng gượng nửa tiếng đồng hồ sau đó thì ngủ quên luôn.
Nháy mắt nằm xuống, trong đầu cậu hình như còn lóe lên một câu.
Thật sự có người đến, đạp lên cành cây chắc là có thể nghe thấy được.
Hiển nhiên Hoắc Nhiên cũng không có tự giác tỉnh dậy lúc một giờ, lúc hai giờ càng không có.
Buổi sáng khi Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên đánh thức thì câu đầu tiên nghe thấy chính là: “Tôi biết ngay là kết quả này mà.”
Khấu Thầm lập tức phì cười: “Aiz, tôi quên đặt báo thức.”
“Cũng may không đặt.” Hoắc Nhiên vừa dọn túi ngủ vừa nói, “Ảnh hưởng giấc ngủ.”
“Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?” Khấu Thầm ngồi dậy.
“Có.” Tay cuộn túi ngủ của Hoắc Nhiên ngừng lại, “Cánh gà chúng ta chưa ăn hết bị mất rồi.”
Khấu Thầm lập tức cảm thấy sau lưng run lên: “Hà Hoa đến hả?”
“Biến.” Hoắc Nhiên cười sặc sụa, “Có thể là động vật nhỏ… Đương nhiên cũng có thể là người, cho nên mau mau thức dậy, ăn chút mì ăn liền rồi xuất phát.”
Mấy đôi cẩu nam nữ bên kia không hề hay biết chút nào về chuyện xảy ra tối hôm qua, nhóm Hoắc Nhiên ăn xong bữa sáng dọn dẹp đồ đạc xong hết rồi, bên đó mới có hai gã đàn ông chui ra ngoài lều, đến bìa rừng đi tiểu.
Hoắc Nhiên đến nhắc nhở bọn họ bảo bọn họ chú ý người lạ, lúc này mới quay lại kiểm tra chỗ cắm trại của mình, xác nhận không có đồ gì bị bỏ sót, mới vung tay: “Xuất phát.”
“Cái này để lại đây đi.” Khấu Tiêu lấy ra hai cái lạp xưởng còn dư, “Chúng ta có phải còn lương khô không, phía trước cũng có chỗ để bổ sung lương thực?”
“Có.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Vậy…” Khấu Tiêu do dự một lát, “Nếu như nửa đêm hôm qua có người đến ăn cánh gà…”
“Để ở bên bìa rừng đi.” Lão Dương hiểu ý của cô, chỉ hòn đá ở bìa rừng, “Đặt trên hòn đá đó, dễ nhìn thấy.”
“Được.” Khấu Tiêu đi đến đặt lạp xưởng lên trên đá.
Bởi vì có kinh nghiệm tối qua, hành trình bình thường ngắm phong cảnh cộng thêm vất vả chảy mồ hôi lần này, lập tức trở nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau khi xuất phát ba tiếng đồng hồ, bọn họ dọc theo con sông nhỏ đi về phía trước, chủ đề nói chuyện đều là dân làng và tiếng hát nửa đêm.
“Nói thật, chỗ này thật sự xảy ra chuyện gì, thì chắc không thể báo cảnh sát rồi.” Khấu Tiêu nói, “Điện thoại chị nãy giờ không có tín hiệu.”
“Phía trước là có tín hiệu rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc có lúc không đi, chị muốn báo cảnh sát à?”
“Báo cảnh sát nói cái gì? Có người nửa đêm đi hát, ba cái cánh gà chúng ta ăn còn thừa lại bị ăn vụng?” Khấu Tiêu thở dài.
Khấu Thầm rất không thoải mái vừa đi vừa lấy gậy leo núi chọt khắp nơi: “Lại gặp phải dân làng dân quê gì đó, em chắc chắn sẽ xông đến bắt một tên lại, nếu như bị điên thật, đám dân làng này nhất định…”
Phía sau truyền đến tiếng đá sỏi di chuyển, trong thung lũng mơ hồ mang theo vài tiếng vọng.
Dưới chân là lòng sông sắp cạn khô, đạp lên trên đá phát ra âm thanh như vậy là chuyện thường thấy, nhưng âm thanh này ở phía sau bọn họ, có khoảng cách nhất định.
Mọi người quay phắt người lại.
Một bóng người vọt đến sau sườn dốc.
“Ôi cái đậu má.” Khấu Thầm quăng ba lô xuống đất, nhấc chân đuổi theo.
Hoắc Nhiên không kịp ngăn cản, chỉ có thể cũng quăng ba lô xuống, tiện tay rút cây baton, đuổi theo sau Khấu Thầm: “Anh Dương trông chừng chị đi.”
“Trông chừng con khỉ, lão Dương, đi!” Khấu Tiêu cuống lên, chạy đi là hai đứa trẻ vị thành niên, một đứa còn là em trai ruột của cô, xảy ra chuyện thật, về nhà người biến thành lạp xưởng chính là cô.
Hai người cũng quăng ba lô, đuổi theo.
Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn, thì bọn họ cơ bản chỉ còn lại quần áo trên người.
Sườn dốc rất thấp, Khấu Thầm vọt mấy bước đến trên đỉnh dốc, nhìn thấy bên kia là một mảnh cỏ khô, cùng với mấy gốc cây thưa thớt, hình dạng đều rất khó coi, giống như bị thoát vị đĩa đệm cột sống.
Có một người ăn mặc giống như một cao tăng đắc đạo, chạy ở trong bụi cỏ.
“Mẹ nó mày đứng lại!” Khấu Thầm gào lên, nhảy thẳng từ đỉnh dốc xuống, đạp lên mặt đất trượt xuống đất bằng, tiếp tục đuổi theo.
“Đệt.” Hoắc Nhiên cũng không muốn để Khấu Thầm đuổi tiếp, nhưng lại muốn bắt được người đó, làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không đoạn đường mấy ngày này, bọn họ thật sự không yên tâm nổi.
Cậu không có công phu tiêu sái giống như Khấu Thầm, lúc cậu xuống dốc là ngồi trượt xuống, khi bật dậy chạy ra cậu quay đầu nhìn lại, Khấu Tiêu với lão Dương cũng ngồi trượt xuống.
“Khấu Thầm cậu đợi tôi!” Hoắc Nhiên tiếp tục chạy, “Đừng đi một mình!”
“Đứng lại!” Khấu Thầm căn bản không để ý đến yêu cầu của cậu, xông đến giống như đá một cú “bay đi cho ông”, vèo vèo vèo vậy mà chạy trên mặt đất gồ ghề lại giống như đang chạy trên đường chạy nước rút một trăm mét.
Tốc độ này chơi bóng rổ cái gì chứ, hẳn là nên giới thiệu cậu ta cho đội điền kinh của trường!
Chỗ rất xa kia có thể nhìn thấy đồng ruộng, nhưng chỗ bọn họ đều là đất hoang, chỉ có cỏ dại và mấy lùm cây rụng lá, xuất phát từ lo lắng mấy dân làng kỳ lạ hôm qua, Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm bên kia một hồi, không có nhìn thấy người ở trong ruộng, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Á!” Phía trước truyền đến một tiếng la thất thanh của một phụ nữ.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên kêu lên.
“Đến đây!” Khấu Thầm cũng kêu lên.
Nháy mắt Hoắc Nhiên chạy với tốc độ của đội trưởng đội điền kinh, khi xông đến, nhìn thấy Khấu Thầm đã đè cao tăng kia xuống đất.
Cao tăng đang điên cuồng giãy giụa, cào trên mặt trên cổ Khấu Thầm, còn không ngừng nhấc chân đá lên người cậu ta.
Hoắc Nhiên nhào đến, trước tiên đè cái chân đang đá điên cuồng của cao tăng lại.
Cao tăng gầy vô cùng, gầy đến mức khi Hoắc Nhiên đè chân thì cảm thấy dùng chút lực cũng có thể đè gãy mất.
“Cứu mạng! Đừng gϊếŧ tôi! Đừng gϊếŧ tôi!” Cao tăng bắt đầu la lên, “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Gϊếŧ con! Gϊếŧ con!”
“Chúng tôi không gϊếŧ chị!” Khấu Thầm quát, “Không gϊếŧ chị! Chúng tôi là người tốt! Người tốt! Cảnh sát! Chúng tôi là cảnh sát!”
Cao tăng có hơi ngừng lại, Hoắc Nhiên nhìn rõ đây là một người phụ nữ, không trẻ, dáng vẻ có lẽ là hơn bốn mươi tuổi, trên mặt rất bẩn, trên người cũng thối quá trời.
Ánh mắt hỗn loạn khiến cậu có thể gần như chắc chắn, đây là người điên, tối hôm qua đi dạo xung quanh chỗ cắm trại, chắc hẳn là cô ta.
“Mẹ đến rồi!” Khi Khấu Tiêu chạy đến thì la lên “Mẹ đến rồi!”
“Cái đệt!” Trong lúc cao tăng đang giãy giụa Khấu Thầm tranh thủ nhìn cô.
“Có phải chị ta đang tìm mẹ không!” Khấu Tiêu vừa chạy vừa hỏi.
“…Phải.” Khấu Thầm vừa phân tâm, bị cao tăng tát một cái lên mặt, lập tức nổi giận, quay đầu lại gào to, “Mẹ nó chị dám đánh cậu của chị!”
Cao tăng cũng không có vì người mẹ giả Khấu Tiếu mà bình tĩnh lại, vẫn liều mạng giãy giụa như cũ, trong miệng lẩm bẩm không rõ ràng, giữa chừng còn hát mấy câu.
Lão Dương anh dũng rút ra dây thừng ở trên lưng quần mình: “Trói lại trước đã, không nói chuyện được.”
Mọi người được nhắc nhở, bao gồm cả Khấu Tiêu, nhao nhao rút dây ở trong quần mình ra.
Khung cảnh rất không chịu nổi.
Nhưng ngay lúc này cũng không quan tâm được chuyện khác, mọi người đè cao tăng xuống, Khấu Tiêu lấy dây trói tay chân của chị ta lại.
Lúc thả tay ra, cao tăng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nằm bất động trên mặt đất, ngước mắt nhìn trời.