Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 8

Dịch: LTLT

Sau khi Khấu Thầm nghênh ngang vung tay rời đi, Từ Tri Phàm mới vừa quay đầu vừa đi đến bên cạnh Hoắc Nhiên: “Cậu ta mới nói gì với mày vậy?”

Hoắc Nhiên nhíu mày: “Bảo tao dẫn đi dã ngoại, còn phải dẫn kèm chị gái với bạn trai của chị gái, nói là chị cậu ta với bạn trai đã yêu đương mười năm rồi, sắp mẹ nó chia tay, muốn mượn cơ hội này để hồi phục lại…”

“Thảm như vậy?” Từ Tri Phàm hỏi “Mày tin rồi sao?”

“Suýt nữa thì tao tin rồi.” Hoắc Nhiên vô cùng khó chịu đi đến bên cạnh Giang Lỗi đập một phát lên vai cậu ta “Biểu diễn đó, má nó đều là sạn.”

“Nhẹ chút!” Giang Lỗi hét lên.

“Diễn xuất hạng xoàng, vẫn là thuộc trường phái giả ngầu.” Hoắc Nhiên nói “Trong miệng má nó không có một câu nói thật, còn cái gì mà đắc tội nhiều người quá phải chuyển trường, còn đánh giáo viên… chờ đó, không chừng ngày nào đấy cậu ta chém gió lên cung trăng luôn.”

“Vậy mày có đồng ý không?” Từ Tri Phàm cười hỏi.

“Đồng ý chứ, chẳng phải mày nói tao kiềm chế một chút đừng căng với cậu ta như vậy mà, tao sợ cậu ta lại bịa ra cái tiết mục gì mà bệnh nan y quấn thân, tao sẽ nhịn không được mà đánh cậu ta.” Hoắc Nhiên phẫn nộ nói “Đi thì đi, kẻ ngốc gì mà tao chưa từng dẫn theo, anh họ tao que diêm cũng không quẹt được chẳng phải tao cũng dẫn ổng sống sót trở về sao.”

Từ Tri Phàm nghe thấy cứ cười mãi.

“Mày đi không, hay là đi chung…” Hoắc Nhiên quay đầu.

“Tao không đi.” Từ Tri Phàm nhanh chóng từ chối “Tao mới không đi chịu tội đâu, Quốc khánh tao phải ở nhà ăn no rồi ngủ đến khi tỉnh thì lại ăn, lúc không ăn không ngủ thì chơi game, sắp xếp vô cùng thỏa đáng.”

“Giang Lỗi.” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Giang Lỗi.

“Không đi, tao không muốn trật khớp.” Giang Lỗi cũng rất quả quyết “Cũng không muốn cả đường cứ bị mày chửi, tao đây chủ yếu là vì tình hữu nghị của chúng ta mới có thể sống sót lâu hơn được một chút.”

“Sao mày lại không dựa vào IQ để tình hữu nghị của chúng ta dài lâu hơn?” Hoắc Nhiên thở dài “Hồ… Hồ Dật đâu?”

“Ban nãy còn ở đây mà.” Giang Lỗi xoay đầu nhìn bốn phía “Ăn xong cùng nhau ra ngoài.”

“Nghe điện thoại xong đi về phía cửa sau rồi.” Từ Tri Phàm nói “Không biết xảy ra chuyện gì, hai ngày nay cứ luôn kỳ lạ, buổi chiều hỏi thử xem, hay là gặp phải chuyện gì nghĩ không thông, quay đầu ra ngoài mua con dao phay, buổi tối lại chặt lần lượt từng đứa chúng ta.”

“Đệt.” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta “Mày có thôi được không!”

Lên lớp buổi chiều là vô cùng gian nan.

Đặc biệt là sau khi qua kỳ nghỉ hè, mấy… tháng lúc đầu.

Hoắc Nhiên coi như có thể nghe giảng được, Từ Tri Phàm ngồi rất ngay ngắn, nhưng Hoắc Nhiên từ động tác đeo kính của cậu ta có thể nhìn ra được, cái người này chuẩn bị ngủ rồi, Giang Lỗi trước mặt tay chống má, đã dập đầu mấy cái với giáo viên rồi.

Hoắc Nhiên thở dài, tuy lễ quốc khánh cậu phải dẫn ba cái gánh nặng ra ngoài, nhưng cậu vẫn bắt đầu thiết tha trông mong quốc khánh đến mau lên.

“Chỗ ngồi trống kia là của ai?” khi tan học thầy giáo chỉ vào chỗ trống bên cạnh Giang Lỗi hỏi.

Mọi người cùng nhau quay đầu, nhưng Giang Lỗi không nhúc nhích gì với câu hỏi của thầy giáo, tay chống má.

“Chỗ của Hồ Dật, giữa trưa răng cậu ấy đau xin nghỉ một tiết.” Hoắc Nhiên nói, đá một cái vô ghế của Giang Lỗi.

Giang Lỗi chợt giật mình, sau hai giây bình tĩnh và trấn định đứng lên.

Giáo viên nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn thầy giáo, hai người có hơi mờ mịt.

“Haiz…” Từ Tri Phàm thở dài.

“Hỏi cái gì?” Giang Lỗi nghiêng đầu, đυ.ng ghế vào trên bàn của Hoắc Nhiên.

“Mày ngồi xuống.” Hoắc Nhiên thật sự cạn lời, đè thấp giọng “Ngu ngốc, mày má nó uống thuốc ngủ rồi ngủ thành thế này! Hỏi chỗ trống bên cạnh mày là của ai!”

Giang Lỗi ngừng lại, hắng giọng: “Báo cáo thầy, là bạn học Hồ Dật, cậu ấy đau dạ dày xin nghỉ.”

“Đệt.” Từ Tri Phàm nằm sấp lên bàn.

“Tao thay Hồ Dật cảm ơn mày.” Hoắc Nhiên nói.

Giang Lỗi lại bình tĩnh và trấn định ngồi xuống, nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Tình hình thế nào.”

“Tình hình tan học sẽ đánh mày.” Hoắc Nhiên nói.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo đi đến phòng giáo viên, Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hồ Dật.

– Mày có chuyện gì vậy? Nếu lão Viên hỏi mày thì nhớ nói đau răng với đau dạ dày, ngủ ở ký túc xá.

“Chuyện gì vậy?” Giang Lỗi quay đầu lại.

“Sau này mày ngủ thì ngủ luôn đi!” Hoắc Nhiên la lên đánh một cái lên cánh tay Giang Lỗi “Tỉnh thì tỉnh! Đừng có run lanh trí má nó nói tào lao, tao vừa nói nó đau răng xong, mày liền cho nó đau dạ dày!”

“… Đệt, tao không có nghe mày nói.” Giang Lỗi có hơi buồn bực “Thằng nhóc này đi đâu rồi?”

“Không biết, không thấy trả lời tin nhắn của tao.” Hoắc Nhiên nhìn điện thoại.

“Khấu Thầm cũng không đến sao?” Từ Tri Phàm ở bên cạnh hỏi.

“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩng đầu, ngẩn người.

Chỗ của Khấu Thầm quả nhiên trống không… vậy mà thầy giáo không nhìn thấy? Chỗ của Hồ Dật sát tường thầy lại nhìn thấy!

“Nó xin nghỉ rồi.” Hứa Xuyên nói.

“Cậu ta sao lại xin nghỉ?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Vẩy một trán nước, đến phòng y tế run 20 phút.” Hứa Xuyên nói “Thì xin nghỉ được thôi.”

“Cái đệt, đỉnh vãi.” Giang Lỗi phát ra lời khen từ tận đáy lòng.

Trong lòng Hoắc Nhiên phán ra cảm thán giống vậy.

Nhưng mà so với việc cảm thán cái tên diễn sâu Khấu Thầm, cậu vẫn khá lo lắng cho Hồ Dật: “Về ký túc xá xem thử đi, Hồ Dật có phải đang ở ký túc xá?”

“Tao hỏi giúp mày cho, Khấu Thầm chắc cũng đang ở ký túc xá, để nó đi xem thử.” Hứa Xuyên nói.

“Không cần.” Hoắc Nhiên từ chối.

“Đi ngang qua quầy bán quà vặt đem một chai cola về cho tao nhé.” Từ Tri Phàm nói.

“Nhân tính ở đâu?” Hoắc Nhiên đứng dậy.

“Vẫn luôn không có.” Từ Tri Phàm vỗ sau lưng cậu.

Khấu Thầm vừa ngáp vừa đi ra ký túc xá, đó giờ cậu vẫn ghét môn lịch sử, có thể không học liền nghỉ, ngủ một tiết cảm thấy bản thân hồng quang đầy mặt.

Khi Hồ Dật ở đối diện đi đến cậu ngẩn cả người: “Ông không đi học à?”

“Không đi.” Giọng nói Hồ Dật buồn bực trả lời, từ bên cạnh Khấu Thầm đi ngang qua.

“Ông…” Khấu Thầm quay đầu lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ta mấy giây, lại gọi “Hồ Dật.”

“Ông đến lớp học nói một tiếng với đám Hoắc Nhiên tôi đi ngủ.” Hồ Dật cũng không quay đầu lại “Cảm ơn.”

“… Không cần khách sáo.” Lúc Khấu Thầm nói chuyện Hồ Dật đã đóng cửa ký túc xá rồi.

Khấu Thầm ở hành lang lại đứng yên mấy giây, sau đó xuống lầu.

Ngáp một cái khi đi về lớp học, nhìn thấy Hoắc Nhiên đang chạy về đây, vèo vèo, vừa nhìn là biết kiểu người lợi hại ở dã ngoại có thể trị trật khớp vai cho người khác.

“Ký túc xá tụi tôi có người không?” Khi Hoắc Nhiên vụt đến bên cạnh cậu quăng ra một câu.

Khấu Thầm xoay đầu, khi Hoắc Nhiên xông đến toà nhà ký túc xá hét lên trả lời: “Có Hồ Dật.”

Hoắc Nhiên dừng lại, do dự mấy giây lại bước đến đây: “Nó vẫn luôn ở ký túc xá sao?”

“Vừa về.” Khấu Thầm nói “Tôi cảm thấy cậu ta… hay là tôi đi lên đó chung với cậu đi.”

“Làm gì?” Hoắc Nhìn trừng cậu.

Khấu Thầm nhìn hai bên không có ai, thấp giọng: “Trong áo cậu ta giấu đồ đem về, nhìn giống như dao.”

Hoắc Nhiên không nói gì, vẫn trừng cậu.

Khấu Thầm quơ tay: “Nhìn giống dao phay, giấu sau lưng.”

“Rất trâu bò đó.” Hoắc Nhiên nói “Mặc đồng phục mà cậu vẫn có thể nhìn ra được?”

“Áo khoác cậu ta cầm trên tay mà.” Khấu Thầm nói “Với lại, ánh mắt tôi thế nào, trường học trước đây của tôi nhiều người mang dao như vậy, tôi sớm đã luyện được, cậu ta giấu trong đáy quần tôi cũng có thể nhìn ra được.”

“Một con dao phay.” Hoắc Nhiên nhìn cậu “Thật sự giấu trong đáy quần, tôi cũng có thể nhìn ra được.”

Cuối cùng Khấu Thầm vẫn là đi theo sau Hoắc Nhiên trở lại ký túc xá.

Trong khoảnh khắc Hoắc Nhiên đẩy cửa ra không hiểu tại sao vẫn tin tưởng lời nói xàm của Khấu Thầm, cảnh giác vội vàng vào trong ký túc xá lướt mắt nhìn.

Đương nhiên không có dao!

Dao cái đầu khốn nạn cậu chứ dao!

Nhưng mà trông tâm trạng của Hồ Dật không tốt lắm, đang ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm túi lạp xưởng trên bàn thất thần.

Lạp xưởng?

“Sao mày lại về đây?” Hồ Dật nghe thấy tiếng động quay đầu lại “Không đi học à?”

“Tao phải hỏi mày đó, mày đi làm gì đó?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Tao không có gì, ra ngoài vòng vòng hít thở không khí.” Hồ Dật nói.

“Đi mua lạp xưởng? Sáng sớm nghe nên thèm hả?” Khấu Thầm hỏi.

“Không phải.” Hồ Dật vừa nhắc lạp xưởng đột nhiên có tinh thần, xoay người “Tao biết ma chết đói kia là ai rồi.”

“Cái gì?” Hoắc Nhiên ngây người.

“Lúc tao về trường, đi ở phía cửa sau, nhìn thấy Lý Giai Dĩnh…” Hồ Dật nói.

“Lý Giai Dĩnh là ai?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Chính là đứa con gái hôm đó ở đằng sau quỷ lâu nhìn tôi tè.” Khấu Thầm nói “Nhìn thấy cô ta thì sao?”

Hoắc Nhiên thấy vẻ mặt Khấu Thầm bình tĩnh, rốt cuộc biết sự trâu bò của cậu ta là được chém ra thế nào rồi, bốn bề yên tĩnh trôi chảy tự nhiên như vậy.

“Đang chửi một nữ sinh, dẫn theo mấy người, còn đạp nữ sinh kia một cái.” Hồ Dật chỉ lạp xưởng trên bàn “Đạp cái này xuống đất.”

“Có phải nữ sinh gầy đét, luôn cúi đầu, buộc tóc đuôi ngựa.” Khấu Thầm hỏi.

“Phải.” Hồ Dật gật đầu “Lúc tao đến đó bọn họ đã đi vào rồi, tao liền… nhặt cái này về.”

“Nhặt về làm gì? Mày vẫn muốn trả lại cô ấy sao?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Không trả cũng có thể ăn mà.” Hồ Dật nói.

“Đến quỷ lâu nướng ăn sao?” Hoắc Nhiên hỏi, ngừng lại cậu lại quay đầu nhìn Khấu Thầm “Cậu xác định chuyện ở quỷ lâu nướng lạp xưởng không phải do cậu chém gió sao?”

“Ai chém gió bạo như vậy, nếu tôi chém cũng phải nói là bản thân tôi ở quỷ lâu nướng lạp xưởng chứ.” Khấu Thầm nói.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Hoắc Nhiên cũng không thể để Hồ Dật đến lớp cùng cậu.

“Mày tính dù học buổi chiều à?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Tao đau đầu.” Hồ Dật thở dài “Lát nữa tao gọi điện thoại cho lão Viên xin nghỉ.”

Hoắc Nhiên do dự một lát, không có níu kéo nữa.

Nói thật, Hồ Dật nhìn qua quả thật dáng vẻ không thoải mái lắm, sắc mặt cũng không tốt, trong mấy người bọn cậu Hồ Dật ngoan ngoãn nhất, chuyện dù học không có lý do cậu ta chưa từng làm bao giờ.

“Tan học mấy cậu trở về ký túc xá vẫn là nên chú ý lần nữa.” Khấu Thầm ra khỏi ký túc xá liền thấp giọng nói “Cậu ta thật sự mang dao về, chính là dao phay, rộng.”

Hoắc Nhiên nhìn cậu, không nói chuyện.

Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân lại ở cùng Khấu Thầm một hồi, có thể sẽ bị sự trâu bò tình cảm tha thiết và lời nói dối tự nhiên mà có giày vò đến độ nóng nảy cũng mất luôn.

“Á!” Khấu Thầm quay đầu nhìn, đột nhiên hoảng sợ dùng cánh tay đυ.ng vào Hoắc Nhiên, giọng nói run lên “Đó là… chạy chạy chạy chạy!”

Không chờ Hoắc Nhiên quay đầu, Khấu Thầm đã co giò chạy về phía trước.

Chó?

Bò?

Thầy giáo?

Ma?

Ma!

Lông tơ sau lưng Hoắc Nhiên dựng thẳng lên giống như gió cuốn cũng chạy đi mất, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Khấu Thầm, hai người cùng nhau chạy như điên về phía trước.

Chạy được chừng 100 mét, Hoắc Nhiên mới hoàn hồn, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thế là quay đầu lại nhìn.

Đằng sau chỉ có gió, và lá cây bị gió thổi bay.

Nếu như đây là hoạt hình, có lẽ còn có thể nhìn thấy bóng mờ do hai người chạy ra.

“Má nó có phải cậu bị điên không!” Hoắc Nhiên gào lên, nhưng bước chân đang chạy vẫn không có ngừng.

“Chuông vào học kêu rồi, không phải chuông chuẩn bị!” Khấu Thầm hùng hồn vừa chạy vừa nói “Nếu tôi không chạy cậu vẫn còn tản bộ đó!”

Ai tản bộ?

Ai má nó muốn tản bộ với cậu?

Hoắc Nhiên đã không còn tâm trạng nói thêm chữ nào với Khấu Thầm nữa, nháy mắt tăng tốc, vứt Khấu Thầm vọt vào trong toà nhà dạy học trước mặt.

“Cái đệt.” Khấu Thầm ở sau hét lên “Đây là tốc độ đá mông gì thế!”

Hoắc Nhiên thật sự cạn lời, lúc vòng lên cầu thang lầu hai, cậu nhìn thấy trên đất có một chai nước khoáng rỗng, nhấc chân đá xuống, cái chai từ lan can cầu thang xuyên qua, chính xác rơi trên đầu Khấu Thầm vừa mới chạy lên cầu thang lầu một.

Sau đó sức lực đủ đến văng ra.

Khấu Thầm vung đầu khi nhìn lên trên, Hoắc Nhiên đã vèo vèo lủi đến cửa lớp học, đẩy cửa ra: “Báo cáo.”

Cũng không chờ giáo viên lên tiếng, cậu đã chạy về chỗ ngồi.

“Tên.” Giáo viên trên bục giảng đẩy kính mắt.

“… Hoắc Nhiên.” Hoắc Nhiên lúc này mới nhìn rõ đây là cô Trần môn Anh.

Trước đây cô Trần cũng dạy lớp bọn họ, bình thường rất hiền, nhưng không thích có người đi học trễ, ai đến trễ đều sẽ bị ghi tên, ghi đủ hai lần thì sẽ bị phạt chép bài.

“Hoắc Nhiên à.” Cô Trần nhìn cậu “Đi làm gì đó?”

“Tiêu… tiêu chảy ạ.” Hoắc Nhiên nói.

“Ừ.” Cô Trần gật đầu “Một lần đó.”

“Dạ.” Hoắc Nhiên gật gật đầu, quay đầu nhìn về cửa lớp học, phát hiện Khấu Thầm vậy mà chưa vào.

Bị chai nước đập ngất rồi?

“Được, chúng ta tiếp tục học.” cô Trần quay người viết lên trên bảng đen “Mới khai giảng, lại là buổi chiều, cô biết mấy em mệt mỏi, xốc tinh thần lên…”

Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, nhịn không được lại quay đầu nhìn, đúng lúc này, Khấu Thầm từ ngoài cửa chuồn vào, sau đó nhón chân giống như làn khói chạy về chỗ của mình ngồi xuống.

Khi cô Trần xoay người lại, Khấu Thầm đã lấy sách ra, cả người đều lộ ra dáng vẻ nửa sống nửa chết đã rất lâu rồi.

Hoắc Nhiên kinh ngạc.

Mà càng đáng sợ là, cô Trần thật sự không có phát hiện Khấu Thầm đến trễ, khi hết tiết đi đến Khấu Thầm còn làm bộ đứng lên hỏi cô mấy câu hỏi.

Cô Trần vô cùng vui vẻ giải thích cho Khấu Thầm xong, mang theo nụ cười bước ra khỏi lớp học.

“Cái đệt?” Hoắc Nhiên nói.

“Học hỏi chút.” Từ Tri Phàm thở dài.

Cả buổi chiều Hồ Dật cũng không có đến lớp, hết tiết cuối cùng trước khi đi ăn, Hoắc Nhiên gửi tin nhắn cho Hồ Dật.

“Sao thế?” Giang Lỗi hỏi.

“Nói mang bánh mì về giùm là được.” Hoắc Nhiên nhíu mày “Chỉ một cái bánh mì có thể ăn no sao?”

“Chẳng phải có lạp xưởng à.” Giang Lỗi nói.

Bắt đầu từ tiết thứ hai sau khi biết Hồ Dật nhặt được lạp xưởng bị hoa khôi làm rớt, Giang Lỗi vẫn luôn nhắc mãi muốn nếm thử, lạp xưởng có thể khiến cho nữ sinh nửa đêm chạy đến quỷ lâu ăn rốt cuộc có mùi vị ngon cỡ nào.

“Lát nữa tao mời mày ăn.” Từ Tri Phàm thở dài “Mày đừng nhắc nữa.”

“Tao thật sự muốn đến hỏi cô ấy.” Giang Lỗi bước vào căn tin, nhìn trước mặt thấp giọng nói “Ở trong ký túc xá ăn không được sao, đến quỷ lâu không sợ à?”

“Cô ấy phải nướng ăn.” Từ Tri Phàm nói “Ký túc xá sao mà nướng.”

Hoắc Nhiên nhìn về phía trước, nhìn thấy hoa khôi và mấy nữ sinh đang cầm khay nhìn đồ ăn, nữ sinh cúi đầu cũng theo bên cạnh.

“Tao không hiểu lắm.” Hoắc Nhiên nói với Từ Tri Phàm “Mày má nó nếu dám đạp tao, tao tuyệt đối đánh chết mày tại chỗ, còn đi ăn cơm chung với mày?”

Từ Tri Phàm nhìn cậu, nhấc chân đạp một cái lên trên mông cậu.

“Ông nội mày.” Hoắc Nhiên nói.

Từ Tri Phàm cười vừa định nói chuyện, Ngụy Siêu Nhân ôm một đống đồ uống chen đến: “Đến đây, đến đây, đến đây, mau lên, ngồi bàn này, Khấu Thầm bao đồ uống.”

“Ai bao?” Từ Tri Phàm nói “Hay là tao bao đi, cứ để cậu ta bao suốt không nên đâu.”

“Không sao.” Giọng Khấu Thầm truyền đến “Tiền tiêu vặt của tao phải tranh thủ ăn, nếu không không biết xài thế nào đã hết rồi.”

“Có lẽ là chém ra gió bấc nên bị quét hết đó.” Hoắc Nhiên nói.

“Chuyện cậu đập đầu tôi tôi còn chưa tính với cậu đó.” Khấu Thầm nói “Cậu…”

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm.

“Nể mặt cậu sắp dẫn tôi đi dã ngoại tôi…” Khấu Thầm còn chưa nói xong, đột nhiên bị người ở phía sau đυ.ng phải “Đệt!”

Khấu Thầm xoay người lại, phía sau là nữ sinh cúi đầu kia, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng bưng khay cơm, nước canh trong khay đã vơi đi một nửa.

Lúc này Hoắc Nhiên mới nhìn thấy trên lưng Khấu Thầm đều là canh rau.

Khấu Thầm nhìn thấy khay cơm lập tức sờ lên trên lưng mình, nhìn dầu cải đầy tay lại chửi một câu: “Mẹ kiếp!”

“Xin lỗi.” Nữ sinh kia thấp giọng nói, trong giọng nói còn có hơi run run.

Khấu Thầm không nói gì, ánh mắt lướt qua cô, nhìn chằm chằm lên mặt hoa khôi đang ôm tay đứng sau lưng.