Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 4

Dịch: LTLT

“Hôm nay Hồ Dật cứ sao sao ấy.” Lúc tan học Giang Lỗi nhìn Hồ Dật một mình đi trước bọn họ mấy bước.

“Sao vậy?” Hoắc Nhiên lướt nhìn cái gáy của Hồ Dật “Khi tao không muốn để ý đến tụi mày tao cũng đi ở trước.”

“Không phải chuyện này.” Giang Lỗi nói “Hôm nay nó nói ít quá, không bình thường.”

“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu “Tao cũng thấy vậy, hôm nay nó cũng đến muộn.”

“Hay là hỏi thử?” Hoắc Nhiên nói.

“Trước đừng hỏi đi, nếu ngày mai nó vẫn không nói, thì hỏi.” Từ Tri Phàm nói.

“Được thôi.” Hoắc Nhiên duỗi người “Buổi tối tụi mày rảnh không?”

“Mấy giờ?” Từ Tri Phàm hỏi.

“12 giờ.” Hoắc Nhiên nói.

“Đệt, không rảnh, 12 giờ tao đã ngủ đến vòng thứ ba rồi.” Giang Lỗi nói “Mày muốn làm gì đó? Huấn luyện ban đêm à?”

“Tao không đi huấn luyện ban đêm với mày đâu.” Từ Tri Phàm lập tức nói.

“Đi quỷ lâu.” Hoắc Nhiên nói.

“Lớp tự học buổi tối à?” Giang Lỗi hỏi “Mày giả làm học sinh giỏi gì chứ.”

“Học sinh giỏi nhà mày 12 giờ chạy đến trường tự học buổi tối!” Hoắc Nhiên nhíu mày “Đi quỷ lâu thật.”

“Cái gì?” Giang Lỗi sửng sốt.

“Để làm gì?” Từ Tri Phàm nói cùng lúc với Giang Lỗi.

Hồ Dật đi phía trước cũng quay đầu lại: “Mày bị hâm à?”

“Tụi mày cứ nói ai rảnh đi với tao đi.” Hoắc Nhiên nói “Tao hẹn đi quỷ lâu với Khấu Thầm.”

“Vậy Khấu Thầm đi chung với mày là được rồi.” Giang Lỗi nói.

“Mày cút!” Hoắc Nhiên chỉ Giang Lỗi.

“Khấu Thầm.” Từ Tri Phàm nhìn Giang Lỗi “Là Khấu Thầm.”

“Má? Khấu Thầm? Mày hẹn đi quỷ lâu với Khấu Thầm? Để làm gì? Mày nói sớm, cứ chặn nó trong phòng học không để nó đi giải quyết thì xong chuyện rồi.” Cả mặt Giang Lỗi hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sao mày lại là thằng ngu “Sao mày còn chạy đến quỷ lâu với nó! Quỷ! Lâu! Quỷ!”

“Tuần sau mới về ký túc xá, tối nay mày muốn kiếm cớ gì đến đó?” Từ Tri Phàm hỏi.

“Huấn luyện ban đêm.” Hoắc Nhiên nói “Dù sao ba mẹ tao 11 giờ đã ngủ như chết rồi, tao nhảy dây trong phòng khách hai người họ cũng không nghe được.”

“Hai đứa mày hẹn chắc chắn không phải chơi thôi đúng không, là cá cược hay là muốn đánh nhau, có quy định cho dẫn theo người đi chung không?” Từ Tri Phàm lại hỏi.

“Quy định con khỉ, không phải đi cùng tao vào quỷ lâu.” Hoắc Nhiên cắn răng “Trước 1 giờ hù Khấu Thầm ra ngoài là được rồi, nói chính xác hơn, chỉ cần khiến nó ra ngoài trước tao là được.”

Mấy người kia cùng nhìn cậu, một hồi sau Giang Lỗi mới nói một câu: “Việc này coi như là ăn gian sao?”

“Đúng.” Hoắc Nhiên vỗ vai Giang Lỗi “Với lại so với việc mày móc tài liệu từ trong ống thép chân bàn ra ngoài độ khó còn cao hơn, nhận thử thách này không?”

“Là từ chân ghế.” Từ Tri Phàm sửa lưng Hoắc Nhiên.

“Nhận không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Tao không muốn nhận.” Giang Lỗi nói “Nếu tao đi, cũng chỉ có một nguyên nhân, là tao sợ mày xảy ra chuyện.”

Hoắc Nhiên bước đến ôm Giang Lỗi một cái.

Buổi tối tháng chín vẫn rất dễ chịu, Khấu Thầm dựa vào bia đá ở phía trước quỷ lâu, nhìn về con đường phía trước, trong tai nhét tai nghe.

Xung quanh tối đen, trước 10 giờ phía sân thể thao ở xa xa bên kia đèn vẫn còn sáng, mới qua 10 giờ chỉ còn ánh trăng, nhìn mọi thứ giống như bị bay màu.

Khi còn 5 phút nữa là đến 12 giờ, ở con đường phía xa xuất hiện một bóng người, từ từ chạy về phía này.

Chắc là Hoắc Nhiên, Khấu Thầm ngồi thẳng, tháo tai nghe bỏ lại vào trong túi, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng cái người đó sau khi chạy về phía này một đoạn lại đứng yên, đứng tại chỗ một lát trông giống như là đang móc túi, sau đó Khấu Thầm nhìn thấy ánh sáng màn hình điện thoại, ánh sáng đèn flash cũng sáng lên chiếu về phía này.

Nhưng mà khoảng cách này có hơi xa, chút ánh sáng đó rõ ràng chiếu không tới chỗ Khấu Thầm.

Khấu Thầm đệt một tiếng, thật sự không hiểu lá gan của Hoắc Nhiên như vầy tại sao lại dám đồng ý nửa đêm đến quỷ lâu cùng cậu, cậu lấy bật lửa ra, để ở phía dưới cằm của mình, nghĩ nghĩ cũng nhe răng ra luôn.

Sau đó bật lửa lên.

Theo ánh lửa từ phía dưới cằm chiếu sáng gương mặt với hàm răng đang nhe ra của cậu, cùng lúc đó ánh đèn điện thoại bên kia cũng tắt, nhưng không chờ cậu vui vẻ cất tiếng, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt cậu.

“Hoắc Nhiên đậu má mày!” Khấu Thầm chửi, vội vàng dùng cánh tay chặn mắt lại.

Vậy mà lại mang theo đèn pin cường quang! Cứ vậy mà chiếu thẳng đến đây, cả người cậu cảm thấy sắp thăng thiên luôn rồi, chói lóa một vùng.

Hoắc Nhiên bên kia im lặng, nhưng cũng không dời đèn đi, dù Khấu Thầm xoay mặt sang hướng nào, ánh đèn cũng đều di chuyển theo Khấu Thầm.

Cuối cùng Khấu Thầm từ bỏ chống cự, cánh tay che mắt, nghe tiếng bước hân Hoắc Nhiên đang đi thẳng về phía trước cậu.

“Khấu Thầm con mẹ mày.” Hoắc Nhiên tắt đèn pin nói.

Khấu Thầm nghĩ có thể khoảng một phút, trước mắt cậu mới bắt đầu chậm rãi xuất hiện cảnh vật xung quanh.

“Con mẹ nó gan cậu sao vậy hả?” Khấu Thầm đứng lên, nhìn rõ mặt Hoắc Nhiên “Sao cậu không dứt khoát đổi thời gian, hẹn lúc giữa trưa…”

Nói còn chưa xong, phía trong quỷ lâu đằng sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

Két ——

Khấu Thầm chợt quay đầu nhìn về phía quỷ lâu, một mảnh tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, còn có vài chỗ khi nhìn qua là một vùng tối lộ ra chấm trắng, chắc là thị lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Đèn pin cường quang của Hoắc Nhiên lại sáng lên, lần này chiếu vào quỷ lâu.

Quỷ lâu quả thực rất cũ, phong cách cổ xưa, ba lầu, phía dưới là hành lang theo đó là cầu thang đi lên từng tầng một, trên hành lang là dãy các phòng học, cửa sổ đều bị hỏng, chỉ còn lại khung cửa, giăng đầy mạng nhện… Nhìn kết cấu chắc là vẫn còn một hành lang gấp khúc, ở giữa có giếng trời, nhưng không bước vào thì nhìn không thấy. (Giếng trời là một khoảng không gian từ mái thông xuống tầng trệt theo phương thẳng đứng, thiết kế này có thể có hoặc không trong một ngôi nhà)

Những thứ này là ấn tượng của Khấu Thầm đối với quỷ lâu khi cậu đến đây xem thử lúc trước.

Cũng không phải bây giờ cậu nhìn thấy được, bây giờ cậu có thể thấy được chỉ là cái vòng tròn do ánh sáng đèn pin Hoắc Nhiên chiếu, trong vòng tròn là trắng đen lộn xộn, thậm chí nhìn mấy lần cậu mới nhìn ra được đâu là cửa sổ.

Nhưng so với nhìn không rõ, nhìn rõ còn đáng sợ hơn, trong não lóe lên 20 kiểu ma quỷ xuất hiện trong cửa sổ trống.

“Tắt cái thứ đồ chơi của cậu đi.” Khấu Thầm nói “Còn kinh dị hơn trời tối.”

Hoắc Nhiên tắt đèn pin: “Sợ rồi? Bây giờ nhận thua còn kịp, yên tâm cậu có thua tôi cũng không bắt cậu ở truồng chạy…”

“Đi.” Khấu Thầm ngắt lời Hoắc Nhiên, xoay người đi về phía quỷ lâu.

Hoắc Nhiên nhìn bóng lưng của Khấu Thầm, trong một giây do dự giữa “có cần phải đi theo” với “đồng bọn chắc vẫn chưa vào vị trí, âm thanh ban nãy là gì, mình ở đây có khi nào càng nguy hiểm không”, khi bóng lưng Khấu Thầm sắp biến mất vội bước nhanh đi theo.

Đi đến trước quỷ lâu, Hoắc Nhiên đang muốn hỏi là lên lầu hay vào lầu một, Khấu Thầm chợt quay người lại, một bàn tay đập lên trên vai cậu.

Hoắc Nhiên thú nhận trong nháy mắt đó bản thân bị dọa xém chút nữa xoay người chạy mất, nhưng cậu vì tự cao của mình, kiềm chế lại, với lại để tăng thêm lòng dũng cảm cậu còn la lên: “Làm cái gì ——”

“Cái đệt!” Khấu Thầm nhảy về sau một bước “Cậu hét cái gì, làm tôi hết hồn!”

“Con mẹ nó cậu đánh tôi làm gì! Cậu không có miệng à!” Hoắc Nhiên nói.

“Nếu cậu không ngại, tôi dùng miệng đυ.ng cậu cũng được.” Khấu Thầm nói.

“Ngu ngốc.” Hoắc Nhiên chửi “Giờ tôi không muốn cãi nhau với cậu, nói đi, đánh tôi làm gì!”

“Ý tôi là…” Khấu Thầm vừa nói vừa nhìn vào trong cửa sổ lầu một, hạ thấp giọng xuống “Ý tôi là…”

Hoắc Nhiên căng thẳng nhìn sang hướng đó với Khấu Thầm, cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng lên đón gió tung bay.

“Nhìn thấy bên trong có người.” Khấu Thầm nói hết câu, một giây cũng không ngừng lại chạy lên trên lầu.

Lúc Hoắc Nhiên hoàn hồn lại, sau một trận cót két trên cầu thang đã không còn bóng dáng của Khấu Thầm.

Cậu lập tức có chút không an tâm, nhìn xung quanh, đám Từ Tri Phàm không biết trốn ở chỗ nào, trốn cũng quá có tâm rồi, nhìn khung cảnh yên tĩnh như phim ma, Hoắc Nhiên nghĩ có phải bọn họ vốn không nên đến đây không!”

Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiên đứng không vững nữa, co giò chạy lên trên lầu: “Khấu Thầm! Lúc trước cậu không nói còn muốn dọa lẫn nhau!”

Khấu Thầm không trả lời.

Hoắc Nhiên đứng ở đầu cầu thang lầu hai một vùng đen kịt, lùi về sau, sau lưng dựa vào cây cột chỗ rẽ, như vậy trên lý thuyết có thể nhìn thấy người ở hai phía đi đến hoặc là… thứ gì đó.

Nhưng thực tế rắm cũng nhìn không thấy.

Lúc cậu móc điện thoại ra, giọng nói của Khấu Thầm ở chỗ cách cậu mấy mét vang lên: “Qua đây.”

“Không.” Cậu trả lời rất dứt khoát.

“Vậy tôi đi đó.” Khấu Thầm nói.

“Cậu ở đâu?” Hoắc Nhiên lập tức hỏi, nhìn theo ánh sáng màn hình điện thoại.

“Chỗ này.” Khấu Thầm ở hành lang thò đầu ra vẫy tay với cậu.

Hoắc Nhiên đi đến đó, điện thoại đang cầm bị Khấu Thầm nhét vào túi lại: “Đừng để điện thoại sáng.”

“Hả?” Hoắc Nhiên nghe giọng Khấu Thầm có chút kỳ lạ.

“Cậu ngửi.” Khấu Thầm thấp giọng nói.

“Cậu đánh rắm sao?” Hoắc Nhiên lập tức ngừng thở “Cậu có ấu trĩ hay không?”

“Tôi ngửi thấy mùi đốt lửa cái tên ngốc này.” Khấu Thầm đè giọng nói bên tai cậu.

Hoắc Nhiên do dự một chút, khẽ hít một hơi, quả nhiên ngửi thấy mùi đốt củi, nhưng mà…

“Có người đốt củi cũng không kỳ lạ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói “Mùi này phải là mấy tiếng trước có người đốt lửa, lùi lại thì hình như là lúc ăn cơm tối.”

Khấu Thầm nhìn cậu.

“Tin tôi.” Hoắc Nhiên nói “Lúc tôi ở đất hoang dùng củi đốt lửa cậu còn chưa học cấp 2 nữa.”

“Ngày nào tôi cũng ăn đồ nướng.” Khấu Thầm nói.

“Đó là than, đây là củi, ngu ngốc.” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm không nói nữa, nhìn cậu, một lát sau đột nhiên nhấc mắt, nhìn về phía sau lưng cậu.

Phía sau là hành lang dài dằng dặc, sau lưng Hoắc Nhiên lập tức giống như đứng trước một cái tủ lạnh đang mở cửa, một trận rét lạnh, cậu chợt đứng thẳng lưng, vô ý thức nhích về phía trước.

Khấu Thầm nhìn cậu, trên mặt mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ý chế giễu chợt lóe lên kia.

“Cậu yên tâm.” Hoắc Nhiên nói “Tôi có chút sợ, nhưng tôi sẽ không ra ngoài.”

“Sợ thì kêu tôi.” Khấu Thầm nói “Ngay cả đầu cậu cũng không dám quay lại, muốn tôi đi phía sau cậu không?”

“Không.” Hoắc Nhiên lập tức nói.

“Tôi sẽ không đột nhiên chọt cậu.” Khấu Thầm nói.

“Tôi không tin.” Hoắc Nhiên nghiêng đầu “Cậu đi trước.”

Khấu Thầm cười đi về phía đầu hành lang lầu hai, Hoắc Nhiên đi theo phía sau, đi qua chỗ đó có thể nhìn thấy chỗ rẽ của hành lang, cậu tính nhìn một vòng trước để xem tình hình.

Theo lý luận “mọi người đều sợ ma, người không sợ đều là giả vờ”, cậu cho rằng Khấu Thầm cũng sợ, nhưng Khấu Thầm giả ngầu đã quen, giờ phút này đi ung dung đến như vậy chẳng qua chỉ là diễn quá sâu mà thôi.

Hoắc Nhiên thì khá thành thật, cậu sợ, nhưng cậu vẫn chịu được.

Vả lại cậu có đồng bọn.

Đồng bọn… Hoắc Nhiên quay đầu nhìn sau lưng, cả một đường, từ sân thể thao bên kia đến quỷ lâu, từ lầu một quỷ lâu đến lầu ba, đều là một con đường, cho nên lúc này đám Từ Tri Phàm chỉ có thể ở đằng sau.

Nhưng điều khiến Hoắc Nhiên không yên tâm là phía sau vẫn luôn không có động tĩnh, có chút động tĩnh đều là con mẹ nó từ phía trước truyền đến, nghĩ thế nào cũng thấy là lầu này có vấn đề.

Trong đầu đang suy nghĩ đồng bọn của mình rốt cuộc đang ở đâu, lúc muốn gửi tin nhắn hỏi thử, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cọt kẹt.

Khấu Thầm rất tiêu sái đi phía trước chợt ngừng lại, Hoắc Nhiên cũng dừng lại theo, quay người, đưa lưng về phía Khấu Thầm.

Sau lưng phải là người, sau lưng không thể để trống.

Tòa nhà này cũng giống như tòa nhà dạy học của bọn họ, toàn bộ đều là sàn gỗ, đi bộ ra tiếng cọt kẹt không kỳ lạ, nhưng cũng phải có trọng lượng nhất định mới có thể gây ra động tĩnh, lại nói, âm thanh này…

“Có phải cậu dẫn người đến?” Khấu Thầm ở sau hỏi.

Hoắc Nhiên vô cùng mất mặt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận: “Con mẹ cậu mới dẫn người…”

“Từ Tri Phàm!” Khấu Thầm ngẩng đầu kêu một tiếng.

“Đệt.” Hoắc Nhiên xoay người.

“Giang Lỗi!” Khấu Thầm tiếp tục “Hồ Dật! Xuống đây đi, đánh bài, bốn dư một, ai thua đứng bên cạnh bóp vai giùm người khác.”

Hoắc Nhiên tin tưởng trí thông minh của Từ Tri Phàm, nhưng Giang Lỗi và Hồ Dật không đáng tin lắm, Khấu Thầm nói như vậy xong, nghĩ rằng hai thằng này có khả năng hiện thân ngay… cậu lập tức không muốn nói chuyện.

Nhưng sau khi Khấu Thầm nói xong, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh gì.

“Trên lầu có người.” Khấu Thầm nói.

“Ừ.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác, ba tên kia thật sự không đến.

Phòng trực của bảo vệ buổi tối trông giống như ban ngày không có gì khác biệt, trong không khí đều là mùi khói thuốc và mùi mì tôm.

Nhưng tâm trạng vẫn không giống nhau lắm.

“Thật sự chạy bộ? Các cậu nửa đêm đến sân thể thao của trường chạy bộ?” Chú bảo vệ thở dài, chậm rãi uống trà trong ly.

“Thật sự là chạy bộ ban đêm.” Từ Tri Phàm nói.

“Tụi con đều mang giày thể thao nè.” Hồ Dật nhấc chân lên, khoe ra đôi giày cậu ta mới mua hồi nghỉ hè “Là để chạy bộ.”

“Mấy đứa học sinh các cậu, bình thường đều mang giày thể thao…” Chú bảo vệ nói xong nhìn về phía chân bọn họ.

Từ Tri Phàm cũng cúi đầu nhìn theo ông ấy, Giang Lỗi đứng phía sau lại lùi một bước, Từ Tri Phàm bất đắc dĩ, giày Giang Lỗi mang là giày thường.

“Các cậu cũng không cần báo tên với lớp cho tôi.” Chú bảo vệ cầm một quyển sổ ghi chép “Tôi biết cậu là Từ Tri Phàm, cậu và đội trưởng đội bóng rổ trường kia, mấy đứa các cậu là một nhóm, luôn đi cùng nhau, ngày mai tôi sẽ báo lại cho giáo viên chủ nhiệm các cậu, cụ thể thì các cậu nói với giáo viên chủ nhiệm đi.”

“Chú, chú như vậy…” Giang Lỗi có hơi phản đối.

“Được ạ.” Từ Tri Phàm lập tức trả lời “Ngày mai tụi con sẽ giải thích với thầy Viên.”

“Ừ.” Chú bảo vệ đứng lên “Tôi đưa các cậu ra ngoài, gọi xe về nhà.”

“… Không cần.” Ba người cùng trả lời.

Không cần đâu chú, đồng bọn của tụi con vẫn còn đang ở trong quỷ lâu, cậu ta có thể một mình sinh tồn ở dã ngoại một tháng nhưng một mình đi phó bản quỷ lâu có thể không chịu được quá 20 phút, chú, để bọn con tự đi đi, còn có thể dạo ra cổng sau trèo tường vào cứu cậu ta lúc dầu sôi lửa bỏng.

“Đi!” Chú bảo vệ vung tay.

Từ Tri Phàm cùng Giang Lỗi và Hồ Dật nhìn nhau, đi ra khỏi phòng bảo vệ.

Sau khi cúi đầu đi ra cổng trường, Từ Tri Phàm đột nhiên co giò chạy, Giang Lỗi Và Hồ Dật gần như là cùng lúc theo sau, sau khi được 10 mét ba người đều rẽ phải, đây là hướng vòng qua cửa sau gần nhất.

“Lên trên xem thử không?” Khấu Thầm hỏi.

“Xem cái gì?” Hoắc Nhiên muốn nói con mẹ nó cậu có phải bị điên không, rõ ràng biết phía trên chắc chắn không có người nhưng bây giờ có người, lên bắt trộm sao.

“Cậu thật sự không dẫn theo người?” Khấu Thầm lại hỏi.

Hoắc Nhiên có hơi do dự, cậu thật sự dẫn theo người, chỉ là cậu không thể nói, nhưng cậu lại cảm thấy phía trên thật sự không phải là đám Từ Tri Phàm, nhưng nếu như lên trên thật sự là bọn họ… Mặt mũi này quăng đi rất xa đó, mặt như trăng tròn luôn.

Đúng lúc này, trên đỉnh lầu lại vang lên một tiếng, âm thanh lần này là di chuyển qua đầu cầu thang bên kia khoảng cách cỡ hai mét.

“Thật sự không dẫn theo người.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng nói.

Bọn họ nói chuyện, lầu trên chắc chắn có thể nghe thấy, loại thời điểm này còn có thể gây ra động tĩnh, nhất định không phải là đám Từ Tri Phàm.

Trên lầu thật sự có người khác, vả lại người này còn đang đi đến đầu cầu thang.

Lông tơ của Hoắc Nhiên chầm chậm dựng đứng lên hết.

“Đệt.” Trong giọng nói của Khấu Thầm lộ ra chút hưng phấn “Lên trên xem đi.”

Hoắc Nhiên đứng yên tại chỗ.

Khấu Thầm đi mấy bước lại ngừng lại: “Cậu ở đây chờ, hay là…”

Khấu Thầm chỉ về phía cầu thang, thấp giọng nói: “Giành lấy trước khi người kia chạy xuống từ cầu thang chạy ra ngoài.”

Nói xong câu này, Khấu Thầm liền chạy đến bên kia, nhìn dáng vẻ Khấu Thầm hẳn là muốn chặn người chạy xuống ở cầu thang lên lầu ba.

Hoắc Nhiên kinh ngạc đứng trong bóng tối quên luôn sợ hãi, lúc này cậu mới phản ứng lại, Khấu Thầm hình như thật sự không sợ ma.

Nhưng Khấu Thầm sau khi chạy mấy bước về phía kia bỗng nhiên hét lên: “Á ——”

Sau đó té xuống ngồi trên mặt đất.

Sàn nhà vang lên tiếng rắc rắc.

Hoắc Nhiên trong trạng thái không biết mình phải cứu người hay là sợ hãi phải tìm người tập hợp nhào đến, muốn kéo Khấu Thầm đứng lên, trong lúc hoảng loạn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ hành lang nhỏ ở cầu thang lầu hai và lầu ba bay ra ngoài, không chút tiếng động nào liền biến mất.

“Á  ——” Cậu phản ứng chậm sau mấy giây Khấu Thầm hét xong mới hét lên.

“Cái đệt.” Khấu Thầm nhảy lên chạy ra ngoài “Kia là người sao?”

Hoắc Nhiên không biết sao mình lại có dũng khí lập tức chạy qua đó, nhưng vì mặt mũi, cậu không thể không từ từ chạy tới: “Tôi không nhìn rõ.”

“Đi thôi.” Khấu Thầm kéo cổ áo “Mới nãy tôi thật sự bị giật mình.”

“Được.” Hoắc Nhiên liền gật đầu, cậu không muốn ở đây thêm một giây nào.

Hai người theo cầu thang đi xuống, nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy thứ gì động được.

Đó rốt cuộc là cái quái gì?

Đi đến bậc cầu thang cuối cùng, Hoắc Nhiên thở dài, cũng được, cùng nhau ra ngoài, không có thắng thua, huề nhau vậy…

Khấu Thầm bỗng dừng lại, Hoắc Nhiên không ngừng, vừa đi về phía trước vừa nhìn Khấu Thầm lùi về một bậc cầu thang.

“Cậu thua rồi.” Khấu Thầm nói.

“Cái gì?” Hoắc Nhiên ngạc nhiên.