Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 5: Gia Nô Tàn Nhẫn

Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Phàm cũng đã hiểu được ý của nàng.

Đại khái vị đại tiểu thư này nghĩ hắn điên rồi, nhưng lại không đành lòng nhìn hắn bị ngộ sát trong cuộc chiến sống còn giữa hai bên, cho nên mới tìm cơ hội cho hắn trốn vào trong sự bảo hộ của nhóm hộ vệ.

"Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không nhanh kéo hắn lại đây, đừng để hắn ở ngoài khiến ta mất mặt." Lạc Vân Thường quát đám hộ vệ.

Nhưng mà, hộ vệ còn chưa động, một thanh ngân đao tản ra huyết khí đã đặt trên cổ Trác Phàm.

"Chậm đã!"

Tôn quản gia lạnh lùng cười, hai mắt nhìn thẳng về phía Lạc Vân Thường, giống như nhìn thấu tất cả tâm tư của nàng: "Hắc hắc hắc . . . Đại tiểu thư vẫn lương thiện như trước, ngay cả một tên gia nô điên cũng muốn cứu."

Lạc Vân Thường nhướn mày, phẫn nộ quát: "Tôn quản gia, chẳng lẽ ngay cả kẻ điên mà ngươi cũng không buông tha sao?"

"Ha ha . . . Vẫn là câu nói kia, nếu không muốn người vô tội bị liên lụy, thì nhanh chóng đem Hồi Long Chưởng giao ra đây. Nếu không, bọn ta cũng không ngại trên đao lại dính thêm máu một người."

Vừa dứt lời, gã sơn tặc dùng đao chế trụ Trác Phàm kia liền đem đao đặt lên mặt hắn, còn phát ra tiếng cười khát máu.

Lạc Vân Thường mím môi, trong mắt xuất hiện một tia do dự, nhưng rất nhanh nàng đã nhắm hai mắt lại một cách thống khổ.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm đã hoàn toàn rõ quyết định của nàng.

Tuy rằng đại tiểu thư này không hề có ý định lấy võ kỹ đổi mạng của hắn, nhưng với bổn phận là một chủ tử, có thể vì một gia nô mà do dự, nhất thời đã làm cho hắn cảm thấy vui mừng.

Bất quá, kế tiếp nếu hắn muốn sống sót, nhất định phải tự dựa vào sức mình.

Trác Phàm nhìn thoáng qua tên sơn tặc cầm đao, hình thể mập mạp, tầm thước cũng không sai biệt lắm, thực lực có thể là Trúc Cơ tầng bảy.

"Hẳn là có thể giải quyết!"

Trác Phàm siết chặt song quyền, nguyên lực trong cơ thể âm thầm hội tụ về phía cánh tay trái, trong mắt hiện lên một màu hung ác.

"Hừ, tiểu thư, người thật cố chấp. Đã vậy tên Trác Phàm này sẽ là người đầu tiên bởi vì người mà chết." Tôn quản gia vung tay lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt thống khổ của Lạc Vân Thường, quát: "Bàn Tử, động thủ."

Nghe được chỉ thị, gã mập kia cười tà một tiếng, trong tay ngân đao bắt đầu giơ cao.

Nhưng mà, vào lúc này, sau một tiếng nổ lớn, trong tai mọi người truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn "rắc rắc", tiếp theo đó là tiếng gã mập kia khóc thét như heo bị chọc tiết.

Đao trong tay cũng rơi xuống.

Trác Phàm đưa tay tiếp lấy thanh đao đang rơi xuống, quay người chém một cái.

Trong chốc lát, máu tươi phun tung tóe, một cái đầu to béo bay lên không trung.

Trác Phàm tuy rằng thực lực chỉ mới Trúc Cơ tầng năm, nhưng sức mạnh thể chất cùng nguyên lực tồn trữ trong cơ thể đều là của cao thủ Tụ Khí cảnh mới cướp được. Thừa dịp gã mập kia không chú ý, khuỷu tay trái mang theo mãnh lực đập vào ngực hắn, làm cho xương cốt hắn cả trước ngực lẫn phía sau lưng đều vỡ nát.

Tiếp theo lại giơ đao chém xuống, hết thảy đều như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Tất cả mọi người vẫn không kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra, gã mập kia sớm đã đầu thân ly biệt, chết thẳng cẳng.

“Bịch…!”

Chiếc đầu đầy máu tươi rơi trên mặt đất, nhanh như chớp lăn đến trước mặt Tôn quản gia. Tôn quản gia ngây ngốc nhìn khuôn mặt quen thuộc ở dưới chân, không thể tin được đây là sự thật.

Hắn ở Lạc gia nhiều năm như vậy, là người nhìn Trác Phàm lớn lên, Trác Phàm là loại người gì Tôn quản gia hắn chẳng lẽ không tường, đó chỉ là một tên gia nô trung hậu thành thật và dễ bị bắt nạt.

Ai mà ngờ rằng, một kẻ hiền lành như một con cừu, lại có một ngày lộ ra hàm nanh lang hổ, giải quyết một người Trúc Cơ tầng bảy chỉ với một đao. Sự sát phạt tàn nhẫn man rợ như vậy, khiến cả bọn sơn tặc kia cũng thấy lạnh trong lòng.

Nhóm hộ vệ của Lạc gia lại sợ ngây người, người trước mắt có phải là người cùng họ nói chuyện mỗi ngày, là Trác Phàm trung hậu thiện lương sao? Bỏ qua tu vi không đề cập tới, thân thủ nhanh nhẹn hung ác này cho dù là thống lĩnh hộ vệ cũng không theo kịp.

Tất cả mọi người đều bất thình lình bị chấn động bởi một màn sát nhân ở trước mặt, thời gian cũng yên ắng trôi như thế, ai cũng nhìn chằm chằm vào Trác Phàm tay cầm huyết đao, không hề nhúc nhích, tựa hồ ngay cả hô hấp đều quên.

Lúc này không đi, vậy đợi đến khi nào?

Trác Phàm nhíu hai mắt lại, quyết định thật nhanh, thừa dịp bọn họ còn chìm trong mơ hồ, đem huyết đao hướng Tôn quản gia vung mạnh, còn bản thân hướng Lạc gia tiểu thư mà phóng tới. Đợi Tôn quản gia phản ứng lại, ngăn được huyết đao kia, Trác Phàm sớm đã đến trước mặt Lạc Vân Thường.

Một tay ôm lấy Lạc Vân Hải, một tay bắt lấy Lạc Vân Thường, hướng vào sâu trong rừng cây mà chạy.

"Đi!"

Lạc Vân Thường có phần sửng sốt, không biết làm sao, chỉ có thể để hắn tùy ý kéo chạy đi.

Tôn quản giả nhìn con dê béo đang bị bao vây chuồn mất, trong lòng không khỏi khẩn trương, quát: "Đuổi theo cho ta."

Thế nhưng, bọn họ mới vừa động, thống lĩnh hộ vệ cùng nhóm hộ vệ cũng đã ngăn trước mặt bọn họ.

"Hừ, các ngươi nghĩ mấy người các ngươi có thể ngăn được chúng ta ư?" Tôn quản gia nhìn hộ vệ thống lĩnh, hung tợn nói.

Hộ vệ thống lĩnh thản nhiên cười, lắc đầu: "Ngăn không được, nhưng có thể kéo dài thời gian giúp cho tiểu thư cùng thiếu gia thoát thân."

"Hắc hắc hắc . . . Các ngươi chết rồi, bọn chúng còn có thể chạy đi đâu?" Tôn quản gia nói.

Quay đầu nhìn về hướng bọn Trác Phàm biến mất, thống lĩnh hộ vệ tự tin gật đầu: "Trước kia có lẽ sẽ chạy không thoát, nhưng hiện tại đã có thằng nhóc kia ở cạnh bảo vệ bọn họ."

Những hộ vệ còn lại nghe xong cũng nhất tề gật đầu, trong lòng không hiểu vì sao đối với Trác Phàm lại có một cảm giác tín nhiệm không giải thích được.

Mặc dù bọn họ không hiểu vì sao Trác Phàm lại đột nhiên trở nên dũng mãnh như vậy, nhưng có một dũng sĩ như thế ở bên cạnh tiểu thư và thiếu gia, cũng làm cho bọn họ có nhiều thêm một cơ hội sống sót.

Hung hăng cắn chặt răng, Tôn quản gia âm trầm nhìn về phía xa, ánh mắt lộ ra độc mang như rắn: "Xú tiểu tử kia dám phá hỏng đại sự của ta, chờ lão phu bắt được hắn, nhất định phải lột da tháo cốt, khiến cho hắn chết không toàn thây!"