Tu La Không Điểm [Bác Chiến]

Chương 1:

Truyện này iem viết vui vui hoy, văn vẻ cũng không giỏi, có gì mn thông cảm nha.

Truyện có tham khảo từ nhiều nguồn, nhiều cách hành văn.

_________________________

Đàn anh nổi tiếng trường X, Vương Nhất Bác, lần đầu tiên cmn phải đối diện với cục diện rắc rối như thế này.

Học ở đây cũng đã đến năm ba, tuy nói ra thì thật xấu hổ nhưng đàn anh kiểu mẫu Vương nào đó Bác chính là chưa từng một lần tham gia các hoạt động tập thể. Thành ra trong bảng danh sách điểm sinh hoạt cộng đồng mới cập nhật, bên cạnh ô ghi tên Vương Nhất Bác là ô chữ ghi 0/223 to đùng. ( 22/3 sinh nhật Dẹo cho nên đừng ai hỏi vì sao lại là 223 chứ không phải cái khác).

Thành tích học tập không thiếu, phong trào thể thao văn hoá có thừa; đây là hai truyền thống quý báu vốn có từ khi vừa mới thành lập của trường đại học X. Vì cái lí tưởng chân lí chó má này mà Vương Nhất Bác đã phải đau đầu suốt mấy ngày. Là ai đã đặt ra cái điểm sinh hoạt cộng đồng này cơ chứ ? Không có đủ điểm sinh hoạt cộng đồng, thành tích bảng điểm dù đẹp mấy cũng chả thể vớt vát chủ nhân khỏi tình cảnh bị lưu ban ( không biết từ này đúng hông nữa), chung quy lại thì cũng vô dụng y sì mấy cái hồ sơ bết bát chất đầy trong văn phòng thầy Đông.

“Đệt”

Vương Nhất Bác thật muốn chửi bậy. Trước giờ đàn anh Vương vẫn luôn lạnh lùng bất cần, lại bị một tờ giấy A4 dán trên bảng tin làm cho đen cả mặt. Mà nào chỉ đen không thôi, xanh đỏ tím vàng, nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác biến hoá khôn lường, Uý Dật Thần ở bên cạnh nín cười muốn nội thương.

“Cậu…haha…làm thế quái nào mà…haha…hay vậy!?”

“0/223, thật luôn…haha…cười chết lão tử rồi…”

“…”

“Ấy ấy, ai da…haha…sao lại nhìn tôi như vậy?Ôi anh Vương anh Vương đừng nạnh nùng…haha… vậy chớ!!! Haha…tôi đã cố rồi mà…nhưng vẫn không nhịn được…hahahaha….!!!!”

Thấy người kia vẫn đứng im, duy trì vẻ lạnh lùng , Uý Dật Thần cười càng dữ dội hơn. Vương Nhất Bác a Vương Nhất Bác, cậu chắc không biết là cái tai đỏ bừng đang bán đứng vẻ mặt mình đâu nhỉ?

Vương Nhất Bác cảm thấy không thể đứng đây lâu thêm nữa, thế là dứt khoát quay người bỏ lên lớp, hắn không thể ở cùng tên điên Uý Dật Thần thêm chút nào nữa. Thật muốn chui xuống lỗ mà. Không phải Vương Nhất Bác không biết đến sự tồn tại của điểm sinh hoạt cộng đồng, cái hắn không biết là điểm sinh hoạt tính từ những lần tham gia các hoạt động ngoại khoá, sự kiện, thi đấu thể thao. Mỗi lần tham gia cộng 3 điểm, nghe có vẻ bất khả thi để giành được 223 điểm,những hoạt động này ở trường X nhiều như cơm bữa, dăm ba hôm lại có một lần, cực kì dễ kiếm điểm. Ấy thế mà Vương Nhất Bác vẫn đinh ninh là điểm được tính từ điểm kiểm tra thể dục, cộng với việc hắn siêng năng tham gia mấy CLB nhảy, trượt ván, bóng rổ,…là thừa điểm sinh hoạt… (tại thiết lập là đến năm 3 mới công khai điểm để sinh viên biết mà cố gắng lấy thêm, không thì phải hỏi giáo viên nên đừng hỏi vì sao Bo không biết mình 0 điểm nhá)

Ai gϊếŧ hắn đi!? Điểm sinh hoạt không đạt đồng nghĩ với việc không được tốt nghiệp.Bây giờ muốn kiểm điểm thực ra cũng không phải không thể nhưng hắn đang năm ba, tuy không áp lực nhưng cường độ học cũng nhiều hơn, thành thử muốn kiếm điểm cũng khó.

Vương Nhất Bác vừa đi vừa nghĩ, tuần này trường chuẩn bị tổ chức tiệc mừng tân sinh viên, lớp hắn đang rêu rao tham gia các nhóm hậu cần, tuần sau lại có thêm lễ kỉ niệm xx năm ngày thành lập trường, hắn cũng có thể đăng kí biểu diễn trên sân khấu, tuần sau nữa có….vv

Càng nghĩ càng tức, cũng may là thằng cha Uý Dật Thần buột miệng phàn nàn sao tham gia nhiều sự kiện thế mà vẫn thiếu 50 điểm, bằng không thì Vương Nhất Bác sẽ đem sự thắc mắc trong bụng ra hỏi, lúc đấy mà hỏi thì đảm bảo cái tên họ Uý kia sẽ đem chuyện cười này rêu rao khắp trường cho mà xem. Ta tức!!!!

Vừa đi vừa nghĩ, đàn anh Vương cũng không chú ý nhìn đường, thế là khi đang định bước vào căn tin, hắn đâm sầm vào một tên nhóc, cả hai ngã lăn ra đất. Thằng oắt này thấp hơn hắn nửa cái đầu, mặt mày non choẹt, hẳn là năm nhất đi!? Đang bực mình, lại còn bị va ngã cả xuống đất, thấy đối phương không phản ứng gì chỉ nhìn mình chằm chằm mà há hốc miệng, Vương Nhất Bác định bụng chửi một câu cho bõ tức thì đối phương lại chỉ tay vào hắn, dứt khoát mà hô to:

“Tu la 0 điểm”

“…”

Tu…gì cơ?

Không những hô dứt khoát mà còn hô to,cậu nhóc kia như là chỉ sợ không ai nghe thấy. Mặt Vương Nhất Bác lại bỗng đen như than. Thông báo trên bảng tin thường hay dán vào sau tiết 2, mà Vương Nhất Bác sau tiết hai nán lại 15’ để trực nhật, tổng cộng thời gian từ lúc tan học đến lúc bước vào căn tin chắc cùng lắm là 30’ đi? Thế mà sao rumor lan nhanh thế này, tại Vương Nhất Bác hắn hot quá chăng? Chả biết nên cười hay khóc.

Mà thằng oắt nãy giờ vẫn ngồi dưới đất, tay chỉ thẳng mặt hắn kia, thấy hắn mặt đen sì, như là hoàn hồn, tay vội thu lại. Môi hơi mấp máy, xong lại ba chân bốn cẳng chạy đi, nhanh như gió, để lại đàn anh Vương đứng trời chồng một hồi.

Bây giờ mặt Vương Nhất Bác không còn đen sì sì nữa, biểu cảm cũng thu hồi như ngày thường, tựa như vẫn không có gì xảy ra, nhưng mà hắn a, đứng yên một chỗ cũng đã 5’, HOÀN TOÀN BẤT ĐỘNG. Mọi người xung quanh đang liều mạng nhịn cười, chăm chăm nhìn hắn, lúc nãy đứng ở bảng tin, tuy chỉ có Uý Dật Thần dám cười thẳng mặt hắn nhưng kì thực ai ở xung quanh cũng biểu cảm nhăn nhó, muốn cười mà không dám.

Nếu để ý kĩ, vùng tai trở xuống cổ đàn anh Vương đã hơi phiếm hồng.

Đệt…

——————-Follow mình trên wordpress nhé 😘😘😘: qnnblog.art.blog/ Chiếc blog của Dẹo🍑