Ma Hoàng

Chương 12: Liên Tục Đột Phá

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Bụi về với bụi, đất về với đất, Cửu U Ma Sát thuộc về ta."

Hai tay của Trác Phàm trong nháy mắt đánh ra một bộ ấn quyết, Lạc Vân Thường lập tức mất đi quyền khống chế đại trận, đồng thời lúc trước có thể nhìn rõ ràng hình hình bọn người Tôn quản gia trong trận, thoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Vân Thường có chút kỳ quái, tay lại tiếp tục đánh ra kết ấn, nhưng vẫn không thể nắm giữ được một chút nào quyền khống chế đại trận.

"A..."

Bỗng nhiên, khắp nơi trong cánh rừng sương mù vang lên tiếng rống thê lương của bọn người Tôn quản gia. Bọn họ lúc này đã hoàn toàn biến thành màu đen, nhưng vẫn còn có một tia ý thức, từng cái bóng màu đen từ trong cơ thể bọn họ không ngừng bay ra.

Theo mỗi một con bay ra, bọn họ lại phát ra những tiếng khóc thảm thiết, đau đớn giống như bị cắt đi từng miếng thịt. Phải đến khi tất cả các bóng đen trong cơ thể bọn họ đều rời đi, tiếng kêu thảm thiết đó mới dừng lại. Nhưng trong mắt bọn họ từ lâu không còn tia sáng của sự sống, thân thể đã khô héo như xác chết ngàn năm, gió thổi qua một cái khiến tất cả vỡ vụn thành bột phấn.

Trác Phàm ngồi xếp bằng ở giữa sương mù đen kịt đầy những bóng đen lượn lờ xung quanh, số lượng bóng đen có chừng hơn mấy ngàn, giống như đàn ong về tổ, tất cả đều nhằm vào trong cơ thể của hắn bay đến.

Hắn bình tĩnh đón lấy, sắc mặt cũng giống như bọn người Tôn quản gia, dần dần biến thành màu đen. Đợi cho tất cả bóng đen đều tiến vào thân thể của mình, hắn mới bắt đầu thay đổi thủ quyết, vận chuyển Thiên Ma Đại Quyết.

Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen ở trong cơ thể hắn cuồn cuộn khuấy động, tựa như những cơn sóng ngoài biển rộng cọ rửa kinh mạch của hắn, cuối cùng chảy vào trong đan điền. Mà khí thế của hắn, đang điên cuồng tăng lên.

Phốc!

Trong nháy mắt công phu, Trác Phàm đã đột phá đến Trúc Cơ sáu tầng.

Phốc!

Lại một tiếng vang nhỏ, hắn đột phá đến đỉnh phong Trúc Cơ bảy tầng.

Ngay sau đó, Trúc Cơ tám tầng, Trúc Cơ chín tầng, cuối cùng đi tới Trúc Cơ đỉnh phong.

Chậm rãi mở ra hai mắt, Trác Phàm hít sâu một hơi, hai đấm nắm chặt, sau đó tiếp tục đột phá.

Lúc này, không dễ dàng giống như vừa rồi, nguyên lực ma hóa do Âm Sát mang đến đã tiêu hao không sai biệt lắm. Lấy kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của lão ma đầu như hắn, hắn hiểu được nếu đột phá ngay tại lúc nguyên lực sắp khô kiệt, thì thành tựu ngày sau rất có giá trị.

Vì thế hắn khẽ cắn môi, tiếp tục vận chuyển công pháp, đem nguyên lực của mỗi một con âm sát mang đến ép khô, rồi lấy nguyên lực còn thừa của chính mình xông về một hướng.

Bính!

Một tiếng nổ phát ra, Trác Phàm nghe được một thanh âm gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó, tựa như nước lũ bạo phát, trong cơ thể của hắn sinh ra một cỗ nguyên lực cường đại, đem kinh mạch lại cọ rửa một lần, cuối cùng về tới đan điền, bổ sung nguyên lực sắp khô cạn.

Hơn nữa lần cọ rửa này, giúp cho kinh mạch của hắn lần nữa mở rộng gấp đôi.

Tụ Khí cảnh!

Trác Phàm mở hai mắt, lộ ra sắc mặt vui mừng.

Dù sao hắn có kinh nghiệm từng tu luyện đến Ma Hoàng, lần này hắn đột phá Tụ Khí cảnh, so với lần trước, kinh mạch phải rộng lớn hơn nhiều lắm. Hơn nữa nguyên lực chứa đựng trong đan điền, cũng không phải cao thủ Tụ Khí cảnh bình thường có thể so sánh, ít nhất nhiều gấp ba lần.

Miệng thở dài một cái, Trác Phàm thủ quyết lại biến đổi, Âm Sát trong cơ thể hắn bắt đầu rời đi thân thể. Chẳng qua lúc này đây, Âm Sát đã biến thành màu sắc lờ mờ, tất cả màu đen bên ngoài cơ thể của hắn đều biến mất không thấy.

Đợi cho Âm Sát toàn bộ rời đi, Trác Phàm đứng dậy, trong tay vừa động, sương mù màu đen nháy mắt tiêu tán, ánh sáng mặt trời loá mắt hiếm thấy chiếu vào trong rừng rậm nhiều năm bị sương mù bao phủ này.

Bây giờ, hắn đã có thể tùy ý khống chế đại trận này, không bao giờ... cần mượn tay Lạc Vân Thường nữa.

Ngẩng đầu nhìn xem không trung màu xanh lam, trên mặt Trác Phàm lộ ra một tia mỉm cười: "Hiện tại ta đã đột phá Tụ Khí cảnh, nên tu luyện ít vũ kỹ."

Lần này dùng trận gϊếŧ Tôn quản gia cùng với bọn sơn tặc, nói là vì bảo hộ tỷ đệ Lạc gia, chẳng bằng nói chân chính người có lợi nhất là Trác Phàm. Nếu không có cắn nuốt nguyên lực của bọn người Tôn quản gia, Trác Phàm cũng không thể đột phá tới Tụ Khí cảnh nhanh như vậy.

Mà chỉ có tới Tụ Khí cảnh, hắn mới có năng lực đi tu luyện vũ kỹ, về sau không những có năng lực tự bảo vệ mình, còn có càng nhiều cơ hội đi cắn nuốt những cường giả khác, trở nên mạnh hơn.

"Trác Phàm."

Lúc này, một tiếng kêu trong trẻo truyền đến, Lạc Vân Thường ôm đệ đệ cùng Bàng thống lĩnh đi tới trước mặt hắn: "Vừa mới ngươi chạy đi đâu, trận pháp tại sao tự dưng mất khống chế?"

"Hả, có thể do linh thạch quá ít, cho nên trận pháp có nhiều chỗ thiếu hụt, bởi vậy không khống chế được. Ta vừa mới đi xem bọn người Tôn quản gia đã chết chưa, thật đáng mừng, một cái cũng không chạy thoát." Trác Phàm trả lời qua loa.

Hắn cũng sẽ không đem bí mật của chính mình lộ ra, dù sao trên thế giới này, người tu ma đạo bởi vì cường đại, quỷ dị, tu luyện lại nhanh chóng sẽ bị những người tu luyện khác e ngại.

Huống chi Thiên Ma Đại Hóa Quyết lại thuộc dạng công pháp ma đạo quỷ quái nhất, nếu là bị người biết, nhất định trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích. Kiếp trước hắn chính là bởi vậy mà chết, kiếp này tự nhiên sẽ không tái phạm sai lầm lần nữa.