Chương 12
~ Chương thứ mười hai ~ Thế nào mới là xa cách nhất thế gian? Là khi hai ta đối diện nhau, mà trái tim vẫn không thể gần bên sao? Là khi hai ta đối diện nhau, mà mình không thể thốt lên lời yêu cậu? Hay, là khi người mình yêu rõ ràng là cậu, cậu lại cho rằng là một ai đó khác? Có thể đúng, cũng có thể sai…
Thăng Kì trợn mắt, không thể tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn Lăng Mặc.
Mà phản ứng của mọi người cũng giống hệt nàng.
Lăng Mặc cố tình không đếm xỉa sự kinh ngạc của mọi người, nghiêm túc tiếp tục nói: “Tân Nhi, mọi người ở đây nữa, con vốn định giấu trong lòng, nhưng người phụ nữ này ép con đến đường cùng rồi, bây giờ ngay cả Tân Nhi còn bị đồ vô liêm sỉ như ả ta làm sẩy thai, con không thể không nói ra sự thật."
“Thật ra, trước khi gặp Tân Nhi, con và ả cũng có chút quen biết, khi đó bạn bè nhờ vả con giúp ả tìm việc làm, ả đã nói có ấn tượng rất tốt với con, muốn làm bạn gái con, nhưng mà, con lại không có tình cảm với ả, cho nên từ chối, vậy mà ả vẫn cứ kiên trì theo đuổi. Sau đó, khi con và Tân Nhi quen nhau, phát hiện hóa ra ả ta là bạn thân của cô ấy, về phía ả sau khi biết con và Tân Nhi là một cặp cũng mất tích không có lí do. Vì thế con không nói việc này ra, nghĩ rằng cứ để nó trôi qua là được rồi.”
“Mãi đến hôn lễ của chúng con, ả lại xuất hiện, còn nói nếu con kết hôn rồi, ả sẽ không làm phiền con nữa, nhưng mà vẫn sẽ yêu con như trước. Khi đó con lại càng không thể nói với Tân Nhi chuyện này, dù sao hai người là bạn bè, bản thân cũng mới đám cưới xong, hơn nữa, ả cũng đã cam đoan…Đúng là sau đó không có động tĩnh gì, trừ bỏ một vài tin nhắn ân cần thăm hỏi...”
“Con cứ nghĩ mọi chuyện cứ thế là xong rồi, nhưng mà ai ngờ mấy tháng trước, ả vô cớ dây dưa con, thường xuyên quấy rối con, đến lúc Tân Nhi mang thai, ả công khai mò đến nhà chúng ta, lấy danh nghĩa chăm sóc Tân Nhi, thật ra là vì tiếp cận con. Con mắng ả, khuyên ả biết bao nhiều lần, ả cũng không nghe.”
“Con nghĩ bây giờ Tân Nhi đang có thai, nói ra thì sẽ có hại với đứa bé trong bụng và sức khỏe cô ấy, vốn định tự giải quyết chuyện này, ai ngờ... lại để con đàn bà này hủy hoại gia đình chúng ta! Tân Nhi, anh thật xin lỗi em, anh không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, em tha thứ cho anh, nhé. Lúc trước anh không nói với em là sợ em lo lắng, sợ em khổ sở. anh cũng mong em hiểu rằng: trong tim anh chỉ có mình em, còn đồ đê tiện kia anh chưa từng đặt trong lòng. Cả đời này anh chỉ yêu mình em…”
Hắn không kiềm chế được mà nức nở.
Hắn dịu dàng xoa đầu Tân Nhi, còn Tân Nhi thì ngoan ngoãn để mặc hắn.
“Em biết, Lăng Mặc sẽ không làm thế... tất cả đều là lỗi của cô ta!”
Lăng Mặc quay mặt lại, liếc nhìn Thăng Kì một cách khinh bỉ và ác độc.
“Đúng thế, tất cả đều là lỗi của con đàn bà xấu xa này!”
Thăng Kì chợt hiểu ra, hiểu ra trò hề trước mặt, hiểu ra màn kịch của Lăng Mặc.
Hóa ra, mày muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, phải không?
Oh, tao hiểu rõ mày rồi.
Mày chính là loại người đó, đúng không…?
Vì du͙© vọиɠ của bản thân mà không từ dối trá…
Nhưng chuyện đến nước này, mình đâu thể lấy lại niềm tin của người khác nữa…
Giờ khắc này, số phận mình đã an bài...
Vĩnh viễn sẽ bị người khác hiểu lầm, mỉa mai, khinh bỉ.
Rồi mình sẽ sống tiếp như thế sao?
Trên đời này sẽ không còn ai sẵn sàng gần gũi mình, tin tưởng mình nữa.
Mà Tân Nhi thì sao, mình chỉ có thể mất đi cô ấy,vĩnh viễn bị chôn vùi trong hận thù của cô ấy.
Suốt đời không được tha thứ.
Bây giờ mình chẳng làm được gì cả.
Bản thân đã dự đoán được kết cục này rồi mà, chẳng qua là hình thức có chút khác mà thôi.
Tân Nhi sẽ rời xa mình, theo chồng, mãi mãi không trở lại.
Đúng thế, dĩ nhiên là thế, Lăng Mặc mới là quan trọng hơn, phải không?
Mình…mình là cái thá gì chứ! !
Lúc trước, khi cô ấy kết hôn, chẳng phải là mình chen vào giữa họ, làm phiền họ sao.
Người có lỗi…là mình mới đúng.
Tình hình này, bi kịch này, chẳng phải là do mình đưa tới sao?
Đều là lỗi lầm của mình mà thôi…
Họ không hề sai…
Tất cả là lỗi của mình…
Không nên xuất hiện ở hôn lễ của Tân Nhi.
Không nên qua lại với cô ấy sau đám cưới.
Không nên quấn quýt Tân Nhi khi cô ấy mang thai.
Không nên.
Không nên.
Không nên.
Khi ấy và hiện tại, mình vốn không nên, vốn không nên, vốn không nên xuất hiện lại trong thế giới của Tân Nhi!
Vốn không nên bị ham muốn ích kỉ điều khiển, ôm lấy tình cảm chỉ có bản thân mới hiểu, không màng đến hậu quả, ngu xuẩn trở về bên cạnh Tân Nhi! ! !
“Đúng, các người đúng, chỉ có mình tôi sai. Thực xin lỗi. Món nợ ấy chỉ sợ đời này tôi không trả được.”
Nói xong nàng liền rời đi.
Không dám nán lại dù chỉ một bước.
Không dám dừng chân dù chỉ một giây.
Nàng chỉ muốn trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Chỉ muốn một mình.
Nàng bắt đầu gồng chạy.
Qua đường cái, qua hàng hiên, qua công viên, qua dòng người…
Nơi chốn ấy, là nhà nàng.
Bến cảng duy nhất có thể làm nàng yên lòng.
Nàng bước vào phòng mình.
Khóa cửa lại.
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Nàng vội vàng mở nhạc, vặn loa đến mức lớn nhất.
Sau đó yếu ớt khuỵu xuống.
Nàng dùng sức gào khóc.
Không hề kìm nén …
Nước mắt không cách nào ngăn lại...
Khóc đi…
Khóc đi…
Đây là nhà mình…
Không ai đến cả…
Khóc đi…
Khóc đi…
Giờ phút này, khóc cho hết tất cả bi thương đi…
Để mặc nước mắt gột rửa nỗi đau đi, dù chỉ một chút là tốt rồi…
......
Tiếng nức nở dần dần nhỏ lại, cả người nàng cũng rất mệt mỏi…
Nằm trên sàn gạch lạnh giá, ngước mắt lên trần nhà…
Nàng chợt mỉm cười.
Chẳng lẽ mình cứ chết thế này sao?
Vậy cũng đâu có tệ…
Chết thế này cũng đâu có tệ…
Thế thì mình sẽ được giải thoát....
Giải thoát…
Tuy rằng đó không phải là kết cục mà mình muốn.
Nhưng mà kết cục cũng chỉ có thể là như vậy thôi.
Cứng nhắc, cô đơn, bị hận bởi chính người mình yêu, chết tại nhà riêng…
Mình còn có lí do để sống sao…?
Không có…
Không có…
Là không...
Có...
Vì sao, mình còn ba mẹ......
Mình còn phải báo hiếu cho họ...
Vì sao? ! Thậm chí chết mình cũng có vướng bận?
Vì sao? !
Nếu mình là một đứa mồ côi, thì đâu phải lo lắng quá nhiều như vậy…
Nhưng tại sao mình lại…hết lần này tới lần khác…
Ngay cả quyền lợi cơ bản nhất là giải thoát cũng bị tước đoạt!
Chỉ có thể đau đớn tiếp tục kéo dài hơi tàn…
Mang theo bệnh tật, mang theo trái tim tan vỡ, tiếp tục sống…
Tiếp tục chịu dày vò!
Mình không cần! Không cần cuộc sống đó!
Mình chỉ muốn chết…
Dù cho đeo trên lưng tội danh vô trách nhiệm, dù cho bị Tân Nhi hận thù, dù cho mình còn trẻ…
Sống sót đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì...
Chỉ là trì hoãn thời gian.
Chỉ là lãng phí tài nguyên.
Chỉ là...
Ba mẹ cũng có lương hưu , cũng có thể sống qua ngày, còn có người thân sẽ chăm sóc họ.
Mình đối với ba mẹ chắc cũng chỉ là đứa con có cũng được mà không có cũng chẳng sao…
Tình cảm tốt sao?
Nó cũng đâu tốt lắm…
Khi còn nhỏ, nàng rất ít khi trông thấy họ, bởi một người thì hay làm thêm giờ, một người lại hay đi công tác.
Sau này, điều đó lại trở thành thói quen. Thói quen không có ba mẹ quản lí. Chẳng sao cả, mình cũng tự chăm sóc bản thân được mà.
Sau khi mình tốt nghiệp trung học, ba mẹ lại li hôn, mặc dù theo phán quyết của tòa án, mình đi theo ba, nhưng thực tế cũng chỉ có một mình.
Một mình.
Đúng thế, chỉ một mình.
Vậy nên, nàng không có vướng bận, không hề có…
Bây giờ, chẳng lẽ tự sát…?
Buồn cười, mình, tự sát?
Không làm được, đó đâu phải phong cách của mình.
Không, thật ra là không dám.
Nhưng mà cũng không phải là không dám.
Tâm trạng kì lạ quá…
Cứ muốn nằm đây, không làm gì, chờ chết…
Chờ đợi thần chết nhanh đến một chút, chờ đợi bệnh tật ăn mòn cơ thể…cho đến khi nàng bị hủy diệt…
Sau đó, chết…tại đây.
Ồn ào quá…cũng yên tĩnh quá…
Nàng dần dần nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.
Lần này ngủ đi, đừng tỉnh lại nữa, được không…?