Từ khi Mộ Lam Huyền ra ngoài lịch luyện gặp Ma tộc trở về sau, ngũ đại trưởng lão chết sống không cho Mộ Lam Huyền đi ra ngoài nữa. Nói là lúc nào nàng có từ vi Nguyên Anh đại viên mãn mới có thể thả nàng ra ngoài.
Cho nên, Mộ Lam Huyền đã từ lúc ở trong Linh Trì về sau nhàm chán gần một tháng, ngày ngày không có chuyện gì làm chỉ có thể tu luyện một chút, đánh một chút loại hình lôi đài, nàng cũng là ngươi duy nhất tiêu hao mòn thời gian trên lôi đài. Cũng bởi vì Mộ Lam Huyền trường kỳ chiếm lấy đài như mình là chủ nên bị Diệp Thiện đuổi xuống dưới.
Sau đó để làm hao mòn thời gian Mộ Lam Huyền triệt để trở thành người đi du lịch, mọi ngóc ngách ở trong tông môn đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Mộ Lam Huyền. Thỉnh thoảng ở nội môn đi bộ một chút, nếu không liền ở ngoại môn đi bộ một chút, tóm lại nhàm chán muốn chết.
Liền ngay cả Thành Mộc Thu bình thường có thể cùng với nàng giải sầu mà bây giờ có vẻ như bởi vì tìm được chân ái, chính là nữ chủ nhân của thương đội Uyển Tuyết. Mà Thành Mộc Thu trở thành chuyên môn hộ vệ của thương đội, đương nhiên đây là vì tiếp cận Uyển Tuyết, khoảng cách lần trước nhìn thấy nàng đã là một tháng trước.
Sau đó nàng liền nghĩ đến chỗ của sư phụ mình, nghĩ đến Bạch Linh khẳng định cũng nhàm chán, liền chạy tới tẩm điện của Bạch Lin để gia tăng tình cảm sư đồ, nhưng mỗi lần đi đến tẩm điện của Bạch Linh, liền có thể thấy được nàng ngồi trên ghế thảnh thơi đọc thư quyển.
Mộ Lam Huyền nói cái gì cũng chỉ là qua loa đáp vài tiếng, nếu là không phải là đồ đệ nàng, Bạch Linh đã sớm đem người nào quấy rầy nàng đọc sách xoa tròn ném xuống núi đi.
Bất quá liền xem như là cái dạng này, Bạch Linh cũng là chịu không được Mộ Lam Huyền dây dưa, nàng cơ hồ ngày ngày đều muốn đến bên trên một chuyến, Bạch Linh thậm chí có một đoạn thời gian hoàn toàn đem Mộ Lam Huyền coi như không khí, nhưng người ta còn giống người không gặp việc gì vẫn như cũ đi đến. Bị bất đắc dĩ Bạch Linh đành phải kéo trận pháp, đem Mộ Lam Huyền ngăn tại bên ngoài.
Liền ngay cả sư phụ Bạch Linh của mình cũng đều chịu không được mình, Mộ Lam Huyền liền càng thêm nhàm chán, chạy đến khu rừng hoa anh đào ở dưới núi đi dạo đi, đệ tử chân truyền có thể tùy ý xuống núi du ngoạn, nhưng là trước hết phải có lệnh bài đem theo, đây là từ chuyện của lần trước thương đội nên Ngô Chỉ Hạc mới thêm quy củ. Vừa có nguy hiểm liền phải bóp nát nó, lệnh bài bên trong có không gian trận pháp, thời khắc nguy hiểm có thể thành công đem người truyền tống đến bên ngoài ngàn mét. Nhưng Mộ Lam Huyền bởi vì bị hạn chế được di động nên chỉ cho phép tại núi Cửu Tuyền cùng rừng hoa anh đào dưới chân núi Cửu Tuyền hành động. Bất đắc dĩ, Mộ Lam Huyền đi xuống núi đi bộ một chút.
Từ trên núi nhìn xuống, rừng hoa anh đào phạm vi rất là rộng lớn, giống như phương viên trăm dặm đều chỉ có mỗi rừng hoa anh đào này. Mỗi khi đến mùa hoa anh đào nở rộ, đầy trời cánh hoa anh đào tung bay ở không trung, dáng vẻ quả thực để cho người ta rung động, có đôi khi sẽ có chút phiêu xa, sẽ còn bay tới trên núi Cửu Tuyền.
Mộ Lam Huyền tản bộ đến rừng hoa anh đào, nhìn chung quanh hồi lâu, chỉ thấy nàng mừng thầm cười một tiếng, cười nói: "Ài hắc hắc hắc hắc, hôm nay bốn vị trưởng lão đi ra ngoài chơi đi, đại trưởng lão khó có được cơ hội để nghỉ, đoán chừng đã đi Thúy Hoa lâu dưới núi, Nhị sư tỷ không ở đây, Đại sư tỷ ra ngoài lịch luyện, ta rốt cục giải phóng rồi!" Dứt lời, Mộ Lam Huyền nén không được tâm tình hưng phấn kẻ trong lòng, ngửa mặt lên trời cười dài.
"Ngươi đây là đang cười gì vậy?" Bỗng nhiên, một cái bóng màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở tước mặt Mộ Lam Huyền.
Mộ Lam Huyền bị cái người đột ngột xuất hiện mà không dấu hiệu hay thanh âm nào khiến nàng giật nảy mình, vốn cho rằng là bị vị trưởng lão kia đến bắt nàng, kết quả nhìn kia một bộ hồng y nguyên lai là sư phụ tiện nghi của mình Bạch Linh.
Mộ Lam Huyền vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ai u, sư phụ ngươi dọa chết người!"
"Người chết?" Bạch Linh nghi hoặc bốn phía nhớ lại một phen, cau mày nói: "Nơi đó người chết?"
Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ liếc mắt, chỉ chỉ mình: "Ta, ta à, sắp bị ngươi hù chết".
"Đây không phải là chưa chết sao". Bạch Linh xem thường nói.
"Ai u, được được, không nói cái này". Nàng không nghĩ lại cùng Bạch Linh níu lấy cái chủ đề chết hay không, thực sự quá không có dinh dưỡng.
"Trưởng lão bọn hắn đâu?" Bạch Linh thản nhiên nói.
"Đều đi ra ngoài".
"Ân". Bạch Linh nhìn xem Mộ Lam Huyền, tự tiếu phi tiếu nói: "Vậy là ngươi cũng đang muốn chạy trốn ra ngoài?"
Mộ Lam Huyền dọa đến lui một bước, cảnh giác nhìn xem Bạch Linh: "Làm sao ngươi biết, sư phụ ngươi không thể cản ta a, ta đã một tháng không có đi ra! Nếu không ra ngoài nữa ta sẽ mốc meo".
Nghe Mộ Lam Huyền phàn nàn, Bạch Linh chỉ là lạnh nhạt nói: "Người sẽ không mốc meo".
"Ai u, ta đây không phải là đang ví von sao, ví von đó!" Mộ Lam Huyền vỗ vỗ đùi, cường điệu nói.
"Nga". Bạch Linh gật gật đầu, tay giữ chặt Mộ Làm Huyền thừa cơ muốn chạy đi.
Nàng làm khuôn mặt đau khổ, cầu khẩn nhìn Bạch Linh, khẩn cầu: "Sư phụ a, ngươi là mỹ nhân, mỹ nhân tâm thiện lương nhất, ngài liền thả ta ra ngoài đi".
"Mỹ nhân?" Bạch Linh nghe Mộ Lam Huyền nói, không khỏi che miệng cười khẽ một tiếng, nàng đột nhiên cảm giác được tiểu đồ đệ này của mình có dáng vé giống như chơi rất vui.
Khuôn mặt vừa mới đau khổ Mộ Lam Huyền nhìn thấy mặt băng sơn thế mà cười, lập tức ở trong nội tâm gào thét "Ngao, ngao, đây là thần tiên tỷ tỷ sao?!"
Nhìn dáng vẻ của Mộ Lam Huyền kinh ngạc sửng sốt, Bạch Linh đứng đắn ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Không được! Hiện tại Ma tộc càn rỡ như vậy, ngươi sao có thể nào ra ngoài làm ẩu?"
Bất quá nhìn bộ dạng của Mộ Lam Huyền lại muốn khóc lên, Bạch Linh lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, vậy vi sư cùng ngươi ra ngoài là được".
"Sư phụ..ngươi!" Mộ Lam Huyền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào Bạch Linh nửa ngày: "Sư phụ ngươi thế mà muốn ra cửa!"
Bạch Linh nhíu mày, không vui nói: "Thế nào, vi sư không thể ra ngoài sao".
"Không không không". Mộ Lam Huyền tranh thủ thời gian lắc đầu, mặt mỉm cười nhìn Bạch Linh.
Bất quá trạch sư phụ này thế mà muốn ra cửa, thật đúng là để cho người ta chấn kinh a, dù sao từ sự kiện lần trước của thương đội qua đi, Bạch Linh cơ hồ ròng rã một tháng đều ở tại trong phòng mình, nửa bước không rời.
Rời đi rừng hoa anh đào, Mộ Lam Huyền cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, cười tủm tỉm nhìn xem Bạch Linh giống như tiên tử lãnh ngạo, nói đến: "Sư phụ a, chúng ta đi bên kia đi a".
Tròng mắt của Bạch Linh suy tư một phen, nói: "Yêu thú sâm lâm".
"Cái gì?!" Mộ Lam Huyền trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, thật vất vả ra một chuyến ngài liền đi "Yêu thú sâm lâm"?! Ngươi nguyện ý còn ta thì không muốn được chứ!
Mộ Lam Huyền lập tức bất mãn kháng nghị: "Không được! Thật vất vả mới ra ngoài một lần, "Yêu thú sâm lâm" thì có gì vui a ! Không đi không đi".
Bạch Linh dừng bước lại, đứng ở trước mặt Mộ Lam Huyền, lấy thái độ bề trên nhìn xem Mộ Lam Huyền, lạnh lùng nói ra: "Hoặc là về tông môn, hoặc là đi theo ta đến "Yêu thú sâm lâm" lịch luyện, tự bản thân ngươi chọn một".
Mộ Lam Huyền bị khí thế bức người của Bạch Linh làm cho rung động đến, dọa đến rụt cổ một cái, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được được được, ta đi được chưa......"
Thấy Bạch Linh thu hồi ánh mắt linh liệt kia, không nhanh không chậm phất tay áo rời đi, Mộ Lam Huyền trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.
Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xem bóng lưng màu đỏ kia, thì thầm nói: "Nhìn chiều cao của nàng cùng ta không hơn bao nhiêu nhưng làm sao cảm giác tựa như là bị một con cự long nhìn chằm chằm, thật là đáng sợ a".
Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ cùng Bạch Linh đi vào "Yêu thú sâm lâm", liếc nhìn lại, toàn bộ tầm mắt đều là xanh tươi một mảnh, trông rất đẹp mắt.
"Yêu thú sâm lâm" là địa phận của Cửu Tuyền tông, bình thường thiết lập chỉ có đệ tử Cửu Tuyền tông mới có thể đi vào, người khác đều vào không được, trận pháp là từ Bạch Linh tự mình bày ra, bởi vậy trừ phi là những lão yêu quái hóa Thần cảnh còn những người khác đều vào không được. Mà những lão yêu quái kia cũng sẽ không có nhàn nhắc mà chạy đến hậu viện của nhà ngươi để gϊếŧ yêu thú đi.
Bên trong "Yêu thú sâm lâm" được chia làm ngũ đại khu vực.
Bên ngoài thuộc về khu vực của yêu thú cấp một cấp hai, còn hướng bên trong chính là phạm vi của yêu thú cấp ba cấp bốn, tiếp theo là phạm vi của yêu thú cấp năm cấp sáu cùng cấp bảy, nhanh đến trung tâm địa khu là phạm vi của yêu thú cấp bảy cấp tám, sau cùng dải đất trung tâm chính là địa phương sở đãi của yêu thú cấp chín cấp mười, ngoại trừ chưởng môn cùng trưởng lão, cơ bản không ai dám đi.
Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền xuyên qua chỗ liên kết hướng đến địa phương có sáu bảy cấp yêu thú ẩn hiện mà đi.
Trong suốt quá trình trên đường đi cũng là may mắn mà có uy nghiêm cùng với áp lực vô hình từ Bạch Linh nên cấp năm yêu thú trở xuống cơ hồ chịu không được, đều núp xa xa.
Yêu thú trong rừng rậm này Mộ Lam Huyền cũng không phải lần đầu tiên tới, bất quá lần trước đến cũng là trước đây thật lâu, lúc ấy là vì cùng Thành Mộc Thu tranh tài ai gϊếŧ yêu thú cấp cao hơn, kết quả tiểu tư Thành Mộc Thu kia đem nàng ném vào ẩn hiện khu vực của cấp năm yêu thú khiến cho nàng chạy như một làn khói! Nếu không phải lúc ấy Ngô sư thúc kiểm tra nút thấy được Mộ Lam Huyền trốn ở trên cây, đoán chừng nàng liền muốn thành một đống xương trắng! Bất quá Thành Mộc Thu cũng không có tốt hiện chút nào, Ngô Chỉ Hạc trở về liền đem Thành Mộc Thu đánh cho một trận, hai tháng không có xuống giường!
Bây giờ lại tới đây, Mộ Lam Huyền liền nhớ lại hồi ức không tốt đẹp kia, lắc lắc đầu, chợt nhớ tới cái gì, hiếu kì nhìn về phía Bạch Linh, hỏi: "Sư phụ a, những sư tỷ kia nói ở dải đất trung tâm của "Yêu thú sâm lâm" có một đầu cự long có phải thật vậy hay không a?"
Trong truyền thuyết tâm địa mang theo một đầu cự long, là thực sự mười cấp yêu thú, một con tiểu long tức xuống dưới là có thể đem phương viên trăm dặm sinh vật đều tiêu diệt.
Tu vi của cự long này là Thần cấp yêu thú, dựa theo nhân tộc mà tính, chính là hóa Thần cảnh. Chênh lệch một bước liền có thể vỡ vụn trở thành Thần long, nhưng là trước kia nhận ân huệ của chưởng môn đời thứ ba Cửu Tuyền tông, vì báo ân liền quyết định ở tại trong rừng yêu thú rậm này để trấn áp yêu thú, thuận tiện bảo hộ cho môn phái, lúc gặp nguy hiểm sẽ lại ra hỗ trợ.
Mộ Lam Huyền chợt nhớ tới cái truyền thuyết này khi còn bé nghe được, thân là người dân Trung Hoa, đương nhiên đối với cự long rất là sùng bái, vừa vặn Bạch Linh ở đây, nàng liền thấy hiếu kỳ hỏi.
"Ai biết được". Bạch Linh chỉ là thản nhiên nhìn nàng một chút, không có phủ định cũng không có khẳng định.
"Hẹp hòi". Nhìn thái độ này của Bạch Linh khẳng định chính là không muốn nói nữa, trong nội tâm nàng âm thầm thề chờ đến khi nàng hóa Thần cảnh, nàng nhất định phải chạy tới dải đất trung tâm nhìn xem có cự long tồn tại hay không.
Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền rất nhanh liền đi tới khu vực cấp sáu cấp bảy, trên đường còn đυ.ng phải mười cái đệ tử đến rèn luyện, những sư tỷ kia nhìn thấy Bạch Linh tựa như thấy được thần tiên, cả đám đều vây quanh tích cực chào hỏi.
Bạch Linh cũng chỉ là qua loa đáp vài tiếng, liền mang theo Mộ Lam Huyền đi gϊếŧ yêu thú.
"Đứng ngay ngắn". Bạch Linh chỉ chỉ vị trí cách đó không xa, để Mộ Lam Huyền ở nơi đó đứng vững.
Mộ Lam Huyền mặc dù cảm thấy không hiểu, nhưng vẫn là dựa theo chỉ thị của Bạch Linh ngoan ngoãn đứng vững.
Lúc này, Bạch Linh từ trong nhẫn cụ xuất ra một bao bột phấn màu trắng, hướng trên thân của Mộ Lam Huyền vung lên, kết quả sơ ý một chút, một bao bột phấn đều vẩy vào trên đầu Mộ Lam Huyền.
Tay của Bạch Linh ở trên không trung dừng một chút, sau đó làm ra bộ dáng giật mình: "Nha, vung hơi nhiều, bất quá không có việc gì". Dứt lời, Bạch Linh trực tiếp đạp một cước bay lên trên cao để quan sát Mộ Lam Huyền.
"Nga?" Mộ Lam Huyền đầu đầy sương mù, làm sao lại "Nha, vung hơi nhiều? Không có việc gì? Đó là cái thứ gì a......"
Mộ Lam Huyền từ trên đầu quét một chút bột phấn, đưa tới trước mũi ngửi ngửi, ân, rất thơm.
Bất quá mùi vị kia làm sao cảm giác có chút quen thuộc......
Bỗng nhiên, bốn phía trên mặt đất chấn động kịch liệt, trong lòng của Mộ Lam Huyền bỗng nhiên sinh ra dự cảm không ổn, hướng ở xa nhìn đến dọa đến nàng đều muốn nhảy dựng lên!
Một đoàn...một đoàn yêu thú hướng về phía Mộ Lam Huyền phi nước đại tới, nàng lúc này mới nhớ tới Bạch Linh hướng vung lên trên người nàng là vật gì!
Đó là một loại linh quả mài thành bột phấn cực hấp dẫn yêu thú, nhưng mà bản thân ăn loại linh quả ăn đối với việc tăng tu vi có ích lợi rất lớn. Loại này bột phấn đều dùng ở lúc đi săn yêu thú, hướng đến một chỗ vung một chút liền sẽ hấp dẫn một nhóm lớn yêu thú.
Bây giờ Bạch Linh vung lên người Mộ Lam Huyền ròng rã một bao lớn! Đây đối với yêu thú mà nói Mộ Lam Huyền liền thành một linh quả hình người, đến cả những con yêu thú khi nãy bị khí thế của Bạch Linh dọa chạy cũng không để ý chết sống hướng đến Mộ Lam Huyền chạy tới......