Thuế Tử Duyệt ngồi bên cạnh Tô Quân Nhụy, hai hàng lông mày nhíu chặt. Từ lúc đầu nàng đã không muốn cho Quân Nhụy uống rượu, ly đầu không thể từ chối nên cũng đành chịu nhưng đến ly thứ hai thì nàng hoàn toàn không muốn Quân Nhụy uống.
Tam hoàng tử cười tán thưởng: "Quân Nhụy muội muội tửu lượng quá tốt."
Tô Quân Nhụy đáp: "Tam ca quá khen."
Tam hoàng tử cười cười, hai bên luôn cười cười nói nói nhưng trong lòng thì ngược lại hoàn toàn. Bằng mặt không bằng lòng. Chưa qua bao lâu liền có từng người từng người kéo đến thay phiên muốn kính rượu Tô Quân Nhụy. Ly thứ ba vừa tới trước mặt cô thì bị nàng ngăn lại.
"Sao thế? Quận chúa phu nhân không cho ta chút mặt mũi?" Nam tử tới kính rượu lại bị Thuế Tử Duyệt ngăn cản nên quay sang nói với nàng.
Thuế Tử Duyệt mỉm cười đáp: "Đại nhân đã hiểu lầm, là do thϊếp thân không muốn thân thể của Quận chúa vương mùi rượu quá nhiều thôi, dù sao thì Quận chúa cũng chỉ là một nữ nhân, hôm nay cơ thể nàng có chút không khỏe, không nên uống nhiều rượu, vì thế thϊếp thân đành cả gan khuyên can, làm đại nhân mất nhã hứng, thϊếp thân xin cáo tội tại đây." Lời nói hàm súc cô đọng, nói ít hiểu nhiều. Đa số nam nhân ngồi đây đều là người đã lập gia thất, vì sao thân thể nữ tử không khỏe chẳng lẽ bọn họ còn không rõ lý do?
Huống chi tuy Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy đều là nữ nhưng xét đến thân phận của các nàng, nếu người ta đã lên tiếng giải thích thì đối phương dù có bất mãn trong lòng cũng đành im tiếng.
Thuế Tử Duyệt nói xong liền thay ly rượu bằng một chén trà cho Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy thấy thế liền cười với nam nhân kia và nói: "Thật xin lỗi Tôn công tử, ngươi thấy đó, không phải bổn Quận chúa không muốn uống ly rượu này mà là do phu nhân nhà ta không đồng ý, nếu hôm nay ta uống, lúc về nhà lỡ như phu nhân nhà ta giận dỗi thì thật khổ thân ta. Không bằng như vậy đi, bổn Quận chúa lấy trà thay rượu, kính Tôn công tử một ly." Nam nhân còn muốn nói thêm gì nhưng lại thấy ánh mắt khác thường của đám nữ quyến xung quanh nhìn mình nên hắn đành hậm hực từ bỏ, uống ly rượu đang cầm trong tay.
Màn khước từ của hai nàng vừa kết thúc liền trở thành đề tài bàn tán của đám nữ quyến. Mộ Dung Lam im lặng ngồi, tay cầm ly rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai nàng.
Trên đài lúc này là một màn khiêu vũ đặc sắc. Vũ cơ đến từ Tây Vực, quần áo mỏng manh phóng khoáng, tay đang ôm một bầu rượu lớn. Vũ cơ, cơ thể thì uyển chuyển lắc lư theo nhạc còn tay thì đều đặn rót rượu cho khách nhân. Rượu mà vũ cơ rót chính là rượu sữa ngựa, mùi thơm đặc trưng của sữa hòa lẫn với mùi thơm nồng của rượu thật sự làm say lòng người.
Khách nhân không những bị say vì vẻ đẹp của vũ cơ, vì tiếng nhạc động lòng người, vì dáng múa yêu diễm mà còn bị rượu sữa ngựa làm cho ngất ngây mơ màng. Vũ cơ ôm bầu rượu nhảy đến trước mặt của Tô Quân Nhụy, có vẻ như muốn rót cho cô một ly. Bỗng nhiên thân hình ả ta lảo đảo, cả người ngã nhào về phía cô, cả bầu rượu cũng bị hất về phía hai nàng.
Tô Quân Nhụy hô lên "
"Cẩn thận", thân thể liền hướng về Thuế Tử Duyệt. Nguyên bầu rượu rớt xuống người cô.
"Quân Nhụy!" Nàng vội vàng kêu tên cô.
Lúc này vai trái của Tô Quân Nhụy đã hoàn toàn đưa về phía vũ cơ, ả ta liền muốn ngã lên đó. Vết thương trên vai còn chưa lành, nếu lúc này bị vỡ thì phải làm sao?
"Quân Nhụy!" Tô Quân Trạch đứng dậy, liền ba chân bốn cẳng tức tốc xông đến chỗ các nàng.
Hai mắt Tô Quân Nhụy chợt lạnh, lúc cô đang tính đánh trả mặc kệ vết thương trên vai thì Thuế Tử Dật đã phi thân đến. Hành động quá nhanh, cô chỉ thấy tay anh vợ đập vào bàn một cái, nhún mũi chân rồi nhanh chóng bay về chỗ vũ cơ sau đó anh vợ chợt nắm tóc của nữ nhân kia tức khắc kéo cả người ả ta lên rồi quăng sang một bên.
"A a a!" Vũ cơ rất bất ngờ khi có người cư xử thô lỗ như thế với ả. Lúc tóc bị nắm, ả ta liền hét lên sau đó cả người bị quăng sang một bên, lúc rơi xuống đất vì quá sợ nên lập tức bất tỉnh.
"...." Tô Mặc Ưu liền lấy hai tay che mắt, không thốt nên lời.
Thật không biết thương hương tiếc ngọc, dù có ra sao thì người ta cũng là người đẹp vậy mà...khối băng cũng có thể ra tay! Không biết vũ cơ sau này có bị khùng khùng vì té hay không? Hay là bị té chết rồi?
Vũ cơ bị quăng xuống đất, yến hội trong tức khắc chợt hỗn loạn, Tam hoàng tử và các khách nhân liền sôi nổi đứng lên. Thuế Tử Duyệt vội đỡ Tô Quân Nhụy đứng dậy, cả người cô đã ướt đẫm cùng mùi rượu sữa ngựa nồng nặc. Bộ dáng quá chật vật, không thể tả nỗi.
Tô Quân Trạch đuổi tới không nói lời nào liền lấy áo choàng của mình khoác lên người của Tô Quân Nhụy.
"Quận chúa! Trong phủ có phòng, ta đã sai người chuẩn bị xiêm y sạch sẽ, nếu Quận chúa không chê, có thể đi thay!" Nguyễn Như vội vàng bước tới, vừa đánh giá sơ khắp người Tô Quân Nhụy vừa nói.
"Không cần." Tô Quân Nhụy giả vờ giận dữ, nói: "Buổi tiệc hôm nay, bổn Quận chúa e rằng không có phúc hưởng, cáo từ."
Hôm nay Nguyễn Như phụng mệnh phải thử Tô Quân Nhụy có phải là người đã lẻn vào trong quân trộm sổ sách vào ngày hôm đó hay không, bây giờ việc còn chưa hoàn thành mà Tô Quân Nhụy đã muốn đi, thử hỏi Nguyễn Như làm sao chịu dừng tay? Ả ta vội vàng khuyên bảo.
Cả người ướt đẫm, rượu sữa ngựa dần dần thấm qua áo, thẩm thấu vào vết thương của Tô Quân Nhụy. Trán cô bắt đầu toát mồ hôi nhưng cô không thể biểu lộ sự đau đớn ra ngoài. Thế nên cô quyết định không thể tiếp tục ở lại đây. Nếu cô ở lại còn thay đồ ở đây, thật không dám đoán chắc sự việc sẽ phát sinh theo hướng nào, vì vậy tức tốc rời đi mới là thượng sách.
Tô Quân Nhụy nổi tiếng là kỳ quái, tại lúc này nổi nóng không bận tâm mặt mũi chủ nhân cũng không phải là chuyện quá khác thường.
Thuế Tử Duyệt đỡ Tô Quân Nhụy nghiêm mặt chau mày nhìn Nguyễn Như và nói: "Phu nhân, Tam hoàng tử, giờ chúng ta không muốn tiếp tục ở lại đây, mong hai vị thông cảm cho Quận chúa dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, coi như cho nàng một đường lui, tốt xấu gì mọi người cũng nên giữ mặt mũi cho nhau." Nàng vừa cản Nguyễn Như đang tiến lại gần vừa đỡ cô đi ra ngoài, nụ cười bình thản đã sớm rút đi, lời nói sắc bén làm ai cũng lặng thinh.
Tuy nàng được cô cẩn thận che chở nhưng trên người khó tránh khỏi bị dính một ít rượu, huống chi phu quân của nàng bị hất thẳng nguyên một bầu rượu vào người, nàng tức giận cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tô Quân Nhụy khoác áo choàng của Tô Quân Trạch hành lễ với Tam hoàng tử và Nguyễn Như rồi ra về.
Hai người thuận lợi rời khỏi phủ Tam hoàng tử mà không bị ai ngăn cản. Vừa ra cửa, xe ngựa vừa lúc chạy đến. Hai người không nói lời nào, trực tiếp lên xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Lúc này trong phủ Tam hoàng tử, sắc mặt của phu thê Tam hoàng tử đều xấu đi. Ban đầu họ tính toán sắp xếp vũ cơ đến gần Tô Quân Nhụy, mượn cơ hội dò hỏi trên người Tô Quân Nhụy có vết thương hay không. Nhưng từ đầu đến cuối Tô Quân Nhụy chỉ mãi lo nói chuyện với Thuế Tử Duyệt ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm cho vũ cơ. Còn ả vũ cơ kia không biết suy tính ra sao lại dùng tới chiêu này, giả bộ té ngã để thăm dò vết thương trên người Tô Quân Nhụy. Mà kết quả ngay cả một vạt áo của người ta ả ta còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Thuế Tử Dật quăng ra ngoài, còn cho Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt có cớ rời đi.
Nguyễn Như âm thầm nghiến răng, thiệt là vô dụng, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Mộ Dung Lam ngồi tại chỗ, mắt lạnh lùng quan sát trò diễn.
Ngu xuẩn!
Làm chuyện dư thừa.
Nàng đã nói từ lâu, thà gϊếŧ lầm hơn bỏ sót, nếu đã nghi ngờ thì trực tiếp phái người đi gϊếŧ, cần chi làm những việc này?
Làm việc do dự không quyết đoán, sao có thể thành đại sự?
Sắc mặt Mộ Dung Lam u ám, hai mắt tràn ngập sát ý.
Cũng may, nàng đã phái người ra tay.
Nên làm vậy từ sớm!
Trên xe ngựa.
Sắc mặt Tô Quân Nhụy xấu đi, vết thương vốn dĩ còn chưa lành, hôm nay không những uống rượu mà còn bị hất rượu vào người. Bây giờ rượu đã dần ngấm vào vết thương, đau đớn.
"Quân Nhụy! Nàng sao rồi?" Thuế Tử Duyệt vừa lên xe ngựa đã kéo phần áo bên trái của Tô Quân Nhụy xuống một ít sau đó dùng khăn cẩn thận lau đi vết rượu trên vai cô.
Băng gạc đã dần lộ ra vết đo đỏ, vết thương quả nhiên đã muốn vỡ ra. Nàng nhìn vết thương đang dần ứa máu mà lòng đau nhói suýt bật khóc.
Cô tươi cười nhìn nàng nói: "Ta không sao, Duyệt Duyệt đừng khóc, nàng biết ta sợ nhất là thấy nàng khóc mà."
Nàng nhìn cô đau lòng không nói nên lời, đông tác càng thêm cẩn thận giúp cô lau đi rượu còn dính trên vai. Sau đó nàng còn chu đáo lấy khăn lót trên bả vai của cô rồi nhẹ nhàng kéo áo cô lại ngay ngắn. Nàng vừa sợ rượu sẽ tiếp tục thấm vào vết thương vừa sợ cô cảm lạnh.
Cô sợ nhất là thấy nàng không vui nên khi thấy vẻ mặt đau lòng của nàng liền muốn chọc cho nàng vui. Lời đùa giỡn còn chưa kịp nói ra thì xe ngựa chợt xóc nảy một cái, bất chợt một thanh kiếm từ đỉnh xe cắm thẳng xuống.
"Duyệt Duyệt cẩn thận!" Tô Quân Nhụy kinh hãi, vội vàng kéo nàng lại gần mình, tránh đi né đường kiếm kia.
"Sao lại thế này?" Cô hét lên.
"Quận chúa cẩn thận!" Xa phu hô to một tiếng sau đó chỉ còn lại tiếng đao kiếm va chạm.
Xe ngựa ngừng lại, cô thầm nghĩ không ổn nên lập tức nắm tay nàng rời khỏi xe. Hai nàng vừa ra khỏi xe thì chiếc xe ngựa liền ngã ngang trên đất.
Giờ đã vào đêm, hôm nay cũng không phải ngay hội nên người đi lại trên đường không nhiều. Nhóm người bán hàng rong thấy bên này ẩn hiện lấp lánh ánh sáng từ binh khí cùng âm thanh khi đao kiếm chạm vào nhau liền ôm đầu chạy trốn, cả sạp hàng cũng bỏ mặc, các tửu lầu trong tích tắc đều đóng cửa. Đường phố trong nháy mắt chợt vắng tanh như bị bỏ hoang từ lâu.
Hai nàng vừa ra khỏi xe ngựa liền thấy năm sáu tên hắc y nhân đứng bên ngoài, ai ai cũng cầm vũ khí. Xa phu lúc này cũng đang cầm một thanh kiếm, có lẽ đoạt từ tay của một tên hắc y nhân nào đó, hắn đang chém gϊếŧ với đám hắc y, đang dần đuối sức.
Mục tiêu của đám hắc y chính là Tô Quân Nhụy nên khi vừa thấy cô xuống xe ngựa liền vọt tới.
Hai nàng trong tay không một tấc sắt, trong nhất thời chỉ còn nước né tránh, vô cùng bị động.
Một tên hắc y nhân tung ra một sợi dây vuốt sắt trực tiếp đánh về phía cô.
"Quân Nhụy!" Nàng hô lên, cô đột nhiên xoay người, vất vả tránh khỏi đòn công kích. Công kích cũng không vì thế mà dừng lại, một trảo không thành, hắc y nhân lập tức cầm đao xông đến chém cô.