Kiếp Vô Thường

Chương Bốn Hai

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

_________________________

Sau khi khí trời chuyển lạnh, trong mấy ngày gần đây, Tông Tử Hoành đều luôn bận rộn trong vườn lan của mình, y đang chăm sóc các mỹ nhân hoa của y để chuẩn bị cho mùa đông.

Mùa đông ở Đại Danh rất lạnh, không ít loại hoa trời sinh yêu kiều mỏng manh sợ lạnh, nếu như không bảo vệ rễ cẩn thận, thì chưa chắc đã qua được mùa đông dài này. Có gốc phải đào luôn cả rễ lên rồi chuyển vào trong nhà, năm sau lại trồng xuống lại, có gốc thì cần dùng chăn che lại, lót thêm một tầng cỏ giữ ấm.

Tam muội của Tông Tử Hoành là Tông Nhã Ngưng cũng yêu hoa, thường ngày sẽ giúp chăm sóc để ý, năm nay cũng đến giúp như thường lệ.

Mà Tông Tử Kiêu trước giờ không nhàn hạ thoải mái tới cỡ này, nhưng lại càng muốn dính đại ca hơn, nên ở một bên luyện kiếm.

"Nhã Ngưng, muội cẩn thận tay mình chút nhé."

"Không sao đâu, người tu kiếm cả, còn phải chú ý tay có mềm mại hay không làm gì?" Tông Nhã Ngưng nhanh nhẹn nói.

Tông Tử Hoành cười bảo: "Ta sợ muội làm tay bị thương, rồi lười biếng không luyện kiếm ấy."

Tông Nhã Ngưng cong khóe miệng: "Đại ca sao lại nói muội như thế, muội mới không thèm lười biếng đâu." Nàng quay lại liếc  Tông Tử Kiêu một cái, "Cửu đệ mới thích lười biếng nhất đó."

"Đệ nào có, tỷ hỏi đại ca chút xem, ba năm nay đệ có khi nào lười biếng không." Tông Tử Kiêu không phục nói.

"Ừ, tiểu Cửu giờ hiểu chuyện hơn rồi."

"Còn không phải vì đại ca trông nom đệ à." Tông Nhã Ngưng nói, "Đệ đừng luyện nữa, nghỉ ngơi chút đi, rồi tới đây làm ít việc."

"Tỷ rốt cuộc là muốn để đệ giải lao, hay là để đệ làm việc giúp thế."

"Phí lời, tỷ tỷ bảo đệ làm gì thì làm đó đi."

Tông Tử Kiêu hừ nhẹ một tiếng, buông kiếm, qua đó giúp, nhưng hắn không lập tức làm nghiêm túc, mà quẹt đất lên mặt Tông Nhã Ngưng, hai tỷ đệ làm ầm lên.

"Được rồi được rồi, hai người các ngươi." Tông Tử Hoành cười mắng, "Tiểu Cửu, đệ đừng đùa tỷ tỷ nữa, Nhã Ngưng, muội cũng sắp lập gia đình rồi, sao còn giống như con nít thế chứ."

"Là đệ ấy nghịch trước mà." Tông Nhã Ngưng ỉu xìu nói, "Lại nói chứ, muội cũng không muốn lấy chồng đâu."

"Tam tỷ, nếu tỷ không muốn, sao phải gả chứ."

"Đệ không hiểu."

"Đệ không hiểu mới hỏi tỷ mà."

Tông Tử Hoành nhìn muội muội thông minh đáng yêu của mình, không đành lòng: "Vũ Lăng cách Đại Danh không xa, đại ca sẽ thường đến thăm muội."

Tông Nhã Ngưng khi còn rất nhỏ đã có hôn ước với con trai của chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, giờ nàng đã trưởng thành, qua hết năm sẽ phải gả đi rồi.

Người trong tiên môn không giống dân chúng bình thường, vì phần lớn đều có thể giữ thanh xuân trường thọ, cũng không vội cưới gả, một đời tu trầm mê tu đạo, cô đơn chiếc bóng đã thấy quen, đặc biệt là chúng nữ tu có bản lĩnh lên trời xuống đất, càng không chịu nghe theo sắp xếp như những nữ tử nhà lành tầm thường.

Chỉ tiếc, họ sinh ra trong nhà thiên tử, dưới sự lôi kéo của nhiều thế lực, có lúc thậm chí không tự do bằng người thường.

"Nhưng mà muội xưa nay còn chưa từng rời khỏi Đại Danh, rời xa mẫu thân, muội..." Tông Nhã Ngưng hoảng sợ nhìn Tông Tử Hoành, "Đại ca, muội có hơi sợ."

Tông Tử Hoành ôn nhu xoa tóc nàng: "Đừng sợ, Tiết công tử tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài, vô cùng xứng với muội, muội nhất định sẽ hạnh phúc thôi."

Tông Tử Kiêu cũng nói: "Tam tỷ, nếu như hắn dám bắt nạt tỷ, đệ với đại ca sẽ đánh hắn tơi bời hoa lá luôn."

Tông Nhã Ngưng phì cười.

Một nội thị đột nhiên vội vã chạy vào vườn lan: "Đại điện hạ, Đại điện hạ."

"Sao thế?"

"Thẩm phi nương nương đang nổi giận ở Thanh Huy Các, ngài mau đi xem thử đi."

Tông Tử Hoành đặt chiếc xẻng trong tay xuống, qua loa lau tay: "Bọn muội tự chơi đi, đại ca đi trước nhé." Y sải bước dài chạy về Thanh Huy Các.

Tông Nhã Ngưng và Tông Tử Kiêu hai mặt nhìn nhau.

Vừa vào sân chính, đã nghe tiếng vang giòn giã truyền ra từ bên trong, như tiếng đồ sứ vỡ vụn.

"Mẫu thân." Tông Tử Hoành vội vàng chạy vào Thanh Huy Các, thấy mấy tỳ nữ và nội thị đều quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, lọ hoa, trà cụ, bể cá, bồn cảnh đều bị Thẩm Thi Dao đập hỏng.

"Mẫu thân, có chuyện gì thế?!" Tông Tử Hoành phất tay, để hạ nhân lui xuống.

Thẩm Thi Dao đưa lưng về phía Tông Tử Hoành, bờ vai gầy gò run lên kịch liệt, hiển nhiên đang giận dữ.

Tông Tử Hoành nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận giữ lấy vai nàng.

Thẩm Thi Dao xoay người lại, vành mắt nàng đỏ đậm, mắt hằn tơ máu, khuôn mặt vốn ôn nhu lúc này tràn đầy oán hận và tàn nhẫn.

Tông Tử Hoành hoảng sợ, y chưa từng thấy mẫu thân như thế, mẫu thân mặc dù có chút hay ghen tị, nhưng mà có thể cảm thông, phần lớn thời gian, nàng đều dịu dàng từ ái.

"Người làm sao..."

Thẩm Thi Dao nắm lấy tay Tông Tử Hoành, nhìn bùn đất chưa kịp rửa giữa tay y, lạnh lùng bảo: "Con lại đi chăm sóc hoa cỏ nữa à."

"......"

"Đường đường là một hoàng tử, sao thích làm mấy việc của hạ nhân thế?"

Tông Tử Hoành bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, ngâm gió ngợi trăng, thưởng thức hoa lá, đều là việc tao nhã tu thân dưỡng tính mà."

"Con là người tu đạo, không quan tâm chuyện tu hành, làm mấy chuyện lãng phí mất thời gian này làm gì!" Thẩm Thi Dao nhìn sát vào Tông Tử Hoành, "Cửu đệ con giờ danh tiếng vô hạn, chẳng mấy năm nữa, hắn sẽ vượt qua cả con, con sao chẳng thấy sốt ruột chút nào thế!"

Tông Tử Hoành há miệng không nói gì.

"Tông Tử Mạt có vị trí thái tử, còn có phía nhà ngoại hùng mạnh, Tông Tử Kiêu có thiên tư tuyệt đỉnh còn được đế quân sủng ái, con thì sao? Con có cái gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thi Dao vặn vẹo, "Con chẳng có gì cả!"

Tông Tử Hoành đè vai Thẩm Thi Dao lại, ôn nhu bảo: "Mẫu thân, người sao thế, ai lại chọc người giận rồi?

Đôi mắt Thẩm Thi Dao rưng rưng.

"Nhi tử cũng không phải không có gì, nhi tử có mẫu thân." Tông Tử Hoành nhẹ nhàng lau nước mắt Thẩm Thi Dao sắp rơi xuống.

Thẩm Thi Dao nghẹn ngào nói: "Người chưởng môn phái Hoa Anh phái tới Đại Danh cầu thân, rõ ràng là vừa ý con, thế mà con tiện nhân Lý Tương Đồng kia, lại bảo Tông Tử Mạt từng quen biết với thiên kim của Hoa gia ở hội Giao Long , tới giờ vẫn nhớ mãi không quên."

Tông Tử Hoành ngẩn ra một chút, chậm rãi nhíu mày: "Nhị đệ thích Hoa thiên kim thật, hay là..."

"Nếu hắn thích thật, sao ba năm nay chẳng thèm quan tâm?! Lý Tương Đồng chính là không vừa mắt con!" Thẩm Thi Dao sắc bén gào lên, "Ả ta cái gì cũng phải cướp của ta, ả ta cướp phu quân của ta, cướp vị trí hoàng hậu của ta, cướp ngôi vị hoàng đế của con, giờ còn muốn cướp cả thê tử của con!"

"Mẫu thân, người nhỏ giọng chút, người bình tĩnh chút đi." Tông Tử Hoành ứa mồ hôi lạnh, tuy rằng đây là tẩm cung của họ, nhưng y thật sự sợ tai vách mạch rừng.

"Con bảo ta làm thế nào bình tĩnh được?" Thẩm Thi Dao nghiến răng nghiến lợi, "Con còn chưa rõ à? Kết thân với phái Hoa Anh, là cơ hội duy nhất của con, lẽ nào con cam tâm cả đời này bình thường không có gì? Con đã bỏ lỡ hội Giao Long, tuyệt không thể lỡ hôn sự này!"

"Mẫu thân, thành tựu của một người, chung quy là do mình, cho dù con không phải nhi tử Tông Thiên tử, chỉ cần con chuyên tâm tu hành, Tu Tiên giới tất có một vị trí cho con."

"Con nói dễ dàng quá, con không phải đã quên mình còn một đệ đệ thiên tư không kém gì con đấy chứ?

Cổ Tông Tử Hoành như nghẹn lại.

"Con chăm sóc nó cẩn thận, có từng nghĩ tới ngày nó giành hạng nhất ở hội Giao Long, lại được thần kiếm rèn từ Đỉnh Thần Nông, con sẽ phải sống cả đời dưới cái bóng của nó chưa?"

Thẩm Thi Dao không chỉ một lần ám chỉ lẫn nói thẳng phải kiêng kỵ Tông Tử Kiêu, y không muốn chống đối mẫu thân của mình, nhưng chưa từng để trong lòng.

Tông Tử Hoành thở dài: "Mẫu thân, con và Cửu đệ sao nhất định phải so đo, huynh đệ bọn con liên thủ, không phải càng mạnh ư?"

"Con... Sao con ngu xuẩn thế!" Thẩm Thi Dao giận tới mức đẩy mạnh Tông Tử Hoành ra, "Con tự cho Cửu đệ con tình thâm, đế quân có thể đối xử bình đẳng với các con à? Vũ khí, pháp bảo, tiên đan, động phủ, những thứ đồ này ngài ấy cho con bao giờ chưa? Sau này sẽ cho con ư? Con tới cùng chả là có gì cả! Ta chỉ muốn con cưới thiên kim danh môn đại phái, chẳng lẽ là hại con chắc?!"

Tông Tử Hoành mím môi, lòng khó chịu, y nhỏ giọng nói: "Nhi tử cũng không phải không hiểu khổ tâm của mẫu thân, chỉ là..."

Thẩm Thi Dao dùng sức bắt lấy tay Tông Tử Hoành, trừng y nói: "Con nghe kỹ đây, tuy rằng Lý Tương Đồng muốn chặn ngang một đao, nhưng Hoa thiên kim tất nhiên sẽ  không để ý thứ phế vật như Tông Tử Mạt kia, đế quân cũng biết con trưởng của hắn có đức hạnh gì, vì thế còn do dự chưa quyết. Sang năm ở hội Giao Long, con phải chủ động chút, để Hoa thiên kim phải không phải con thì không gả."

"Này, nhi tử không biết phải ở chung với cô nương như thế nào."

"Con ngốc à, con xuất cung du ngoạn mấy lần, ngay cả nữ nhân cũng không tìm à?"

Tông Tử Hoành thẹn thùng.

"Không sao." Thẩm Thi Dao vuốt ve mặt Tông Tử Hoành, "Nương sinh con ra đẹp như vậy, cô nương nào cũng sẽ thích con, con nhớ kỹ, ta mặc kệ con dùng cách gì, con nhất định phải lấy được Hoa thiên kim."

Thẩm Thi Dao làm ầm lên mệt rồi, được Tông Tử Hoành đỡ vào nhà nghỉ ngơi. Chờ nàng ngủ xong, Tông Tử Hoành vẻ mặt nặng nề đi ra ngoài.

Trong đầu y còn loạn hết lên, vừa ngẩng đầu, đã thấy Tông Tử Kiêu dựa vào cột, khuôn mặt còn chưa hết nét trẻ con có mấy phần lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ.

Tông Tử Hoành lòng cả kinh, Tông Tử Kiêu đã có thể che giấu khí tức của mình, cũng không biết hắn tới đây bao giờ, nghe được bao nhiêu.

Tông Tử Kiêu lạnh lùng nói: "Thẩm phi nương nương muốn huynh theo đuổi Hoa thiên kim."

Tông Tử Hoành thẫn thờ gật đầu.

"Vậy huynh thật sự muốn làm thế ư?"

".....Lòng đại ca rất loạn, đệ về đi."

"Tại sao?" Tông Tử Kiêu hung dữ hỏi.

Câu "Tại sao" này, bao hàm quá nhiều nghi vấn.

"Đừng hỏi tại sao, có những chuyện, lớn rồi mới hiểu, có những chuyện, cả đời cũng không thể hiểu." Giọng Tông Tử Hoành đè xuống rất thấp, trong lòng y cũng thật sự có nhiều câu "tại sao", nhưng ngay cả người có thể thản nhiên hỏi cũng không có.

Y cho rằng Thẩm Thi Dao có rất nhiều quan niệm không thỏa đáng, y không muốn tranh sủng với đệ đệ mình, cũng không muốn cả ngày nghĩ kế đấu đá, trong lòng y bất mãn, cũng từng vì phụ thân mình hà khắc lạnh nhạt mà khổ sở, oán hận, nhưng y không muốn giam cầm chính mình ở nơi này, cho dù là thân hay là lòng, y từng thấy giang hồ, hiểu rõ trời cao biển rộng mới có thể mặc cánh chim bay, nam tử hán đại trượng phu, há có thể chịu uất ức như thế.

Nhưng mẫu thân y bị thâm cung trạch viện trói buộc, y không thể trách cứ nàng hẹp hòi, vì y biết, nàng chịu khổ quá nhiều, không thể tiêu tan oán hận và oan ức trong lòng. Y đau lòng cho mẫu thân của mình.

Ánh mắt Tông Tử Hoành thay đổi, y lướt qua Tông Tử Kiêu, ra ngoài.

"Đại ca, huynh đi đâu?"

"Đi tìm nhị ca của đệ."