Bệ Hạ Không Thể

Chương 75

Edit: Han.

Han: Đến chương này tình cảm của Nhiễm Diên dành cho Quý Thịnh đã khác nên ta sẽ đổi xưng hô nha (:3>)

Thậm chí tới tận những giây phút cuối, Quý Thịnh vẫn không yên lòng về Nhiễm Diên, chống đỡ một hơi cuối cùng, mở mắt nhìn về phía Trịnh Thái hậu và Trủng Tể đứng trong điện, vừa ho khụ vừa hạ lệnh.

"Mọi việc đều nghe theo lệnh của Vương Hậu, nếu dám không nghe, gϊếŧ."

Dứt lời, miệng lại phun ra một búng máu tươi, giữa những thanh âm hỗn loạn tiếng Trịnh Thái hậu không cam lòng mắng nhiếc cùng Nhiễm Diên kêu khóc, hắn mang theo nỗi nhớ nhung, chậm rãi khép lại đôi mắt lãnh lệ kia.

"Quý Thịnh Quý Thịnh, Thái y mau lên, mau dùng dược, mau"

Đây có lẽ lần đầu tiên Nhiễm Diên sợ hãi đến như vậy, bàn tay dính đầy máu tươi run rẩy lôi kéo lão Thái y đang quỳ trên mặt đất, cho dù hai mắt Quý Thịnh đã nhắm lại, nàng vẫn như cũ, không hề buông tha tia hy vọng cuối cùng.

"Phu nhân, Đại Vương hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an."

Nữ Âm tiến lên đỡ lấy Nhiễm diên quỳ liệt gối dưới đất, cầm khăn lụa thay nàng chà lau vết máu trên tay, mà lão Thái y cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng rải dược lên miệng vết thương, quả nhiên là bí dược tương truyền của công thất Vệ quốc, bột phấn sẫm màu thấm vào trong huyết nhục, rất nhanh đã thấy máu tươi róc rách đọng lại, không còn tiếp tục trào ra.

Nhưng rốt cuộc vẫn là mất máu quá nhiều, cho dù máu đã ngừng chảy, sắc mặt trầm trọng của lão Thái y cũng không giảm bớt chút nào.

Hơi thở của tử vong lan tràn trong không khí, Nhiễm Diên lại lần nữa trấn định, giọng nói khàn khàn bật ra câu hỏi trong vô thức: "Thế nào rồi?"

Ngữ điệu vội vàng chứa đựng nhiều tình cảm không nói rõ.

Lão Thái y tiếp tục thay băng vải mới, đem vải nhiễm máu đưa cho cung nhân, nơm nớp lo sợ trả lời: "Quá mức hung hiểm, nếu Đại Vương có thể chịu đựng qua đêm nay, nhất định sẽ bình an, nhưng chỉ sợ..."

Năm ngón tay Nhiễm Diên nắm cánh tay Nữ Âm siết chặt, mà Trịnh Thái hậu ở bên cạnh tất nhiên là không thể tiếp thu được sự thật này, giống như phát điên lao về phía Nhiễm Diên, mặc dù đã bị mấy cung nhân hợp lực giữ chặt lại, nhưng trong miệng vẫn kêu la đầy thê lương.

"Vương Nhi vì bảo vệ yêu nữ nhà ngươi mới ra nông nỗi này, nếu Đại Vương xảy ra chuyện gì bất trắc, tiện phụ ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế, ta dù phải bỏ mạng này cũng sẽ gϊếŧ ngươi."

Nhiễm Diên chỉ nặng nề liếc Trịnh phi một cái, cũng không còn sức lực đôi co với bà ta, vẫy vẫy tay với cung nhân: "Đưa Thái hậu về Trường Nhạc Điện đi."

Rốt cuộc là người làm mẹ, dù mục đích lần này Trịnh Thái hậu tới rất quỷ dị, nhưng giờ phút này bà ta vẫn thật lòng lo lắng cho nhi tử, Nhiễm Diên có thể lý giải được, cho nên cũng không tranh chấp với bà ta, có điều, khi nhìn Trủng Tể rời đi, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Trủng Tể tuổi tác đã cao, đầu óc thiếu minh mẫn, có một số việc còn không hiểu rõ ràng, Bổn Phu nhân tôn kính ngươi vì đã phụng hầu hai triều quân vương, tối nay ngươi đeo đao tiến vào Lập Chính điện, tội đại bất kính có thể huỷ bỏ, nhưng nếu có lần thứ hai, nhất định sẽ trừng phạt nặng."

Quý Thịnh mang nàng ra cung vốn là quyết định tức thời, vì sao người của Vệ quốc lại trùng hợp biết được, còn mai phục tại nơi đó, nếu không có người mật báo thì sao Vệ Hằng có thể biết được việc này, hiện tại chỉ biết trong triều có người trợ giúp Vệ Ấu hành thích, nhưng còn không biết là ai, trùng hợp thay Quắc Kỳ lại xuất hiện vào đúng lúc này, tiếc là Vệ Ấu đã bị mất mạng, chết không đối chứng.

Quắc Kỳ kinh hoàng, vội chắp tay hành lễ với Nhiễm Diên, mặt xám xịt như màu đất, lạnh giọng trả lời: "Việc tối nay là lão thần lỗ mãng, đa tạ Phu nhân khoan dung độ lượng, cầu mong Đại Vương sớm ngày bình phục."

Vào triều làm quan nhiều năm, lão có thể nắm giữ chức vụ quan trọng, tất nhiên là tinh ý, biết được Nhiễm Diên chẳng phải loại người đầu đường xó chợ, cũng nhanh chóng mà xuống nước, dứt lời nói liền cung kính mang theo đoàn người tức tốc dời đi, sự việc tối nay mà bị truy cứu, sợ rằng lão có mười cái đầu cũng không đủ để chém.

Đuổi hết mấy người này đi, Nhiễm Diên mới thả lỏng thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn Quý Thịnh nằm trên giường, nàng lại bắt đầu lo lắng bồn chồn.

Nhiễm Diên chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, cường đại như Quý Thịnh sẽ ra đi trước nàng, rõ ràng là một người bá đạo uy vũ, hiện giờ lại nằm im lìm ở một chỗ, đáng sợ hơn chính là, nàng thế nhưng đã quen với thanh âm hắn cười nói, một Quý Thịnh không nói không cười, thậm chí đến mắt cũng không thể mở như vậy, khiến nàng không biết phải làm sao.

"Chàng nhất định phải bình an, không phải chúng ta đã nói rồi sao, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Yến cung, cả đời này chàng đều ở bên ta, nếu lúc này chàng dám bỏ ta mà đi, ta nhất định sẽ hận chàng."

Đôi mắt đong đầy nước, lệ nóng chảy dài bên má, ngũ quan tinh mỹ diễm lệ che kín thần sắc bi thương, hắn đem tình yêu của hắn áp đặt lên nàng, trước kia nàng luôn trốn tránh căm hận không muốn đối mặt, nhưng cố tình hiện tại, khi nàng chuẩn bị đối mặt, hắn lại muốn buông tay.

"Chàng chính là Quý Thịnh, sao có thể dễ dàng mà ngã xuống như thế, chàng còn rất nhiều mộng tưởng chưa hoàn thành đâu." Nhiễm Diên cười, trong mắt đầy lệ, ngón tay quét qua vành tai Quý Thịnh, thay hắn vén lên mấy sợi tóc rối, ngũ quan tuấn mỹ của hắn vẫn mê ngươi như vậy.

Hắn còn có quốc gia, con dân, còn ý nguyện to lớn, loạn thế thiên hạ còn chưa định, sao hắn có thể buông tay mà đi.

"Tỉnh lại đi, chờ chàng khoẻ, ta liền làm Vương hậu của chàng, sinh con cho chàng, chàng có lẽ còn không biết, ở thời đại của chúng ta là chế độ một vợ một chồng, hơn nữa ta là người bảo thủ, cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân."

Nhiễm Diên khóc lớn, đem mặt chôn ở trong bàn tay lạnh lẽo của Quý Thịnh, hắn ngày thường thích nhất là vuốt ve nàng như vậy, nhưng bàn tay cứng cáp thon dài lúc này lại không hề nhúc nhích.

Một đêm này trôi qua không hề yên ổn, tận đến khi bầu trời hiện lên từng ngôi sao mai, bàn tay Nhiễm Diên vẫn luôn cầm chặt kia mới có chút phản ứng, lúc đó mười ngón tay nàng đã nắm đến mức cứng đờ, nhưng lúc bàn tay to của hắn vừa động, nàng liền lập tức mở to hai mắt nhìn.

"Quý Thịnh."