Bệ Hạ Không Thể

Chương 22

Edit: Han

Nhiễm Diên khó khăn lắm mới trụ vững một tay ở trên đài trang, một tay chống lại l*иg ngực không ngừng tới gần của Quý Thịnh, phía sau là mặt kính thuỷ tinh bát bảo thật lớn, xiêm y có chút mỏng, còn chưa dựa người qua, đã cảm thấy một cỗ lạnh lẽo truyền đến phía sau lưng.

"Đừng, vẫn là ở trên giường đi!"

Môi mỏng của Quý Thịnh hướng về phía trước câu dẫn, mắt đen như ưng thâm trầm thoáng lướt qua tia cuồng tứ nhè nhẹ, nắm lấy eo liễu khẽ run của Nhiễm Diên, không nhanh không chậm liền kéo cạp váy nàng ra, thân mình hắn chen vào đứng giữa hai chân nàng, động tác bá đạo đến cực điểm.

"Không đi, nơi này cũng có một phen thú vị khác."

Dứt lời, liền hôn lên má đào nhiễm một tầng đỏ thắm của Nhiễm Diên.

Biếи ŧɦái! Nhiễm Diên vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, trên eo xiêm váy trong khoảnh khắc liền hỗn độn, áo khoác trượt xuống đầu vai, còn chưa kịp đẩy ra, Quý Thịnh đã áp lên, môi mỏng của hắn lướt theo đường cong duyên dáng, hướng đến vai ngọc nhẵn mịn của nàng hôn lên.

Ngọc cơ (cơ thể ngọc ngà) hơi lạnh, môi nóng thân mật dao động ở xương quai xanh, âu yếm từng tấc từng tấc da thịt, đầu lưỡi ướŧ áŧ bỗng nhiên liếʍ mạnh, làm Nhiễm Diên cắn môi nhỏ giọng nhẹ ngâm.

"Ngô ~"

Một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều khe khẽ như mèo nhỏ động dục này, rơi vào trong tai Quý Thịnh, vốn là tâm đã cuồng nhiệt nhất thời trở nên xôn xao, những nụ hôn lúc mới đầu dần dần chuyển thành gặm cắи ʍút̼ lộng, da thịt non mịn lưu luyến giữa môi răng, mỹ diệu đến mức làm hắn điên cuồng.

"Nhẹ, nhẹ chút ~"

Khi nửa ngực nhũ trần trụi bị hắn cắn hút, Nhiễm Diên kiều suyễn chống lại trán hắn, trái tim không ngừng đập mạnh đang bị một cỗ tê dại kỳ dị xâm chiếm, làm nàng vô thức chủ động đem nơi non mềm trước ngực càng thêm để sát vào miệng nam nhân.

Mắt đẹp mê ly trở nên mờ mịt, tuỳ ý để Quý Thịnh giở trò đốt lửa, khí tức hắn trầm thấp vững vàng, đầu lưỡi quét qua quầng vυ' hồng nhạt, bên tai tràn đầy tiếng Nhiễm Diên mềm mềm mại mại nhẹ ngâm, hắn cười khẽ đem tay tham nhập vào váy nàng.

"A Diên ngoan, thay ta cởi bỏ đai lưng." Hắn dùng thanh âm dễ nghe mê hoặc nàng đã đình trệ.

"Ô a!"

Toàn bộ bàn tay to cực nóng áp lên chân tâm nàng, nhẹ nhàng chậm chạp ma nghiền mảnh thịt mẫn cảm nhất của nữ nhân, Nhiễm Diên run rẩy vươn tay, vương bào ngọc đái cũng mở không nổi, nàng hiện tại tay nhỏ khí lực như bông căn bản là cởi không được, ngược lại càng giải càng loạn.

"Không vội, làm từ từ."

Hôn tới mức trên lông mi nhỏ dài của nàng rung động một giọt nước mắt trong suốt, hắn ôn thanh dẫn đường cho nàng, rất nhiều lần bị tay nhỏ của nàng không kết cấu loạn đυ.ng vào vật đang dâng trào giữa háng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quý Thịnh thiếu chút nữa hoá thân thành thú, may mà nàng đúng lúc đem ngọc đái cởi bỏ, hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi bắt lấy tay nàng ấn lên cự long chính mình.

Cách tầng tầng áo gấm, Nhiễm Diên đều có thể cảm nhận được dương v*t cứng rắn phía dưới có bao nhiêu hung mãnh, vừa to lại thô, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

"A Diên đỏ mặt? Xoa xoa nó, nó chính là của nàng."

Càng xoa đồ vật kia càng trở nên cứng rắn, dung mạo mỹ lệ tựa phù dung hiện ra hai rặng mây đỏ, bộ dáng kiều khϊếp chọc người yêu thương, thở dốc hỗn hợp với mị ngâm, váy sam rườm rà cùng quảng bào từng kiện từng kiện bị ném tới trên mặt đất.

Lúc đó Nhiễm Diên đã nằm ngửa ở trên đài trang, ngọc thể ngang dọc đẹp không sao tả xiết, tú chân bên phải bị Quý Thịnh ép ở trên đầu vai, khi cự bổng thô nóng xông vào hoa huy*t phấn nộn, nàng đột nhiên hét lên một tiếng.

"A!"

Hoa kính nhỏ xinh còn chưa phải quá ướŧ áŧ, đau rát nhất thời từ dưới thân đánh úp lại, mới vừa rồi còn khô nóng hưng phấn, lúc này Nhiễm Diên lại nhịn không được ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn nơi riêng tư hai người đã liên kết.

"Đau! Mau rút ra đi!"

Nàng không thoải mái, Quý Thịnh cũng không cảm nhận được nhiều sảng khoái, cho dù hoan ái qua mấy lần, hoa huy*t Nhiễm Diên vẫn cực kỳ chặt chẽ như cũ, mị thịt non nớt xoắn chặt qυყ đầυ đến không tiến cũng chẳng lui nổi, co bóp làm hơi thở hắn dần dần hỗn loạn.

"Chân nàng lại mở ra một chút, cắm vào được thì sẽ tốt hơn."

Hắn duỗi tay đẩy ra môi âʍ ɦộ hồng phấn, bởi vì dương v*t xâm nhập, không ít thịt non bị chen vào lỗ nhỏ, chỉ thấy huyệt thịt theo bản năng co bóp, qυყ đầυ của hắn hướng vào trong đâm tới gặp phải cản trở xưa nay chưa từng có.

Qυყ đầυ hình nấm như đông cứng, để ở huyệt khẩu cảm giác thực không ổn, chậm chạp chen vào huyệt đạo nhưng không lọt, huyệt tâm lại bốc lên cỗ nhiệt tức kỳ dị, Nhiễm Diên hít sâu một hơi, cảm thấy cực thẹn nhắc nhở: "Xoa, xoa xoa nơi đó."

Nàng là nữ nhân, tự nhiên sẽ rõ ràng địa phương nào có thể khiến nàng mau chóng ướŧ áŧ lên.

Tiểu âm đế giấu dưới lớp lông mao thưa thớt, có chút thức tỉnh Quý Thịnh vội dùng ngón tay đi chơi đùa vỗ về, hạt thịt non mềm mại mẫn cảm kia mới vê vài cái liền cứng lên.

"Ân a ~ xoa chậm..."

Kɧoáı ©ảʍ khô nóng tê dại nhanh chóng nổ tung ở chỗ sâu trong hoa tâm, Nhiễm Diên khó chịu vặn vẹo vòng eo, cũng không biết có phải ảo giác không, nàng thế nhưng rõ ràng cảm giác được trong hoa kính có mật thuỷ tiết ra, còn không đợi phân biệt, qυყ đầυ kẹt ở huyệt khẩu liền hướng phía trong đâm tới.

"Thật trướng, ngươi cắm vào chậm một chút ~"

"Ướt rồi?"

Dứt lời, Quý Thịnh liền thay đổi đa dạng phương thức đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiểu trân châu cứng rắn, phát hiện Nhiễm Diên càng run lợi hại, hắn càng thêm đưa đẩy dễ dàng, hoa thịt kiều nộn ướt nóng, cự vật thô to giống như xâm nhập vào một nụ hoa, sinh mãnh thẳng tiến đảo lộng tới tận nhuỵ hoa.

"A!"