Edit: Han
Thời điểm Nhiễm Diên ở cùng một chiến tuyến với Trọng Tuyên, quan hệ với Tiêu Cơ cũng rất hòa hợp, hôm nay Trịnh Thái Hậu đơn giản là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ.
Rất nhanh đã có cung nhân bê bàn sơn mang đến, bên trên để đầy hình cụ, chỉ đợi một ánh mắt của Trịnh Thái Hậu, thị vệ liền đem Tiêu Cơ áp lên sàn dụng hình, dùng một chiếc rìu bạc nhỏ, mạnh mẽ chém vào năm ngón tay trên nền gạch, máu tươi loạn bắn, xương ngón tay đứt lìa.
"A!"
Trong đại điện tiếng hét thất thanh, người nhát gan cũng đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, Nhiễm Diên theo bản năng dùng quạt lông trong tay che khuất đôi mắt, một tay khác nắm chặt lấy làn váy.
Tương phản là, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Tự đều bị chặn ở yết hầu, thê lương mở to hai mắt nhìn, đau đớn khiến khuôn miệng mở rộng nhưng vô cùng quỷ dị không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, người xung quanh đều vì thế mà kinh hãi.
Khi Nhiễm Diên mím chặt hai môi nhìn lại, hai bàn tay của Tiêu Tự đã chảy máu đầm đìa, mười đầu ngón tay đều bị băm nát, hoa dung nguyệt mạo ngày xưa có thể cùng Trịnh Phi tranh sủng lúc này dữ tợn tựa lệ quỷ, ngay cả trong khoang miệng cũng là huyết nhục mơ hồ.
Không khó để nhìn ra, đầu lưỡi của nàng ta đã sớm bị cắt đứt.
Trịnh Thái Hậu liếc mắt xem những nữ nhân trong điện, đều là một mảnh hoảng sợ, ngay cả Nhiễm Diên cũng không còn sự trấn tĩnh như vừa rồi, đạt được hiệu quả mong muốn, bà ta liền rũ mi cười cười: "Nhi tử của ta mới kế vị, cũng không nên gϊếŧ người, đem nàng ta kéo xuống thượng dược đi."
Có đôi khi,....chết cũng không phải là chuyện xấu.
Lúc Nhiễm Diên đi ra khỏi Trường Nhạc Điện, áo khoác mỏng hồng nhạt thêu hoa phù dung bên ngoài đã dính không ít vết máu, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời tối tăm, tâm tình của nàng vô cùng phức tạp, hành động ngày hôm nay của Trịnh Thái Hậu khiến nàng hiểu rõ một chuyện.
Tiêu Tự hôm nay, chính là nàng của tương lai.
Không có mẫu quốc cường đại chống đỡ, không có con nối dòng để dựa, chỉ nhờ vào một khuôn mặt cùng nam nhân như có như không sủng ái, nói không chừng ngày sau của nàng so với Tiêu Tự còn thảm hại hơn....
"Phu nhân, người không sao chứ?"
Nữ Âm vội đỡ lấy thân thể có chút mềm nhũn của Nhiễm Diên, lúc này ngoài Trường Nhạc Điện còn có tốp năm tốp ba phi tần chưa tản hết, ánh mắt các nàng nhìn về phía Nhiễm Diên cũng không hề ghen ghét hay khinh thường, rõ ràng tất cả đều là đồng tình.
Màn đêm còn chưa buông xuống, mưa rền gió dữ đã đến, Nhiễm Diên ngồi ở sau khung cửa sổ, khuỷu tay chống ở trên bàn đỡ lấy mặt, xuất thần nhìn vài cành đào trong gió, mưa to tầm tã trút xuống, hoa đào hồng nhạt sáng lạn phút chốc bị vùi dập đến điêu tàn, nhìn những cánh hoa đẹp đẽ rớt xuống nước bùn, nàng nặng nề thở dài.
"Aii ~ đều không phải là điều ta muốn......."
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải rời khỏi Yến Cung, thoát li địa phương làm nàng hít thở không thông này.
"Ngay cả Bổn Vương nàng cũng không muốn?"
Không gian trống rỗng xuất hiện âm thanh lạnh lẽo, trong lòng Nhiễm Diên nhảy dựng, vụng về xoay người nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn thon dài của Quý Thịnh đứng cách mình khoảng ba mét sau rèm châu.
"Ngươi sao lại tới đây?" Bên ngoài mưa to như vậy, Lập Chính Điện cách Bàng Cung cũng không gần, nàng cho rằng hắn sẽ không đến.
Chỉ thấy hắn vén rèm châu tiến vào, xung quanh hơi tối, đợi hắn đến gần mới phát hiện trên tuấn nhan có vài phần lạnh nhạt, ánh mắt rét lạnh lập tức làm Nhiễm Diên ngừng thở.
"A!"
Cánh tay dài của hắn duỗi tới, một trận trời đất quay cuồng, chờ khi Nhiễm Diên lấy lại tinh thần, người đã bị Quý Thịnh ôm vào trong ngực, eo liễu mềm mại bị vòng tay hắn xiết chặt, mới động đậy hai cái, mông nhỏ lại bị hắn đánh thật mạnh mấy cái.
"Tê ~ ngươi đánh ta làm gì!!"
Chạng vạng mùa hè có chút oi bức, Nhiễm Diên cố ý thay đổi sang váy mỏng, Quý Thịnh đánh mấy cái này khiến nàng ăn đau, mắt đẹp ướt nước nhất thời hồng lên như mắt thỏ, hung tợn trừng hắn.
Quý Thịnh lặng yên không tiếng động, ở khóe môi cong lên một chút độ cung nhàn nhạt tuấn mĩ, ôm Nhiễm Diên ngồi trên ghế, tay to kề sát mông nhi kiều mềm nhẹ xoa, hình thành một loại tư thế cực kỳ thân mật ái muội.
"Ta đã nói sẽ bồi nàng dùng bữa tối."
Nhiễm Diên lúc này mới phát hiện trên vương bào của hắn nơi đầu vai thêu huyền điểu hơi ướt, có chút không biết phải nói gì. Lúc này, Quý Thịnh lại bắt được tay nàng, quấn lấy năm ngón tay nàng vuốt ve thưởng thức.
Đốt ngón tay hắn cứng cáp rõ ràng, ngón tay nàng trắng mịn như cọng hành, một cương một nhu, tương giao lẫn nhau, có một loại hoàn mỹ hài hòa không nói nên lời.
"Thế gian này nàng có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng chỉ riêng có không được không cần Bổn vương, hiểu không?"
Tựa hồ sau đêm qua, Quý Thịnh thể hiện tình ý đối với nàng không hề che dấu, phấn má xu lệ bị bắt kề tại trước ngực hắn, Nhiễm Diên ngước mắt liền chạm phải con ngươi hắn đen sẫm, nơi đó chưa đầy nhu tình cùng chấp nhất làm nàng sợ hãi.
Thật đúng là quá bá đạo.....
Hắn hơi hơi cúi đầu, môi mỏng quyến luyến nhẹ nhàng cọ sát trên má nàng, cảm giác được ôn hương nhuyễn ngọc run lên, hắn liền dùng tay bóp lấy hàm dưới của nàng, trực tiếp hôn lên, không để nàng có chút nào lùi bước thoát đi.
Dã man tàn nhẫn liếʍ mυ'ŧ lưỡi mềm, đoạt lấy hương thơm thuộc về nàng, khoang miệng nhỏ nhắn bị hắn đưa lưỡi chiếm đoạt đến tràn đầy, ngay cả thanh âm nức nở nhẹ nhàng của nàng cũng làm hắn càng thêm động tình dây dưa môi lưỡi, thẳng đến khi Nhiễm Diên trong l*иg ngực dần dần xụi lơ như nước, hắn mới chậm rãi buông tha nàng.
Ở giữa đôi môi tách ra của hai người tạo thành một sợi chỉ bạc trong suốt da^ʍ mị.
"Thanh âm A Diên thật là dễ nghe."
Trong miệng nàng tràn ra tiếng ngâm khe khẽ, yêu mị tận xương, không thể phủ nhận, cự long giữa háng Quý Thịnh bị nàng câu đến thức tỉnh, nam nhân mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© là không chịu nổi bất luận cái gì trêu chọc.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả nữ nhân đều có thể làm Quý Thịnh biến thành như thế, chỉ có Nhiễm Diên thôi.
Hắn giống như mắc vào lưới của nàng, như nhiễm độc của nàng, thật đúng là nghiệp chướng khó trừ mà.
"A ~"
Nhiễm Diên bị Quý Thịnh đẩy ngã ở trên bàn, hạ thân treo trên không trung, chân đáp ở hai bên hông hắn, tay to của hắn đã chui vào làn váy nàng từ lúc nào, mắt thấy bàn tay dưới ti váy thêu hoa văn phiền phức khẽ nhúc nhích, Nhiễm Diên bỗng nhiên rùng mình cắn môi.
"Ân ngô! Đừng xoa chỗ đó ~"
Mặt nàng đỏ bừng, cách qυầи ɭóŧ đơn bạc, ngón tay hắn dễ dàng vân vê âm đế cứng rắn, kɧoáı ©ảʍ tê dại nháy mắt nổi lên, nguyên bản hoa kính còn có vài phần nhức mỏi lúc này cũng dâng lên cỗ ấm áp kỳ quái.
Mỗ tác giả: Đại Vương của chúng ta tuyệt đối là một nam nhân biết nói lời âu yếm a ~
Han: Đang ed mà đến thoại của Đại vương làm suýt trụy tim à |(*@.@*)/...^^II...