Edit: Han
Nhiễm Diên cảm thấy chính mình bị bẫy, bị loại sách lịch sử kia chơi cho một vố đau.
Cũng không biết là do thiên mệnh đã sửa, hay vẫn là do nàng trợ giúp Trọng Tuyên quá mức, Công tử Thịnh chết đi sống lại, trở về triều dẹp yên cung loạn, người vốn nên kế vị - Công tử Tuyên trong khoảnh khắc liền biến thành loạn đảng, bị bắt vào đại lao, ngay cả nàng cũng trở thành tù nhân.
Ngồi ở Trường Hoa Điện, Nhiễm Diên suy sụp đem cuốn sách "Xuân Thu - Chiến Quốc" kia từng tờ từng tờ xé xuống, ném vào trong bếp lò, đây là đồ vật duy nhất nàng mang đến từ hiện đại, hoàn cảnh bây giờ tất yếu không thể lưu lại.
"Sớm biết thế liền không làm loạn......"
Điểm này không thể oán trách xã hội, nàng đáng nhẽ phải sớm nên minh bạch lịch sử là lịch sử, hiện tại là hiện tại, Quý Thịnh như lang như hổ sao có thể khuất phục dưới trướng Trọng Tuyên, là nàng ôm sai đùi rồi, áp dụng sai cách rồi.
Lập Chính Điện phái người tới, Nhiễm Diên đã có chuẩn bị, sau cung biến ba ngày, Quý Thịnh cũng đã đến lúc trông thấy địch thủ ngày xưa là nàng, muốn chém muốn gϊếŧ như thế nào là tùy ý hắn.
"Phu nhân mau đi thôi, đừng để Công tử chờ lâu."
Cung nhân chắp tay hành lễ, thu lại kinh diễm trong mắt, Trinh Hoa phu nhân lai lịch không người nào biết, chỉ dựa vào khuôn mặt này của nàng liền trở thành Phu nhân được sủng ái nhất Yến cung, mỹ mạo này ngay cả tân Trịnh đệ nhất mỹ nhân năm đó cũng không sánh bằng, hiện giờ nàng lại ở đầu hai mươi, đúng là lúc khuynh thành nhất, đừng nói đến nam nhân, ngay cả thái giám hắn đây cũng động tâm không thôi.
Không dám nhìn nhiều, thế nhân không thấu được sự hủy hoại của mỹ sắc Đát Kỷ, cung nhân đoán rằng, sợ là Nhiễm Diên đây cũng sánh kịp đi.
Yến cung cực lớn, kiến trúc xa hoa lãng phí dị thường, cung điện lầu các san sát, hành lang dài sân phơi vu hồi, người đã trở thành tù nhân như Nhiễm Diên tự nhiên không có được tư cách ngồi liễn kiệu như ngày xưa, chỉ đành phải theo cung nhân đi bộ về hướng Lập Chính Điện.
Nhiễm Diên từng ảo tưởng qua ngày tái kiến Công tử Thịnh, lúc đó nàng định là an ổn ngồi trên ghế phượng của Thái Hậu, từ trên cao nhìn xuống, đắc ý dào dạt, tuyệt đối không phải chật vật giống như hôm nay.
Trên bậc thềm sơn son thϊếp vàng, máu tươi sau trận cung biến đã bị tẩy đi, chỉ còn lại trong gió xuân ấm áp, tựa hồ còn kèm theo vài tia huyết tinh. Bên trong đại điện tĩnh mịch, vòng qua đồng đỉnh đốt trầm hương khói bay lượn lờ, Nhiễm Diên nhìn thấy thân ảnh tuấn tú phía trên thềm ngọc kia.
Ước chừng một năm không thấy, nam nhân này lại cao lớn hơn không ít.
"Đã lâu không gặp, phu nhân."
Người dân Yến Quốc đều biết, Công tử Quý Thịnh tuấn mỹ vô song, phong thần điệt lệ, tuy ít khi nói cười, lại là đối nhân ôn hòa hữu lễ, chỉ riêng mình Nhiễm Diên biết, tất thảy kia đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Một thân long bào màu đen thêu nhật nguyệt tinh tú làm hắn thoạt nhìn cực kỳ cuồng ngạo, nhàn nhiên dạo bước mà đến, ngọc bội hoa lệ bên hông đong đưa tạo ta tiếng "đông đông" dễ nghe, mặt mang theo nét mỉm cười khiến hắn thoạt nhìn càng thêm mê người, chỉ là cặp mắt tràn đầy tà khí kia, lại làm bắp chân Nhiễm Diên tức khắc nhũn ra.
"Công, công tử, đã lâu không gặp nha, ha ha, ngài thế nhưng càng ngày càng anh minh thần võ."
Có nói "duỗi tay không đánh người đang cười", vì bảo toàn mạng nhỏ, Nhiễm Diên cảm thấy da mặt dày một chút cũng không sao.
Công tử Thịnh hơi câu môi, nét âm trầm ngưng kết ở trên tuấn nhan cuối cùng cũng hơi tan một chút, nhìn bước chân Nhiễm Diên hơi run lùi về phía sau, hắn cười to một tiếng.
"Phu nhân sợ hãi sao?"
Hỏi câu vô nghĩa! Nhiễm Diên cố nén run rẩy, eo liễu đυ.ng phải đồng đỉnh phía sau, dừng bước chân, trơ mắt nhìn Công tử Thịnh càng ngày càng gần, trong lòng bàn tay mồ hôi nóng tụ đầy.
Nam nhân ngón tay thon dài hữu lực, từ từ vén lên một chút tóc đen của nàng, hơi mân mê trong lòng bàn tay, cuối cùng còn để sát vào mũi nhẹ ngửi, tóc dài mượt mà như thủy tựa hồ tràn đầy hương vị thuộc về nàng, thanh hương thật là mê người.
Sau đó, hắn thế nhưng vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ tóc lụa mượt kia.
"Thật thơm"
Nhiễm Diên hoàn toàn bị chấn kinh rồi, nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất, cung trang tố tuyết tiêu váy giống như hoa thược dược thật mạnh quăng xuống mặt đất, một đoạn tóc đen dài kia cũng từ trong tay Công tử Thịnh thoát ly, hắn từ trên cao nhìn chăm chú xuống nữ nhân bị dọa đến ngốc.
Lộ ra một chút nụ cười có thể nói là ôn nhu.
"Đừng sợ, bổn quân lâu ngày không thấy phu nhân, thực tưởng niệm, hôm nay gặp được vui mừng không thôi, cố ý chuẩn bị một phần hậu lễ, muốn đưa cho phu nhân."
Dứt lời, hắn vỗ vỗ tay, giây lát liền có người ôm một cái tráp mạ vàng đi đến, trực tiếp đưa tới bên cạnh Nhiễm Diên, buông xuống rồi nhanh chóng rời đi.
"Nhìn thử xem, phu nhân nhất định sẽ thích."
Nhiễm Diên mới vừa rồi bị cử chỉ biếи ŧɦái của Công tử Thịnh làm cho kinh hách chưa lui, tim đập như nổi trống, tay chân đều có chút run rẩy, lễ vật của hắn, nàng thật sự không dám ảo tưởng đến thứ gì tốt đẹp.
"Mở ra."
Thanh âm hắn lạnh lẽo, đã lộ ra mệnh lệnh áp bách, Nhiễm Diên bị dọa nhịp tim không đồng đều, ngón tay ngọc mảnh khảnh run run hướng đến hộp gấm, đem nắp hộp hơi cầm lấy.
Hương vị máu tươi ập vào trước mặt........
Hộp mới mở một nửa, nàng liền kinh hãi mở to hai mắt.
"A a!!!!"
Nàng thất thanh thét đến chói tai, theo bản năng tay chân cùng nhau sử dụng lùi về phía sau, giày đạp lung tung, không ngờ đá vào một bên của hộp gấm, hộp bị lật đổ, đồ vật được đặt bên trong liền lộc cộc lăn ra, máu tươi tràn lan trên nền gạch, đầu người kia đánh vài vòng mới dừng lại, kẻ này chết không nhắm mắt, đôi mắt mở to ấy trực tiếp đối diện với Nhiễm Diên.
"A!!"
Đó chính là lễ vật mà Công tử Thịnh đưa cho nàng.
Đầu của Trọng Tuyên.