*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Ami Cuteo“Chờ một chút…..” Tiếng gầm nhẹ trầm thấp phát ra từ trong miệng Lam Tí Ngọc. Biết nàng sắp đạt tới cao trào, hắn đột nhiên rút côn th*t ra khỏi cơ thể nàng. Tiếp đó, hắn xoay người nàng để nàng đưa lưng về phía hắn rồi lại đâm côn th*t vào trong lần nữa từ đằng sau.
“A ——-” Chu Mẫn ngẩng đầu, tay nhỏ túm chăn mềm được trải trên ghế nằm, tóc dài hơi ướt rối tung trên phần lưng tuyết trắng, cái miệng nhỏ hé mở.
Theo côn th*t thọc vào rút ra, mật dịch trong hoa huy*t không ngừng nhỏ gọt lên tấm chăn đơn. Hắn dùng bàn tay to hứng mật dịch rồi bôi lên lưng nàng xong sau đó tiếp lại cúi đầu vươn lưỡi khẽ liếʍ. Bàn tay hắn tuêps tục mò về phía trước rồi bao phủ hai luòng nhũ thịt của nàng và không ngừng vuốt ve, xoa nắn.
Tiểu anh đào màu hồng dưới sự vuốt ve của ngón tay thô lệ đón nhận điện lưu được truyền đến từ đầu v* rồi lan ra khắp toàn thân Chu Mẫn. Nếu không phải Lam Tí Ngọc vòng tay từ sau lưng ôm Chu Mẫn thì nàng lúc này đã ngã xuống dưới thân hắn bởi vì toàn thân mềm nhũn.
“Hoàng huynh… A… A..” Thân thể mềm mại vô lực liên tục thừa nhận hắn luận động và âu yếm. Ngón tay hắn còn xâm nhập vào trong cơ thể nàng rồi đâm thọc ra vào theo côn th*t.
Chu Mẫn bị côn th*t cắm vào sâu nên khó chịu. Nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận động tác càng lúc càng thô bạo của Lam Tí Ngọc. Tiểu huyệt tê dại càng thêm mềm mại. Tần suất ra vào trong hoa huy*t của Lam Tí Ngọc càng lúc càng không có chừng mực, càng lúc càng hung mãnh.
“A… Không cần… A… Không được… Ta không chịu nổi…” Chu Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sâu trong não bộ có một vài ánh sáng màu trắng chớp động.
Chu Mẫn đã lâu chưa tiếp nhận sự đòi lấy mãnh liệt như thế nên rốt cuộc cũng không thể chịu nổi. Nàng cắn môi, một tia ánh sáng hiện lên trong tâm trí, thân thêt không chịu khống chế mà co rút lại. Sau khi đạt tới cao trào thì nàng ngất đi.
Lam Tí Ngọc vẫn chưa thấy thỏa mãn. Cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lúc nãy làm hắn hiện tại càng thêm phấn chấn bừng bừng. Hắn ôm Chu Mẫn đặt lên trên bàn, bàn tay to nâng mông nàng lên cao, côn th*t vẫn cuồng mãnh ra vào trong hoa huy*t. Tiếng đánh của thân thể hòa cùng tiếng nước, mùi hương ngọt nị tràn ngập toàn bộ phòng trong.
“Hoàng huynh… Không cần… Từ bỏ…” Chu Mẫn trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy mình bị Lam Tí Ngọc đặt lên trên bàn tròn. Nàng gắt gao nhíu cặp lông mi đẹp, hàm răng cắn chặt môi đỏ. Cảm giác tê ngứa truyền đến từ tiểu huyệt giống như dòng điện lưu làm người xụi lơ. Chỉ trong nháy mắt, cảm giác đó khiến đầu gối nàng không thể tiếp tục có sức lực chống đỡ ở trên mặt bàn.
Thân thể mềm mại cứ như vậy bị Lam Tí Ngọc vớt vào trong ngực hắn và tùy ý để cây côn th*t càng thêm nóng rực kia ra vào hung mãnh trong tiểu huyệt.
Lam Tí Ngọc dùng một cánh tay chống trên mặt bàn, tay còn lại đặt trên bộ ngực sữa của Chu Mẫn. Bàn tay to dùng sức vuốt ve hai con thỏ ngọc trắng nõn trong lòng bàn tay. Ngón trỏ của hắn nặn nề đè trên viên hồng anh nhỏ (núʍ ѵú) rồi sau đó cảm nhận được viên hồng anh kia dần dần trở nên đứng thẳng trong tay.
Hắn cố nén du͙© vọиɠ bắn tinh ra ngoài. Cảm thụ bé con dưới thân thở gấp liên tục, khóe môi tà mịn của hắn liền nhếch lên một nụ cười vừa lòng.
Hắn vươn cái lưỡi mềm ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai nhỏ xinh mê người của nàng. Một mùi hương thơm vô cùng quanh quẩn ở chóp mũi hắn —– mùi thơm ngọt ngào nhàn nhath lại pha trộn vô hương vị tìиɧ ɖu͙© mê ly đặc sệt.
“Không cần…. Đừng… Người ta…” Chu Mẫn kiều suyễn, “Không chịu nổi… Hoàng huynh… Ta sắp không được…… Đi ra ngoài… Mau đi ra ngoài… A… Sắp hỏng rồi…”
Tiếng khóc nức nở hơi mang cầu cin tha thứ khiên trái tim người khác mềm nhũn —— Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cho dù thân thể của nàng vừa mới khỏi hẳn vũng sợ là ăn không tiêu đi?
“Hoàng muội… Hoàng muội…” Hắn nhẹ giọng gọi bé con trong lòng ngực, cảm giác được tần suất tiểu huyệt co rút lại càng lúc càng nhanh.
Hắn rốt cuộc cũng nhịn không được, cổ họng phát ra một tiếng rống thô, ánh sáng trắng lóa mắt chiếm cứ đầu óc của hắn.
Hắn dùng sức đâm sâu vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực không ngừng phun ra trong hoa huy*t đang co rút và hòa trộn cùng mật dịch trong suốt làm nhiễm ướt hạ thân của cả hắn với nàng…
Ý thức cuối cùng của Chu Mẫn là một chùm sáng trắng trong đầu cùng với cảm giác nóng rực trong hoa huy*t!
Không biết đã hôn mê bao lâu, tóm lại là khi Chu Mẫn khôi phục thần chí thì trời đã tối rồi.
Nàng hơi hơi động đậy thân thể bởi vì đón nhận quá nhiều tìиɧ ɖu͙© mà bủn rủn vô lực thì phát hiện mình đang dựa vào trong một bờ ngực rộng lớn ấm áp rắn chắc và còn bị một đôi cánh tay cường kiện hữu lực gắt gao ôm. Khỏi cần hỏi thì cũng biết chủ nhân của thân thể đang ôm này đương nhiên là vị Hoàng huynh mà nàng yêu nhất.
“Vật nhỏ, tỉnh rồi sao?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn nhu thuần hậu, Lam Tí Ngọc ngậm cười, đôi mắt đen âm u chặt chẽ nhìn nàng, trong con ngươi hân có vô vàn ánh lửa cực nóng gần như muốn làm nàng hòa tan.
“Ân…” Hai má Chu Mẫn nhiễm hồng. Nàng thẹn thùng không dám đối diện với ánh mắt của Lam Tí Ngọc mà vùi khuôn mặt nhỏ vào trong lòng ngực hắn. Tuy mới bị hắn đòi lấy kịch liệt và dã man, thân thể nàng cũng không có tí sức lực nào nhưng tinh thần lại đã dần dần khôi phục.
Lam Tí Ngọc cười nhẹ một tiếng: “Thật là thiếu nữ xinh đẹp dễ thẹn thùng.” Hắn gục đầu cuống, hơi thở ấm áp dụ hoặc phun từng chút một bên lỗ tai nàng: “Tiểu bảo bối, sao ngươi vẫn còn thẹn thùng như vậy a? Xem ra sau này phải làm nhiều thì mới thích ứng được…”
Ách ——- Cảnh tượng là tình mãnh liệt lúc nãy lập tức ùa về trong đầu nàng, mặt nàng đỏ thẩm như máu trong phút chốc, trái tim đập nhanh gấp mấy lâbf so với ngày thường.
“Không… Không cho huynh nói nữa!”
Nàng khẽ cắn môi, xấu hổ buồn bực duỗi tay đấm nhẹ ngực hắn, “Ta… Cái đó…” Tuy rằng nàng quyết định thu nhập tϊиɧ ɖϊ©h͙ bằng bất cứ giá nào nhưng tốt xấu gì thì nàng cũng là một người nề nếp ở thế kỉ 21 a! Mà bây giờ lại…
Nàng… Thật không biết tiếp nhận cái Hệ thống 484 này là tốt hay xấu a! Nó mỗi ngày đều đang khảo nghiệm kỹ thuật diễn của nàng! Nếu không phải 484 tặng nàng kỹ năng ‘cộng tình’ ghì sao nàng có thể được đến tình cảm của vị Hoàng huynh này, làm sao nàng có thể có tình cảm phức tạp như vậy và sao có thể lừa được người nam nhân thông minh như thế này.
“Cái gì?” Hân tà mị nhướng mày, nắm thật chặt cánh tay để bộ ngực sữa co dãn của nàng kề sát với bờ ngực của hắn:” Ngươi biết ta có bao nhiêu hạnh phúc vì ngươi bằng lòng bối ta trầm luân trong mối tình cảm lσạи ɭυâи này sao? Mặc kệ ngươi có suy nghĩ gì, chỉ cần ngươi bồi ta, vĩnh viến ở bên cạnh ta thì ta đều sẽ không để bụng mọi chuyện! Ta yêu ngươi, ta không quan tâm ngươi có là Hoàng muội vủa ta hay không! Mà ngươi cũng càng ngày càng có thể thích ứng ta cầu yêu, ta chiếm hữu nên ta thật cao hứng! Chúng ta càng ngày càng gần nhau!” Hắn ái muội thì thầm bên tai nàng.
“Đủ rồi…” mặt Chu Mẫn đỏ bừng, nàng vội lảng tránh đề tài này vì nếu không thì nàng cũng không biết hắn sẽ nói ra những lời gì khác làm nàng mặt đỏ tim đập a!
“Hoàng huynh, mấy chuyện mà mấy đại thần đó nói và vị Thừa tướng kia là sao? Tên Thừa tướng đó làm ta cảm thấy rất kỳ quái? Hơn nữa, rốt cuộc là ai nói dối ở giữa chúng ta làm chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy?” Đề tài này không tồi, dù sao nàng cũng vẫn luôn muốn hỏi hắn mà chưa kịp hỏi.
“Là vấn đề này sao?” Lam Tí Ngọc khôi phục biểu tình nghiêm nghị rồi trầm ngâm một chút mới nói, “Mấy chuyện trên triều đình rất rắc rối và phức tạp nhưng riêng Thừa tướng thì có thể tin. Còn người dám lừa gạt ta chính là Thái công công đã hầu hạ phụ hoàng nhiều năm và cũng là người cuối cùng mà phụ hoàng lưu lại ở bên cạnh ta! Ta đã sai Thanh Ca đi tra xét, rất nhanh sẽ có tin tức!” Hắn tỉ mỉ giải thích, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve hai má non mịn. Kỳ thật có rất nhiều chuyện hắn không muốn để Chu Mẫn biết bởi vì mấy chuyện đó đề cập đến những thứ quá mức hắc ám, hắn không muốn Chu Mẫn ngây thơ nhiễm một chút dị sắc.