Người Yêu Bị Nguyền Rủa

Chương 13

Long Đan Thanh đang cùng các đại thần trong triều thương nghị quốc sự, bất ngờ có một vị khách không mời mà đến.

“Lãnh Ngọc công chúa?” Nàng tới chỗ này làm gì?

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Long Đan Thanh lạnh lùng hạ lệnh.

“Vâng.”

Đợi mọi người lui ra, Long Đan Thanh nhìn Lãnh Ngọc, nhàn nhạt hỏi “Công chúa có chuyện gì sao?”

“ Nhị Hoàng gia, ta biết Lãnh Diễm nhất định ở chỗ ngươi. Tại sao ngươi lại đem muội ấy đi?” Lãnh Ngọc không kịp hành lễ, đi thẳng vào vấn đề, nói.

Lãnh Diễm một ngày một đêm không về, lòng nàng như lửa đốt, cũng không nhịn được nữa trực tiếp tới chỗ Long Đan Thanh tìm người.

“ Ta chưa từng thấy Lãnh Diễm như lời ngươi nói.” Câu đầu tiên của hắn phủi sạch toàn bộ.

“ Ngươi gạt người! Ngày hôm qua muội ấy đi tìm -----“ Lãnh Ngọc thiếu chút nữa đã nói Lãnh Diễm vì nàng mà đi vào cấm quan.

“ Tìm cái gì?”

Long Đan Thanh xoay người, đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, khẩu khí vẫn bén nhọn như thường ngày “Lãnh Ngọc công chúa, ta tin tưởng ngươi hiểu được, ngươi đang ở Chu quốc, sẽ phải tuân thủ theo cung quy Chu quốc. Cho nên ta nghĩ công chúa sẽ hảo hảo dạy quy tắc cho hạ nhân của mình, có phải hay không?”

Lãnh Ngọc bị ngăn không có lời nào để nói, nước mắt đều rơi nhanh xuống.

Muội muội của nàng không thấy là sự thật! Trời, nàng không thể đúng lý hợp tình mà đòi hỏi sao……

“Ta sẽ hết sức giúp ngươi tìm người. Mặt khác, ta sẽ phái ba cung nữ đến hầu hạ ngươi,ngươi không cần phải lo lắng.” Hắn vừa nói mấy câu vừa muốn đuổi Lãnh Ngọc đi.

Lãnh Ngọc cắn răng, quyết định nói sự thật.

“Nhị Hoàng tử, thật ra Lãnh Diễm là----”

“A!”

Một tiếng hét điên cuồng truyền đến, Long Đan Thanh lập tức xông ra ngoài.

Hắn vọt tới cửa phòng, nhìn thấy Long Quan Ngữ cùng đám thị vệ đang dùng lực giữ Long Văn Mặc lại “ Nhị hoàng tử, chúng thần không bắt được ngài ấy” thị vệ hô

Vào lúc này, Long Quan Ngữ hung hắng đấm Long Văn Mặc một cái, Long Văn Mặc đau đớn ngã trên mặt đất. Long Đan Thanh từ từ tiến lên gần noiw Long Văn Mặc ngã xuống, lại thấy hắn giống như dã thú mà đánh tới, hắn vội vàng tránh ra.

“Làm sao bây giờ?” Long Quan Ngữ kêu to “ Không bằng chúng ta đánh huynh ấy đến bất tỉnh.”

“ Không! Không thể tổn thương huynh ấy!” Long Đan Thanh lên tiếng ngăn lại.

“ Nhưng huynh ấy vẫn muốn hại chúng ta, làm cái gì bây giờ?” Long Quan Ngữ vừa nói, vừa tránh một cái chén ném tới.

Nhưng vào lúc này------

“Văn!”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của cô gái trước cửa.

“Lãnh Ngọc công chúa, mời lui về phía sau. Hiện tại Vương huynh đã không còn được như trước, hiện tại hắn đang nổi điên, ai cũng không nhận ra được!” Long Đan Thanh nói với Lãnh Ngọc đang đi về phía trước.

“Cái gì?” Lãnh Ngọc giật mình “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy, mặt lộ ra hung quang….. Đây là nam nhân nàng yêu nhất sao? Cái người từng không ai bì nổi, quốc vương Chu quốc hăng hái đây sao?

“Văn? Thật sự là chàng?”

Lãnh Ngọc đau đớn kích động xông lên phía trước, lại bị thanh âm của Long Đan Thanh ngăn lại.

“Lãnh Ngọc công chúa, không thể.”

“Không,chàng không thể nào lại biến thành như vậy…Không thể nào….. Văn, chàng nói----cả cuộc đời này chàng sẽ bảo vệ ta, tại sao chàng lại có thể biến thành như vậy?” Lãnh Ngọc khóc hô, giãy dụa vọt tới trước mặt Long Văn Mặc.

“Lãnh Ngọc công chúa, hiện tại Vương huynh không thể nhận ra ai.”

Nước mắt Lãnh Ngọc chảy ra, cõi lòng tan nát ngồi dưới mặt đất, nghẹn ngào nói “ Văn, ta là Lãnh Ngọc? Chàng không nhớ sao?”

Nhìn nàng thương tâm, bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm mọi người đều cảm thấy không đành lòng.

Mà trong lúc mọi người không kịp phản ứng, Long Văn Mặc đột nhiên tiến lên, vung tay lên đấm trúng Long Đan Thanh, làm hắn ngã trên mặt đất.

“Nhị Hoàng tử…..”

Lãnh Ngọc còn chưa nói xong, đã bị Long Văn Mặc cầm lấy hai vai. Lực đạo của hắn rất lớn, làm nàng đau đến nỗi kêu lên, bất quá nàng nhịn được, lấy ánh mắt nùng tình mật ý nhìn ánh mắt điên cuồng của Long Văn Mặc.

“ Văn, là ta, Ngọc nhi!” Nàng lo lắng gọi.

Ánh mắt Long Văn Mặc khẩn thiết nhìn nàng chằm chằm, nước mắt của Lãnh Ngọc làm hắn khốn hoặc, vạn phần không giải thích được……

Hắn không nhận ra nàng!

Lãnh Ngọc không nhìn được nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt “ Tại sao chàng có thể quên đi lời thề non hẹn biển của chúng ta, quên ta?”

Nàng thống khổ kêu lên làm Long Văn Mặc vốn điên cuồng liền bình tĩnh trở lại-----

Lúc này hiện trường trừ Lãnh Ngọc vẫn đang khóc, mọi người đều nổi lên chua xót, không ai dám mở miệng. Chỉ sợ Long Văn Mặc nổi điên liền xé toạc Lãnh Ngọc công chúa nhỏ yếu kia……

“Ngọc….Ngọc nhi!” Miệng Long Văn Mặc phun ra một cái tên.

Tiếng gọi của hắn đâm sâu vào đáy lòng Lãnh Ngọc, hai tay nàng bắt được ống tay áo của hắn, ánh mắt mừng rõ nhìn hắn.

“Văn, quả nhiên chàng nhận ra ta!”

Có lẽ là do ma lực của tình yêu, Long Văn Mặc vốn mất ý thức thế nhưng lại khôi phục một chút! Hắn thấy Lãnh Ngọc khóc đến thương tâm như vậy, không kịp hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, liền ôm nàng vào lòng.

“Đừng khóc, có ta ở đây.” Hắn ôm lấy nàng như trong dĩ vãng, dụ dỗ nàng.

“Văn, chàng tỉnh? Chàng nhớ được ta?” Lãnh Ngọc vừa khóc vừa cười hỏi.

Hai tay Long Văn Mặc ôn nhu bưng khuôn mặt đang khóc của Lãnh Ngọc lên. Dung nhan tuyệt sắc này không khỏi làm hắn mê muội nhưng hắn vẫn thẹn với nàng…..

“Ngọc nhi, thật xin lỗi…..”

“Tại sao? Tại sao muốn xin lỗi?”

Long Văn Mặc chưa trả lời, chẳng qua là hôn nàng thật sâu, giống như muốn dùng nụ hôn thay thế câu trả lời, dùng nụ hôn này biểu đạt tình yêu đối với nàng cả đời…

Lãnh Ngọc lại không thích nụ hôn này bởi vì nó mang theo mùi của tử vong. Vì vậy, nàng ôm cổ hắn thật chặt, không để hắn chạy trốn ngay bên cạnh mình----

Rất lâu sau đó, Long Văn Mặc mới kết thúc nụ hôn này.

“Lãnh Ngọc, ta muốn nàng hiểu, nếu như ta có làm sai chuyện gì, chẳng qua ta nhất thời bị mê hoăc, người trong lòng ta yêu nhất vẫn là nàng, nàng phải tin ta.” Hắn ôn nhu kiên định nói, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra sự hối hận trong giọng nói của hắn.

“Ta không hiểu chàng đang nói cái gì!” Lãnh Ngọc mãnh liệt lắc đầu, cự tuyệt nghe lời sám hối của hắn “ Văn, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành thế này?”

“Ta từng đối với nữ nhân khác-----“ hai chữ “động tâm” cuối cùng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một trận đau nhức đánh úp về phía hắn, làm hắn ôm đầu, vẻ mặt thống khổ vạn phần, thân thể không ngừng run rẩy. Tiếp theo hắn nổi điên giống như dã thúc, ôm Lãnh Ngọc ra phía bên ngoài.

“Mau

cản ngài ấy!”

Mọi người chạy phía sau họ, phát hiện hai người đang lôi kéo, Lãnh Ngọc đẩy Long Văn Mặc ra, kết quả hắn trượt chân rơi vào hồ trong hoa viên, chìm chìm nổi nổi trong nước.

“Người đến! Mau cứu hắn!”

Một đống người đang muốn xuống nước cứu người, một bóng người hiện lên, “ bùm” một cái----

“Lãnh Ngọc công chúa?!”

Để cứu người yêu, Lãnh Ngọc quên mình nhảy xuống hồ.

“Nhanh lên một chút! Nàng không biết bơi!” Thật vất vả mới lén trốn ra được, nhưng vừa vặn Lãnh Diễm lại nhìn thấy tình huống này bèn lập tức kêu to.

Tiếng rống của nàng thức tỉnh mọi người, mọi người ba chân bốn cẳng muốn cứu hai người.

Nhưng Long Văn Mặc đã điên cuồng, hắn không những không để bất kỳ kẻ nào cứu hắn, ngược lại còn đem Lãnh Ngọc dìm vào trong nước.

Tình cảnh như vậy thật sự làm cho người ta rất sợ, Lãnh Diễm không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

“Thảm! Hai người đều không động đậy!” bên tai có thanh âm hô to.

“Không----“ Lãnh Diễm buồn rầu kêu to, đầu trống rỗng, ánh mắt nhìn thi thể hai

người vừa được vớt lên.

Trời ạ! Nàng đã làm gì vậy?

Nàng vọt tới trước thi thể Lãnh Ngọc, nước mắt muốn trào ra nhưng không thể…..

Đột nhiên thân thể nàng như bị dùng lực kéo lên, ánh mắt nàng vô thần đón nhận tròng mắt đen bi thương đến tức giận kia.

“Đây là chuyện gi?” Long ĐanThanh hung ác hỏi.

“Tuyệt tình rủa.” Nàng nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

“Cái gì?!”

“ Ta hạ trên người tỷ tỷ tuyệt tình rủa, nếu nam nhân nào từng có da thịt chi thân với tỷ tỷ mà thay lòng đổi dạ, sẽ bởi vì tuyệt tình rủa mà lân vào hôn mê, sau đó điên cuồng đến chết!” Nàng giống như linh hồn, lẳng lặng nói ra chân tướng.

“Nữ nhân chết tiệt này! Nếu như không phải ngươi hạ cái chú ngữ đó, bọn họ sẽ chết sao? Hết thảy đều do ngươi hại, ngươi vui vẻ không?” Long Đa Thanh bi thống la.

Lời của hắn giống như cây đao đâm vào lòng nàng, nhưng nàng cũng không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì….Hiện tại nàng chỉ biết, nàng không muốn sống nữa!

Long Đan Thanh thấy ánh mắt nàng nhìn về thanh kiếm bên hông thị vệ, liền hiểu ý đồ của nàng “ Ngươi không thể chết được! Ngươi phải sống, chuộc tội cho tội ác của ngươi!” Hắn nổi cơn điên dường như muốn lay tỉnh nàng.

Lãnh Diễm bị hắn lay, phảng phất giống như sẽ bị hắn không khống chế được mà bóp chết nàng.

Cũng tốt. Chỉ cần có thể chết, nàng sẽ không sao cả….

Nhìn nàng một chút cũng không phản kháng, tròng mắt mắt không chút sợ hãi, bi thương không một chút oán, Long Đan Thanh hiểu nàng muốn lợi dụng lực tay hắn để kết thúc tình mạng mình.

Hắn tuyệt đối sẽ không như mong muốn của nàng!

“ Ngươi nghĩ chết? Không đơn giản như vậy! Ngươi hại chết Vương huynh của ta, thù này ta nhất định sẽ báo! Ta sẽ không để ngươi chết, ta muốn từng bước từng bước hành hạ ngươi, làm ngươi sống không bằng chết!” hắn lớn tiếng nói, mỗi câu mỗi chữ đều tàn khốc như vậy.

Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi “ Buông!”

Nàng không ngừng đánh hắn, nhưng vẫn không ngăn được cước bộ của hắn, mà nàng chỉ có thể lảo đảo đi phía sau hắn, không ngừng giãy dụa.

Lãnh Diễm nhìn về phía những người khác, chỉ thấy mọi người trừ sợ hãi, bi thương, còn mãnh liệt khiển trách nàng, không có ai ủng hộ nàng, đồng tình với nàng…. Tựa như năm đó mẫu thân nàng bị lửa thiêu cháy, nàng liều mạng khẩn cầu nhưng không có ai nguyện ý vươn tay ra, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân nàng yêu mến nhất chết trước mặt nàng……

“Tiểu hồ ly tinh!”

Khi nàng bị Long Đan Thanh vô tình kéo qua trước mặt người khác trong đình viện, có người ngạc nhiên hô to, tiếp theo nàng bị một đám ngươi vây quanh, vô tình ném đá, ném trứng gà về phía nàng. Nàng không cẩn thận ngã ngồi trên mặt đất, nhưng hắn cũng không đỡ nàng, ngược lại lãnh lùng đứng ở một bên….Khinh thường trong mắt hắn làm tim nàng đau nhói.

Sau lại không biết người nào bê tới một thùng nước lớn, hung hăng đổ trên người Lãnh Diễm, thoàng cái nàng đã ướt sũng.

Lúc mọi người lãnh khốc vô tình đối xử với mình, Lãnh Diễm không hề si ngốc nữa,ngược lại, nàng chậm rãi đứng lên, còn ngươi tràn ngập cừu hận.

Nàng chịu đủ rồi!

Nàng tức giận tiến đến gần mọi người một bước, thấy mọi người lùi về đằng sau như tránh ôn dịch, một loại kɧoáı ©ảʍ báo thù làm nàng có chút thỏa mãn.

Long Đan Thanh bắt được tay nàng, nàng cũng không giãy dụa nữa, chẳng qua mặt không chút thay đổi mà mặc hắn ném nàng vào lãnh cung.

Tay hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, lực đạo cực lớn, làm nàng đau đớn. Bất quá nàng vẫn bắt mình phải nhịn xuống.

Khi bọn họ đi đến một cánh cửa gỗ, hắn đẩy cửa ra, thả nàng vào.

Trong phòng tối đen làm nàng dând lên một trận sợ hãi….. Nàng không muốn! Nàng không muốn cô đơn bị ném vào giữa bóng tối.

“Không nên bỏ ta lại! Ta sợ bóng tối….” Nàng không áp được sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn hắn.

“Ngươi sợ tối? Tại sao? Là sợ lương tâm bị lên án? Hoặc sợ quỷ hồn tới tìm ngươi? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi chỉ xứng đáng sống trong bóng tối!”

Lời nói vô tình như vùng một chiếc roi vung xuống, tuyên bố cái chết của nàng. Long Đan Thanh nhẫn tâm kéo tay nàng ra, đem nàng hất ra xa.

Lãnh Diễm loạng choạng mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng ngay sau đó nàng xông về phía cửa, cửa nặng nề đóng lại trước mắt nàng, lãnh khốc vô tình nói cho nàng biết, không thể vãn hồi.

Trong bóng tối, nàng bọc mình lại thật chặt, dựa vào cửa ngồi dưới đất.

Nàng đã mất sức lực phản kháng, vô lực thét chói tai cầu khẩn, vô lực biện giải cho mình, nàng chỉ có thể ngồi trong bóng tối, để bóng tối bao phủ lấy mình…..