“Buông…..” Hai tay nàng đẩy vai hắn ra, sức lực nhẹ như bông.
Hắn giống như dã thú đói khát, tham lam chôn ở ngực nàng, đầu lưỡi ướŧ áŧ không ngừng liếʍ láp vυ' nàng, hắn còn dùng răng nanh cắn lên nụ hoa cứng ngắc của nàng, làm toàn thân nàng không ngừng run rẩy.
Lãnh Diễm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong miệng không tự chủ được mà bật ra tiếng thở dốc ngọt ngào.
Nàng muốn phản kháng, nhưng thân thể của hắn hoàn toàn vây khốn nàng, lưỡi của hắn làm toàn thân nàng hư nhuyễn, không dùng được lực.
Một tay của hắn xoa bóp nửa người trên của nàng, tay còn lại hướng về phía qυầи ɭóŧ của nàng.
“ Dừng tay….”
Nàng xấu hổ kêu lên, nhưng phản kháng vô lực.
Tay hắn dò xét phía trên qυầи ɭóŧ nàng, vỗ về chơi đùa mật hoa có chút ướŧ áŧ của nàng, làm càn trêu đùa da thịt mềm mại của nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng trận kɧoáı ©ảʍ xa lạ.
“Không cần…..” Cả người nàng cong lên, cái miệng nhỏ nói ra lời nói cự tuyệt không sức thuyết phục.
Hắn cũng không để ý lời nói cự tuyệt của nàng, chỉ tùy ý trêu đùa đóa hoa non nớt kia, ngón tay tự tại ma xát hoa hạch mẫn cảm một hồi.
“Chán ghét…..không cần….” Nàng cảm thấy thân thể mình nóng quá, nóng quá……
Tại sao lại như vậy? Nàng không hiểu……
“Tiểu Hoa Nhi, nàng có biết bộ dạng của nàng có bao nhiêu đẹp? Tựa như một đóa hoa sắp nở, chờ ta tới tưới nước……” Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo đói khát mãnh liệt.
Lạnh Diễm không có biện pháp đáp lại, chỉ biết thần trí đã từ từ rời khỏi thân thể của mình, làm nàng không giống mình.
Ngón tay của hắn không ngừng làm nàng chảy ra mật dịch ẩm ướt, chất lỏng trong suốt không ngừng tỏa ra hơi thở nữ tử.
Một mùi hương mê người muốn quyến rũ tìиɧ ɖu͙© nam nhân.
Vì thế ngón tay của hắn vốn yên ổn trêu trọc ngoài tiểu huyệt, không ngừng muốn dò xét khe hở nhỏ hẹp kia-----