Có Một Người Tôi Yêu

Chương 16

Chương 16: Âm mưu
Trong quán cafe sách, Khánh Nhi đang ngồi say sưa đọc cuốn sách ưa thích và nhâm nhi ly cafe. Bất chợt có một bóng người ngồi xuống ghế đối diện cô, phải đợi khi người đó lên tiếng cô mới biết.

- Hey, cậu đọc sách chăm chú quá nhỉ 

- Nhật Khang, chào cậu *cười*

- Cậu hay đến đây đọc sách à? - Nhật Khang hỏi 

- Ừm, tớ  rất thích không gian ở đây, cafe cũng rất ngon

- Tớ mới đến đây được một lần, trùng hợp lần này lại gặp cậu *cười*

Hai người ngồi nói chuyện vui vẻ, cùng nói về sách rồi lại nói chuyện về hồi còn đi học. Lát sau, khi Nhi đứng dậy ra thanh toán thì Nhật Khang đã nhanh nhẹn đi thanh toán trước.

- Lần này để tớ mời *cười*

- Cậu làm thế thật ngại quá, vậy lần khác tớ sẽ mời

- Không sao mà

Hai người tạm biệt nhau. Về đến nhà, Khánh Nhi đã thấy Thiên Du ngồi xem ti vi, mặt nhìn có vẻ không vui.

- Làm sao vậy? nhìn mặt buồn thế - cô hỏi

- Có chuyện rồi - Thiên Du buồn bã nói

- Chuyện gì? - Khánh Nhi nôn nóng 

- Chị sắp phải thay sếp vào Nam khảo sát tình hình 

- Đi trong bao lâu?

- Hai tuần

- Lâu vậy sao? Tại sao lại là chị?

- Sếp bảo chị làm việc kiểu này rất tốt nên muốn chị đi. Hai tuần không được gặp em, chị buồn chết mất.

- Bao giờ thì đi?

- Ngày kia 

- Nhanh vậy sao? Chuyện này sếp đã chỉ định thì cũng không thể làm khác được. Vậy mỗi ngày em đều nhắn tin gọi điện cho chị, như vậy thì chị cũng có thể biết được tình hình của em mà

- Đành vậy thôi, *ôm eo* Chị không có ở đây em phải nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhớ ăn đủ bữa và giữ gìn sức khỏe.

- Được rồi em nhớ mà, chị ở trong đó cũng phải giữ gìn sức khỏe.

--------------------------------------------------

- Như cậu muốn tôi đã cho người sắp xếp để Thiên Du phải đi xa một thời gian, phần còn lại là của cậu - Linh Lan nói với một nụ cười quỷ dị

- Chị yên tâm, em sẽ làm tốt - Nhật Khang đắc ý

Ngày Thiên Du phải đi, Khánh Nhi ra tiễn cô tại sân bay. Gần đến giờ bay, Thiên Du ôm thật chặt Nhi hồi lâu rồi mới buông thả người.

- Nhớ nghe lời chị phải giữ gìn sức khỏe nha - cô buồn rầu nói

- Chị cũng vậy, bao giờ đến nói thì báo cho em biết, sắp đến giờ rồi chị mau đi kẻo muộn - Nhi rưng rưng ngấn lệ

- Được rồi chị đi đây - cô vẫy tay

Hai tuần không ngắn cũng không dài nhưng đủ để hai người yêu nhau cảm thấy nhớ nhung. Khánh Nhi ở lại sân bay đến lúc máy bay của Thiên Du cất cánh rồi mới chịu về.