"Ta... ta thấy tóc ngươi bị rối, nên muốn giúp ngươi sửa lại một chút!" Sau cùng, Lâm Vãn Chiếu vẫn là túng, chỉ dám vươn tay ra, giúp nàng vuốt vuốt tóc, lại lặng lẽ meo meo rụt trở về.
Dụ Tình Không hơi sửng sốt, sau đó cũng chỉnh sửa lại tóc của mình, áp xuống cảm giác mới từ trong tim tràn ra.
Tiếp theo, Dụ Tình Không dừng một chút, đem khăn giấy ném vào túi rác trên xe, nghiêng đầu nhìn nàng, lại tiếp tục cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, Lâm tổng phải đi về sao?"
Lâm Vãn Chiếu mím môi nhìn nàng, cuối cùng gật đầu: "Ân."
Vì vậy Lâm Vãn Chiếu liền mở cửa xe đi xuống. Dụ Tình Không nhìn xem bóng lưng của nàng, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới đem xe lái ra ngoài.
Trên đường đi, Dụ Tình Không nghĩ đến cái cảm giác ở trên xe khi nãy, liền thở dài một hơi.
Nàng bị làm sao vậy? Vừa nãy khi nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu tới gần trong nháy mắt đó, nàng thế mà...thế mà muốn đem Lâm Vãn Chiếu kéo qua, muốn ôm nàng thật chặt, còn muốn hung hăng hôn nàng.
Chẳng lẽ mình đây là...trong truyền thuyết cái gì kêu là phát tình kỳ đó sao? Thật không thể hiểu được.
Trong nháy mắt, tuần lễ này đã kết thúc, lại bắt đầu một tuần mới. Lâm Vãn Chiếu đi công tác hai ngày mới trở về, nửa đường lại tổ chức một buổi hội nghị. Hội nghị lần này là về việc thay đổi ý tưởng kinh doanh sản phẩm. Yêu cầu các ngành nghiên cứu thảo luận.
Hội nghị mở được một nửa thời gian, mọi người cũng đã phát biểu xong đề nghị của riêng mình, Lâm Vãn Chiếu bắt đầu giải thích ý kiến của chính mình. Tuy nói Lâm Vãn Chiếu là giữa đường nhảy vào làm ngành này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hiểu biết của nàng đối với chuyên ngành cũng đã mười phần am tường.
Dụ Tình Không ngồi ở một bên nhìn Lâm Vãn Chiếu bàn luận các loại vấn đề một cách rành mạch, sửa sang lại chiến lược, bình ổn lại các hạng mục, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Bởi vì Lâm Vãn Chiếu đi công tác hai ngày nay, cho nên từ đầu tuần tới giờ, hôm nay là ngày đầu tiên Dụ Tình Không gặp lại nàng. Nàng vẫn là như vậy xinh đẹp, trước sau như một không hề thay đổi.
Mặc dù ở trong sinh hoạt Lâm Vãn Chiếu có chút ngốc bạch, nhưng khi vào trạng thái làm việc nàng tựa như phát ra hào quang, mang theo một loại mị lực đặc biệt. Khôn khéo giỏi giang, lôi lệ phong hành, quả quyết mê người.
Đại khái không ai có thể đoán được, kỳ thật người này cũng không có bí ẩn bá đạo như vậy, mà ngược lại, nàng còn có một mặt rất đang yêu. Cũng không đúng, cái này là mình tự thấy.
Nghĩ như vậy, Dụ Tình Không nhìn chăm chằm vào màn ảnh máy vi tính, mơ hồ có chút xuất thần.
Buổi chiều lúc tan việc, Dụ Tình Không vào gara xe, đang chuẩn bị đi về, kết quả lại nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu.
Lâm Vãn Chiếu đứng ngay trước xe của nàng gọi điện thoại nói chuyện với ai đó, hình như là xe nàng bị hư, còn nàng thì đang nổi trận lôi đình, xem xem tư thế kia, giống như muốn đem đối phương ăn hết vậy.
Sau đó, Lâm Vãn Chiếu vừa quay đầu, thì nhìn thấy Dụ Tình Không, vì vậy liền cúp điện thoại đi tới: "Tình Không, xe ta hỏng."
Dụ Tình Không sửng sốt một chút, trong nháy mắt lĩnh hội ý tứ của nàng: "Lâm tổng cần ta đưa ngươi trở về sao?"
Lâm Vãn Chiếu nghe xong, gật đầu: "Cần!"
"Vậy liền lên đây đi." Dụ Tình Không nói, lập tức kéo cửa xe ra.
Lâm Vãn Chiếu thấy thế, vội vàng chạy tới.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Vãn Chiếu vừa mới đeo lên dây an toàn, Dụ Tình Không liền phát động xe đi ra ngoài.
Trên đường đi hai người đều không có nói chuyện, trong xe chỉ quanh quẩn âm nhạc do Dụ Tình Không mở lên. Nghe rất thư giãn, là thể loại nhạc để cho người ta ổn định thư giãn tinh thần. Lâm Vãn Chiếu thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng một chút, nhưng nếu như Dụ Tình Không xoay đầu lại, Lâm Vãn Chiếu liền lại sẽ nhanh chóng cúi đầu chơi điện thoại.
Nàng cảm thấy, chính mình có thể đã trúng độc của Dụ Tình Không, bằng không, vì sao chỉ là được Dụ Tình Không nhìn một cái, trái tim đều muốn nhảy nhót không ngừng?
Lại lát về sau, bụng Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên liền ục ục kêu lên.
"Đói bụng?" Dụ Tình Không hỏi.
"Có chút..." Lâm Vãn Chiếu nói, hơi ngượng ngùng sờ lên bụng mình.
"Kia, Lâm tổng muốn đi ăn tối trước không?" Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng một chút.
Lâm Vãn Chiếu cười cười, cuối cùng gật đầu: "Muốn."
"Vậy Lâm tổng muốn ăn cái gì?"Dụ Tình Không ngước mắt nhìn ngoài cửa xe, xem các cửa hàng ở xung quanh, mở miệng hỏi.
"Tôm đi." Lâm Vãn Chiếu nhìn thấy bên cạnh vừa lúc có quán ăn tên "Tôm hùm Hoàng Gia", liền chọn nó.
Kỳ thật, Lâm Vãn Chiếu đối với tôm hùng cũng không phải rất ham thích. Không phải khó ăn, mà là lột vỏ hơi bị khó khăn, đối với nàng một tên tay tàn không khéo léo mà nói, lột tôm còn không bằng đi chết.
Chẳng qua là, Lâm Vãn Chiếu biết Dụ Tình Không rất là yêu ăn món này, khi còn ở trường học, cũng thường xuyên nghe được Dụ Tình Không đánh cầu với đồng đội xong, sẽ lớn tiếng hô có người muốn đi ăn tôm hùm hay không.
Sau đó, Lâm Vãn Chiếu sẽ ở một bên nhìn các nàng kết thành từng nhóm đi ra thao trường đi ăn, chính mình cũng chưa từng cùng nàng ăn chung.
"Tôm a?" Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.
"Thế nào?" Lâm Vãn Chiếu hỏi.
"Hoàn mỹ, " Dụ Tình Không vỗ tay một tiếng, sau đó lại nhíu nhíu mày, "Bất quá, như thế nào luôn cảm thấy những món ngươi muốn ăn đều là món ta thích ăn."
"Đại khái đây chính là duyên phận đi." Lâm Vãn Chiếu liêu sợi tóc, giả bộ trùng hợp.
"Hảo, vậy chúng ta đi ăn tôm thôi " Dụ Tình Không nói, liền đem xe cho đậu ở bên đường, sau đó nhấc chân hướng tiệm kia bước đi, cũng cảm thán một câu, "Ăn trái mùa lúc nào cũng thơm ngon hơn."
Đi vào, hai người chọn một cái bàn lớn ngồi xuống, sau đó phục vụ viên đưa menu tới.
Dụ Tình Không kêu một phần tôm ướp vị, lại nhìn menu rượu, sau đó nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu: "Ngươi muốn uống chút gì không? Đồ uống hay là rượu?"
"Kêu bia đi, dù sao hôm nay ta không cần lái xe." Lâm Vãn Chiếu một tay chống cằm nói.
Vì vậy, Dụ Tình Không gật gật đầu, liền kêu phục vụ viên.
Sau một lát về sau, một nồi tôm cùng thức ăn rốt cục lên bàn.
Tôm mới vừa lên bàn, Dụ Tình Không liền đeo lên bao tay cùng muỗng mυ'ŧ, sau đó cầm tôm lên vặn đầu, cắn tôm đuôi lột thịt ra, lại dùng muỗng chặn lại phần vỏ, trực tiếp kéo thịt ra bên ngoài.
Lâm Vãn Chiếu nhìn nàng làm, lại nhìn tôm trong chén của mình, sau đó rón rén bẻ một cái chân tôm, lại bẻ một cái chân khác, lại chậm rãi lột vỏ ra, thế nhưng cái vỏ này khó chơi, không ngừng trượt ra ngoài, còn liên tục rơi vào trong mâm.
Trong bất tri bất giác, Lâm Vãn Chiếu nhíu mày.
Dụ Tình Không cầm một một ly Cocacola nhìn xem nàng, nhìn một lúc lâu về sau, hỏi: "Lâm tổng bình thường có phải hay không ít ăn a?"
Lâm Vãn Chiếu nghe xong, giương mắt nhìn nàng: "Không phải a, chỉ là lột không giỏi... Ta là tay tàn."
Dụ Tình Không nghe vậy, gật gật đầu, sau đó buông xuống Cocacola, lại cầm một con lên, nhanh gọn lấy ra thịt tôm, sau đó đưa về phía Lâm Vãn Chiếu: "Cho ngươi."
Lâm Vãn Chiếu hơi sửng sốt, sau đó từ trong tay nàng nhận lấy, lại chấm xuống nước sốt tôm, để vào miệng ăn: "Cám ơn."
Dụ Tình Không lắc đầu, lại lần nữa cầm lấy một con lột thịt ra, cũng bỏ vào trong chén của Lâm Vãn Chiếu.
Lâm Vãn Chiếu nhìn con tôm, lại cầm lên lon bia, bật nấp, hướng trong bụng rót mấy ngụm, về sau, lá gan giống như mạnh lên, vì vậy mở miệng hỏi: "Ngươi đã từng yêu đương sao?"
Nghe vậy, Dụ Tình Không ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu: "Không có, cũng không có ý định."
"Vì cái gì?" Lâm Vãn Chiếu để bia xuống, sợ Dụ Tình Không cảm thấy mình hỏi vấn đề này là vì muốn tán tỉnh nàng, sau đó nàng sẽ xa lánh mình, cho nên nàng lại bổ sung thêm một câu, " Ta chỉ là có chút hiếu kì mà thôi. Bởi vì lí do ta không muốn yêu đương, chủ yếu là vì sợ mất đi tự do. Kia, còn ngươi thì sao?"
Nghe được câu hỏi khó, Dụ Tình Không đang lột tôm thì ngưng lại trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta có một ít chướng ngại. Là do người khác mang tới."
Dụ Tình Không cũng không có nói láo. Cái chướng ngại này, như một cơn ác mộng, đi theo bồi bạn nàng nhiều năm, luôn một mực quấy nhiễu nàng, để nàng không có cách nào giống một người bình thường mà có thể phân chia nhiều thứ.
"Chướng ngại?" Lâm Vãn Chiếu mê hoặc nhìn qua nàng, "Chướng ngại cái gì?"
Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy hai bên hai bàn có mấy người ngồi, giờ phút này bọn họ đang cười cười nói nói.
Vì vậy, Dụ Tình Không lại quay đầu nhìn chăm chú vào con tôm trong tay, rũ mắt xuống: "Không có gì."
Lâm Vãn Chiếu nghe xong, lại uống một ngụm bia, đôi mắt vừa chuyển, nhìn về phía nàng: "Không muốn nói thì thôi, vậy nếu như bỏ đi chướng ngại, bản thân ngươi có chờ mong tình yêu tới sao?"
Dụ Tình Không nghe vậy, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn nàng, sau đó yên lặng đem thịt tôm vừa mới lột xong bỏ vào chén của nàng.
"Đã từng chờ mong." Dụ Tình Không thu tay lại, cầm lên đồ uống.
"Kia, vậy chờ ăn xong theo ta đi tới chỗ này." Lâm Vãn Chiếu cười cười.
Từng có chờ mong cũng có nghĩa là mình có hi vọng! Trong nháy mắt Lâm Vãn Chiếu như được hồi máu sống lại.
"Ngươi có phải uống say rồi không?" Dụ Tình Không thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, hai mắt phát sáng, nhìn lon bia to lớn trong tay nàng, chất vấn: "Uống bao nhiêu rồi?"
"Ta không có..." Lâm Vãn Chiếu nhăn lại lông mày, "Ngươi mau nói ngươi có muốn đi hay không!"
"Đi, " Dụ Tình Không gật gật đầu, "ta đi. Bất quá, ngươi uống ít thôi, ngày mai còn phải đi làm."
"Không có việc gì, ta đã đặt đồng hồ báo thức." Lâm Vãn Chiếu nói.
Dụ Tình Không muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu.
Sau một tiếng, hai người ăn xong đồ vật, liền cùngnhau rời đi nhà hàng, ngồi lên xe.
"Kia là địa phương nào a, thần bí như vậy." Dụ Tình Không vừa đem xem chạy theo hướng Lâm Vãn Chiếu chỉ, vừa hỏi.
"Nơi tốt, ngươi tới sẽ biết." Lâm Vãn Chiếu cười nói.
Hai hơn mười phút sau, dưới sự chỉ đạo của Lâm Vãn Chiếu, rốt cục Dụ Tình Không cũng lái xe đến một con phố cũ có chút kỳ kỳ quái quái.
Đường đi có chút tan hoang, thoạt nhìn giống như đã rất lâu, vách tường hai bên nhà ở đều bị tróc ra không ít.
Dụ Tình Không nhìn xung quanh, không nhịn được nói thầm: "Lâm tổng là muốn ám hại ta sao?"
"A?"
"Ngươi không thấy chỗ này thoạt nhìn rất giống nơi sát thủ đem người gϊếŧ chết sau đó phanh thây vứt xác sao?" Dụ Tình Không nói, đem xe ngừng dưới một cây đại thụ bên mảnh đất trống.
"Não động quá nhiều! " Lâm Vãn Chiếu nhìn nàng một cái, sau đó mở dây an toàn, "Xuống xe, đi theo ta."
Dụ Tình Không trầm xuống một hơi, sau đó mở cửa xe, theo nàng cùng nhau đi.
Về sau, Lâm Vãn Chiếu đưa tay sờ sờ gốc cây kia, quay đầu đối với Dụ Tình Không nói: "Cây đại thụ này khi ta còn bé rất nổi danh, gọi là cây cầu nguyện, đặc biệt linh nghiệm a. Ngươi mau đến đây ước, liền ước ngươi muốn có tình yêu, sau đó ngươi liền sẽ có."
Dụ Tình Không nhìn cái cây một cái, lại nhìn Lâm Vãn Chiếu một cái: "Ta không tin những thứ này, Lâm tổng ngươi uống say rồi phải không?"
"Không có... Thật, ngươi liền thử ước một cái đi, cũng không mất miếng thịt nào a." Lâm Vãn Chiếu cau mày nói.
"Ta đây muốn trong vòng năm phút sau sẽ có thạch dâu tây để ăn, " Dụ Tình Không khoanh tay, chậm ung dung đi đến thân cây nhìn một chút, "Đại thụ mi có thể cho ta sao?"
"Ngươi..." Lâm Vãn Chiếu nhìn nàng, nhếch đôi môi, sau đó nói, "Chờ một chút."
"Ân?" Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn qua nàng, "Đừng nói là ngươi đi mua nha? Lúc vào đây ta đã xem, phụ cận gần đây không có cửa hàng."
"No, " Lâm Vãn Chiếu kéo ra túi xách, lại mở miệng nói một câu, "Không cho phép nhìn lén, mau nhắm mắt lại, ta lâm thời biến ra một cái cho ngươi."
"Được." Dụ Tình Không dở khóc dở cười gật đầu, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Hai mắt nhắm lại, thế giới liền hoàn toàn biến thành một màu đen kịt, bên tai ẩn ẩn có chút gió lướt qua, nguyên bản suy nghĩ có chút bực bội cũng lắng đọng xuống.
Dụ Tình Không nghe được tiếng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu: "Hiện tại ta có thể mở mắt ra sao?"
Nhưng chính là vào lúc này, một cái hôn có hương vị dâu tây, hơi lành lạnh, lại mềm mại, xen lẫn hơi thở ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống trên môi của nàng.
----------------------
P/s: Dí mãi không kịp tác giả, oạ oạ TAT