Uyển Thư đang lái chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ lao vun vυ't giữa những con đường nhộn nhịp tiếng người và cả động cơ xe. Cô đang ngân nga theo giai điệu của một bài hát mà cô yêu thích thì điện thoại cô đổ chuông, cô với tay lấy điện thoại trả lời, một tay lái xe một tay cầm điện thoại
-Halo, đã đến đủ hết chưa?
-Chỉ còn thiếu mày thôi! Có nhanh len không thì bảo Người ở đầu dây bên kia giọng điệu có chút tức giận nói lớn vào điện thoại
-Okey Okey, tao đang trên đường tới đó đây. 10p sau tao sẽ có mặt ở đó. Uyển Thư thoáng giật mình vì cái giọng hét vang trời ấy mà đưa điện thoại ra khỏi tai của mình một khoảng xa để phòng tránh bị giọng hét ấy làm cho thủng màng nhĩ thì khổ.
Uyển Thư tắt máy, tiếp tục phóng xe thẳng đến bar The King, nếu chậm trễ thì "cái loa phát thanh" lại giáo huấn cô nữa.
__________________
~Bar The King~
Uyển Thư mở cửa bước xuống xe, quăng chìa khoá cho người bảo vệ lái xuống hầm giữ xe rồi ung dung bước vào bar. Vừa đặt chân vào cửa thì tiếng nhạc xập xình xập xình tấn công vào tai cô, những cậu ấm cô chiêu đang cùng nhau nhảy nhót, tɧác ɭoạи ở giữa sàn nhảy, có hơi ồn ào nhưng bất quá cô thích.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi tiêu soái bước đến chiếc bàn VIP cách đó không xa, đám bạn thân từ thời trung học cấp 2 của cô đang ngồi tay cầm những cái ly được rót đầy bia trong đó, thân người thì đung đưa theo điệu nhạc. Tụi nó thấy cô liền vẫy tay chào, một đứa chạy ra câu cổ và kéo cô ngồi vào bàn gia nhập cuộc vui
-Này, mày đi bằng xe hay đi bằng rùa mà chậm chạp vậy?! Một hằng bạn trong nhóm trêu.
-A. Đi bằng gì cũng được, miễn là tao đến được đây cùng tụi bây là ok rồi. Uyển Thư nhấp một ngụm rượu rồi sảng khoái trả lời
-Thôi thôi, 1-2-3 cùng nâng ly nào!!!!
-1…2…3…DZÔ
Cả đám đang vui thì Uyển Thư xin phép được đi toilet một tí, nãy giờ cũng đã uống khá nhiều bia nên cô cảm thấy hơi mắc ói a.
Cô bước từng bước loạng choạng rồi ngã nhào lên một người nào đó mà cô chưa kịp định dạng, thì cô đã ói ra tất cả những gì mà nãy giờ cô ăn (chỉ ăn trái cây với bia thôi nên mùi cũng không khó chịu lắm), đột nhiên cô bị một lực đẩy mạnh ra làm cho cô thoáng chút tỉnh
-YAHH, cái cô kia cô xem cô đã làm bẩn váy của tôi như nào kìa. Cô gái có khuôn mặt baby quát lớn
-Tôi xin lỗi, tôi sẽ đền một bộ mới cho cô. Uyển Thư đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục rồi nói lời xin lỗi với cô gái đối diện
-Cô có biết bộ váy này đáng giá bao nhiêu không hả???
-Tôi xin lỗi
-Cái con người gì đâu mà vô duyên hết sức, đυ.ng trúng người ta, làm dơ đồ người ta rồi chỉ nói được một câu xin lỗi. Cô là thể loại gì vậy hả?!
-Yahh, tôi nói là tôi xin lỗi rồi mà. Cô còn muốn gì nữa đây. Định ăn vạ hay sao?! Uyển Thư bùng nổ
-Yahh, cô đang hét vô mặt ai đấy. Cô biết tôi là ai không mà dám mạnh miệng như thế ??? Người kia cũng không vừa
-Vậy cô là ai cô thử nói nghe xem
-Tôi là con gái độc nhất của tập đoàn thời trang Dolly đấy. Thế nào biết sợ rồi chứ gì!!! Cô gái dõng dạc giới thiệu xuất thân của mình cho người đối diện biết, tưởng chừng cô ta sẽ nể cô vài phần nhưng người đối diện lại chẳng hề có chút biểu cảm nào cả.
-Cô là ai thì cũng mặc kệ cô, không liên quan gì đến tôi. Nếu cô cứ tiếp tục la lối ở đây không khéo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn nhà cô đấy, cô tiểu thư ạ.
-Cô….Aishii, thật là tự dưng gặp phải con người trả treo như cô hà. Bực mình quá. Người kia đuối lí nên đành im lặng thầm mắng rủa hôm nay ra đường không coi ngày đi. Haizz, đây là bộ váy mà mẹ cô vừa mới cho người thiết kế nổi tiếng làm ra mà bây giờ lại trở thành như vầy rồi.
-Nếu cô muốn đền tiền thì hãy cầm lấy cái thẻ này rồi mau mau đi mua một bộ mới đi. Uyển Thư cực ghét thể loại con gái hở chút là la oai oái như vậy, thật là nhức cả đầu. Cô nhét cái thẻ vào tay cô gái nọ rồi nhanh chóng rời đi, nếu không cô lại phải nghe cô ta la inh ỏi lên như lúc nãy nữa thì mất công người ngoài nhìn vào sẽ nói cô ăn hϊếp cô ta.
-Yahh, cô xem tôi là thể loại gì vậy. Đồ đáng ghét, tôi không cần cái thẻ vớ vẩn này của cô đâu. Yahh, đồ hèn… Người đã biến mất trong dòng người đông đúc nhưng cô gái nọ vẫn cứ đứng đó chửi rủa theo. Trước giờ, chưa có ai dám làm trái ý hay xúc phạm cô đến vậy chỉ có cô ta là người đầu tiên.
Uyển Thư trở lại ngồi vào bàn với khuôn mặt hầm hầm, dọa cho cả đám không ai dám chọc giận cô
-Làm gì mà lâu vậy. Một đứa bạn "hi sinh" mở lời
-Aishiii, nhắc tới là bực mình. Uyển Thư tự tay rót đầy bia vào ly rồi ực một hơi cạn sạch.
-Thôi, vui lên đi. Đêm nay mình chơi xả láng luônnnn. 1…2…3…Dzzoo