Từng Bước Yêu Em

Chương 5

Sau khi đã trả thù được Khả Ái xong thì tâm trạng của Uyển Nhi lúc này rất tốt a. Cô lên phòng tắm rửa xong thì Khả Ái mới lếch lên đến phòng.

Uyển Nhi tay cầm điện thoại vuốt vuốt, tay còn lại thì vén mái tóc dài ra phía sau tai. Trong bộ dáng của cô rất hưởng thụ a. Nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay khuôn mặt giận hờn của Khả Ái….Cô không tự chủ liền bật ra tiếng cười châm chọc và nói thêm vài câu đả kích lửa giận của Khả Ái nữa chứ:

-Haha, chị là vì cái gì mà sắc mặt tệ vậy hả…..Bộ ai cho chị ăn ớt hay sao mà mặt chị y như khỉ ăn ớt vậy….Ahaha

Cười đến mức mất cả hình tượng =.= …..Về phần Khả Ái, lúc nãy đã bị Uyển Nhi cắn tay sưng lên rồi mà bây giờ lại bị cô ấy châm chọc nữa chứ.

Lửa giận bùng phát. Cô hung hăng đi đến trước mặt Uyển Nhi, mạnh dạng nâng cằm Uyển Nhi lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy ấy, Khả Ái còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy nữa. Tim Khả Ái bất giác đập lệch một nhịp.

Nhìn sâu vào đôi mắt ấy thì bao nhiêu tức giận cũng biến đi đâu mất. Cô đưa mặt mình vào sát mặt Uyển Nhi, ngiêng đầu thì thầm vào lỗ tai nhỏ xinh của Uyển Nhi.

-Lần sau, còn như vậy tôi sẽ phạt em.

Khả Ái phả hơi thở ấm nóng vào lỗ tai nhạy cảm của Uyển Nhi làm cho nó đỏ cả lên. Uyển Nhi cảm thấy rất ngứa ngáy và khó chịu a. Cô vội vàng đẩy vai Khả Ái ra, lắp bắp:

-Ya….chị….chị….chị tránh ra cho tôi…..tránh ra mau.

Khả Ái bật cười vì hành động hết sức đáng yêu đó, nhẹ nhàng bước tới dang tay ôm trọn lấy vòng eo nhỏ gọn ấy, giọng ôn nhu:

-Bảo bối, tôi làm gì em mà em phản ứng như vậy. Em là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi đúng không??

Uyển Nhi một lần nữa đỏ mặt. Cô vùi mặt vào ngực Khả Ái để che dấu vẻ mặt đỏ ửng của mình, hai tay cũng vòng qua ôm đáp trả Khả Ái.

Hai người cứ đứng như vậy, không biết là bao lâu. Nhưng họ đều mong rằng thời gian mãi mãi không trôi đi, để lại khoảnh khắc đẹp này được lưu giữ mãi mãi.

_______________________________

Ôm ấp đã đủ, họ buông nhau ra, nhìn vào mắt nhau, dành cho nhau ánh mắt dịu dàng mà đầy yêu thương cho đối phương. Uyển Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị đó:

-Nè, định đứng như vậy mãi sao ? Bà đang đợi ở dưới nữa đấy.

-Được rồi bảo bối, xuống dùng cơm thôi nào. Khả Ái đáp.

Họ nắm tay nhau đi xuống lầu. Nhẹ gật đầu chào hỏi bà rồi quay sang kéo ghế cho Uyển Nhi.

-Bà đã dặn bà giúp việc nấu tất cả những món con thích đấy, ăn cho nhiều vào, dạo này con gầy đi đó.

–Dạ, con cảm ơn vì bữa ăn và chúc bà ngon miệng ạ. Khả Ái đáp

–Cháu dâu của bà cũng phải ăn thật nhiều nhé, con cũng gầy đấy.

-Dạ, cháu cảm ơn bà ạ. Chúc bà ngon miệng.

Nói rồi, Uyển Nhi gắp thức ăn bỏ vào chén cho bà.

-Ôi trời ơi, bà cảm ơn con. Bà cũng gắp một ít thức ăn bỏ vào chén của Uyển Nhi.

-Ya, em gắp cho bà mà không gắp cho tôi !!!

Khả Ái làm mặt giận với Uyển Nhi. Không biết vào lúc này Uyển Nhi lại bật cười vì hành động trẻ con đó. Cô gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của Khả Ái.

-Đây a. Chị cũng  ăn nhiều vào a.

Khả Ái mỉm cười, tay cũng gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của Uyển Nhi.

–Bảo bối, cũng ăn thật nhiều a.

Vậy là bữa trưa vui vẻ diễn ra hết sức ấm áp. Họ cười nói với nhau một cách vô tư và thoải mái.