Sau màn “hôn chào sáng ” đó thì bây giờ Hạnh San trông bối rối vô cùng, nói năng cũng chẳng bình thường, cứ lắp ba lắp bắp mãi thôi. Còn về phần Thiên Di thì cứ cười tủm tỉm suốt.
Hạnh San phải kiềm nén những cảm xúc hỗn độn của chính mình lại rồi cô đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Đang loay hoay trong bếp, bỗng có một vòng tay quấn lấy eo của cô, làm cho cô thoáng giật mình, định quay lại xem nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người kia nên cô đứng yên, tay vẫn tiếp tục công việc nấu nướng, cô nhỏ giọng
-Tớ làm sắp xong rồi, cậu ra ngoài đợi đi, ở đây sẽ bị bám mùi dầu mỡ đấy.
-Suỵt, cứ như vậy một chút thôi. Giọng Thiên Di vang lên đều đều, vòng tay vẫn chung thuỷ ôm lấy eo Hạnh San.
Hạnh San nghe giọng nói pha lẫn chút khẩn cầu của Thiên Di mà không nỡ từ chối, cô để mặc cho người kia ôm lấy mình, nhưng trong lòng cô lúc này lại dâng lên một cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Cô công nhận là bản thân mình cũng thích được Thiên Di ôm.
Thiên Di cứ ôm chặt lấy Hạnh San, San di chuyển đến đâu thì cô di chuyển đến đó, một bước không rời. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng phải tách khỏi người Hạnh San để phụ cô ấy dọn thức ăn ra bàn. Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng tập trung ăn phần ăn của mình, không ai nói với ai lời nào cho đến khi Thiên Di cất giọng phá tan bầu không khí yên lặng này
-San nè, một lát mình đi chơi nha~
-Oh, hôm nay tớ phải đi làm rồi.
-Đi mà~~Hôm nay là ngày lễ đó. Mình đi chơi đi nha~
-Hmm, để tớ suy nghĩ cái đã
-San à~~~ Thiên Di gọi tên Hạnh San một cách nhão nhoẹt.
-Thôi thôi, được rồi, đi thì đi. Hạnh San nổi gai ốc với giọng nói không thể nào nhão hơn được nữa của Thiên Di. Cô mà không đồng ý chắc cô ấy sẽ nhây đến chiều luôn quá.
-Vậy bây giờ đi luôn đi. Nha nha nha~ Thiên Di hí hửng
-Ừm, đợi tớ dọn đồ ăn xuống cái đã. Hạnh San đứng lên, đem dẹp mọi thứ trên bàn xuống bếp hết. Thiên Di cũng phụ một tay.
————————————
~Khu vui chơi giải trí Y~
Hai người bây giờ đã có mặt trước cổng của khu vui chơi. Thiên Di hai mắt sáng rực khi nhìn thấy những trò chơi trong đó, lâu rồi cô không đến nơi này a~ Còn Hạnh San thì bị những kỉ niệm cùng người bạn trai cũ của mình liên tục ùa về, chúng như một thước phim chiếu chậm liên tục xâm chiếm đầu óc Hạnh San.
-San. San à. Cậu không khoẻ hả ?! Thiên Di đứng nhìn Hạnh San không một chút cử động liền lo lắng hỏi
-À ờ, không có. Mình vào thôi. Hạnh San bị giọng nói của Thiên Di làm cho sực tỉnh, cô lắc đầu vài cái để xua đi những hình ảnh đó, rồi trực tiếp nắm lấy tay Thiên Di bước vào bên trong.
-Chúng ta chơi tàu lượn nha, lâu rồi tớ không được chơi trò này, qua bên đó xếp hàng nha. Thiên Di hí hửng, ôm lấy cánh tay Hạnh San lắc lắc. Sau khi nhận được cái gật đầu từ Hạnh San thì cô lôi Hạnh San đi sền sệt lại quầy bán vé.
-Cậu phấn khích đến vậy sao ?! Hạnh San nhìn vẻ mặt vui vẻ không thể nào che dấu của Thiên Di mà tò mò hỏi
-Ừm, đã lâu rồi Di mới được đến đây chơi. A!! Đến rồi, đến rồi !!
Thiên Di kéo Hạnh San lên ghế hàng đầu của tàu lượn. Vẻ mặt phấn khích vô cùng.
*Hạnh San pov*
“Thôi chết rồi, đó giờ vào đây ghét nhất là cái trò tàu lượn quái quỷ này mà bây giờ còn ngồi ở đây chơi nữa chứ. Nhưng mà, nhìn vẻ mặt Di rất vui nếu mình từ chối thì không được. Nhịn thôi !!!! “
-AAAAAAAA
Tàu lượn đi lên dốc cao, rồi trượt xuống. Thiên Di vì phấn khích mà mắt nhắm tịt la lên. Còn Hạnh San sợ hãi hét toáng lên, hai tay bấu chặt vào ghế. Cứu mạng cứu mạng a~~~
-Ahaha, cậu sợ lắm hả ? Thiên Di cười chảy nước mắt, cô nhìn bộ dạng không chút sức sống của Hạnh San mà không nhịn cười được, cả người Hạnh San vô lực dựa vào ngừoi Thiên Di.
-Con còn sống, tạ ơn trời phật. Hạnh San muốn xỉu đến nơi. Cái trò gì mà doạ người ta sợ muốn chết luôn vậy đó.
-Nước này cậu uống đi rồi chúng ta đi chơi trò khác. Thiên Di đưa chai nước đã mở nắp cho Hạnh San, cái con người vẫn còn ngơ ngơ ra đó. Hạnh San nhận lấy chai nước, tu một hơi muốn cạn.
Hai người chơi hết trò này đến trò khác, mệt muốn đứt hơi nhưng phải công nhận là rất vui. Họ cùng nhau đi hết khu vui chơi thì cũng chịu về. Hạnh San chở Thiên Di, Thiên Di thì ôm eo Hạnh San cứ như vậy mà đến nhà Thiên Di lúc nào không hay
-Cảm ơn San vì ngày hôm nay nha, hôm nay tớ vui lắm. Thiên Di bước xuống xe, phô diễn đôi mắt hình bán nguyệt với Hạnh San.
-Hì, có gì đâu. Hôm nay tớ cũng rất vui. Cậu vào nhà đi, để mẹ cậu chờ đấy. Hạnh San cũng nở nụ cười tắt nắng với Thiên Di.
-Ừm, tớ vào nhà đây, bye bye. Thiên Di tinh nghịch hôn chụt lên má Hạnh San rồi lập tức vọt nhanh vào nhà, chạy thật nhanh để Hạnh San không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Hạnh San bị hôn cơ thể cứng đờ, tim đập nhanh, mặt đỏ như tôm luộc. Tay sờ lên chỗ bị hôn khi nãy mà môi kéo lên thành một đường cong tuyệt đẹp, để lộ hai cái răng khểnh của mình ra. Đây là lần thứ hai trong ngày cô bị Thiên Di “cưỡng hôn” thay vì tức giận nhưng cô lại cảm thấy trong lòng vui vẻ lạ thường. Cảm giác này nó khác xa với cảm giác mà người bạn trai cũ hôn má cô. Đứng thẫn thờ một lúc rồi cô cũng đạp xe về nhà.
*Hạnh San pov*
“Cái cảm giác này là sao chứ!!”