Cảm Nắng

Chương 13

-Tớ nghĩ em tớ đã chọn sai người rồi. Hoài An sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng chướng mắt ấy thì tức giận buông một câu.

-Cũng phải trong trường ai ai cũng biết thầy Văn có cảm tình với cô Du mà. Vả lại, tớ cũng không nghĩ rằng cô ấy có cảm giác với con gái đâu a~ Thiên Hương tiếp lời.

-Tớ thực sự không thể nào ngừng ghét cô ấy!!! Hoài An nói rồi nổi giận đùng đùng bước đi trước mà chẳng chờ Thiên Hương.

-Ấy ấy, chờ tớ vớiiiii. Thiên Hương vừa đuổi theo cô bạn bướng bỉnh của mình vừa lắc đầu ngao ngán.

Hoài An và Thiên Hương vừa bước vào lớp thì bắt gặp ngay hình ảnh vô cùng ủ rủ của Hoài Ngọc. Hoài An chỉ biết kiềm nén lửa giận trong người mà bước đến chỗ Hoài Ngọc đang ngồi. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên em mình nói:

-Chị biết hết tất cả rồi. Chị đã bảo em đừng dây dưa với cô ấy nữa mà em không nghe. Bây giờ em đã tin lời chị nói chưa? Hoài An vừa xoa đầu Hoài Ngọc vừa ân cần nói.

-Lần này tớ nghĩ Hoài An cậu ấy nói đúng đó Ngọc à. Thiên Hương cũng ngồi xuống chỗ còn lại để cho lời khuyên cô bạn thân của mình.

-Chị ơi, em phải làm sao đây? Hoài Ngọc lúc này vô cùng yếu đuối, cô vùi mặt vào lòng Hoài An giọng nói run run như sắp khóc. Bộ dạng của cô vô cùng đáng thương.

-Haizz, không nên níu giữ những gì vốn không thuộc về mình. Cho dù em có được nó thì nó cũng vĩnh viễn không thuộc về em. Cô ấy cũng giống như vậy. Hoài An nghiêm túc nói.

-Chắc em phải làm vậy rồi. Từ nay em sẽ tập từ bỏ thứ tình yêu đơn phương không kết quả này. Hoài Ngọc từ trong lòng Hoài An ngồi thẳng dậy. Cô vừa nói vừa lấy tay gạt đi những giọt nước mắt còn động ban nãy. Xong cô mỉm cười thật tươi như để trấn an chị của mình.

Hoài An nhìn nụ cười chín phần gượng gạo của em mình mà trong lòng không tránh khỏi xót xa. Em cô vốn dĩ đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc nhưng kể từ khi Vân Du đến và vô tình biến một Hoài Ngọc năng động, hoạt bát, vô ưu vô lo trở thành một Hoài Ngọc luôn mang trên mặt một chiếc mặt nạ giả tạo. Cố giả tạo để mọi người tin rằng mình đang vui vẻ. Nhưng chỉ khi ở một mình trong căn phòng thì Hoài Ngọc như trở nên yếu đuối hơn, cô buông bỏ chiếc mặt nạ che mắt thiên hạ ấy xuống, một mình đơn độc trong căn phòng lớn, cố vặn to tiếng nhạc lên để mọi người trong nhà không nghe được những tiếng thút thít của cô. Một cô gái bé nhỏ mang trong lòng hàng triệu nỗi buồn không biết nói với ai. Vì nếu có nói thì cô cũng chẳng biết phải mở đầu như thế nào vì có quá nhiều điều để nói. Nên đành gặm nhắm nổi buồn một mình.

-Chị tin em của chị sẽ làm được. Hoài An bật cười rồi xoa đầu Hoài Ngọc.

-Tớ cũng tin cậu sẽ làm được. Nếu cậu buồn hãy nói với tớ một tiếng, tớ sẽ dẹp hết công việc để đến an ủi cậu. Thiên Hương nói với giọng vô cùng quả quyết. Cô còn bá vai Hoài Ngọc như là một lời khẳng định.

-E hèm, hơi quá đà rồi đó nha. Hoài An nghe Thiên Hương chấp nhận gạt bỏ hết công việc cốt chỉ để đến an ủi Hoài Ngọc thì trong lòng dâng lên một chút khó chịu cùng một chút….ghen.

-Hehe, nếu cậu buồn thì tớ cũng sẽ làm giống như vậy có khi còn nhiều hơn nữa kìa. Thôi xong rồi, lỡ miệng rồi. Thiên Hương nói xong câu đó thì Hoài Ngọc liền nhìn chằm chằm cô và Hoài An với ánh mắt "ta-vô-tình-phát-hiện-ra-gian-tình".

Hoài An sau khi nghe Thiên Hương nói vậy thì trong tâm liền cảm thấy vui vẻ lạ thường, trong lòng như có hàng vạn con bướm bay tán loạn. Khuôn mặt phút chốc trở nên đỏ lên vì thẹn thùng. Còn Thiên Hương thì chỉ biết nhìn xuống đất, lấy hai mũi giày di di vào nhau.

-Ở đây có mùi gian tình nha. Chẳng lẽ, hai người….Hoài Ngọc kéo dài chữ cuối rồi đưa đôi mắt sắc lẽm của mình hết nhìn cô chị của mình rồi nhìn đứa bạn thân nhất của mình.

-KHÔNG PHẢI!!!

Hai người Hoài An và Thiên Hương không hẹn mà cùng hét lên một câu. Đã vậy còn rất to tiếng làm cho mọi người đang cười nói rôm rả trong lớp liền tức khắc im bặt, bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp học, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về hai người Thiên Hương và Hoài An.

-Ahaha, xin lỗi xin lỗi. Tụi tớ đang giỡn với nhau ấy mà. Không có gì đâu. Các bạn cứ tiếp tục nói chuyện đi. Bằng bộ não thiên tài của Hoài An cô liền cười giã lã, bịa vài câu để tránh sự chú ý của mọi người trong lớp. Rồi cô quay sang trừng mắt nhìn Hoài Ngọc.

-Em thật là, ăn bậy được chứ không nói bậy được nha chưa?! Muốn chị véo tai ngay tại lớp không?

-Ấy ấy, không có gì thì tại sao chị lại phản ứng kịch liệt như vậy a? Hoài Ngọc cười gian xảo

-Cái tên này, tớ và Hoài An không có gì với nhau hết. Chỉ là tớ…à đúng rồi là tớ đùa quá trớn thôi. Cậu mau dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi nghe chưa? Thiên Hương cũng vội vàng phân bua.

Hoài An"Thì ra cậu ấy chỉ là đùa giỡn với mình thôi. Mình thật ngu ngốc mà!"

-Xì, hai người giấu tớ chuyện gì mà không nói cho tớ biết thì hai người sẽ biết tay tớ!!! Hứm

-Con nhỏ này, hôm nay dám đe doạ chị mày hả?! Hoài An đưa hai tay véo lấy hai lỗ tai Hoài Ngọc đến mức chúng đỏ ửng hết cả lên.

-Ouch ouch, đau em mà!!! Xin tha mạng xin tha mạng a~~~

Hoài Ngọc bị véo tai đau đến mức đôi mắt ngấn lệ. Từ nhỏ đến giờ cô không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ bị Hoài An véo lỗ tai thôi. Cảm giác thốn vô cùng!!! Ai trải qua mới thấu hết cảm giác đau đớn này a~

-Hừm, tha cho em đấy. Coi chừng chị !!! Hoài An thấy em mình đau đến khóc nên đành buông tha cho đôi tai của Hoài Ngọc. Cô còn không quên "nhẹ giọng" cảnh cáo.

-Người ta biết rồi!!! Đau chết người ta rồi!!! Hoài Ngọc phụng phịu giận dỗi.

-Ai bảo em miệng nhanh hơn não. Hoài An cũng không vừa đáp lại.

-Haha, thôi được rồi được rồi. Tớ sắp bị hai cậu làm cho điếc tai đây này. Thiên Hương nãy giờ mới nói được một câu.

Rengggg renggg rengg

Tiếng chuông báo hiệu giờ học đến vang lên. Mọi người trong lớp ai về chỗ nấy. Nghiêm túc đợi Vân Du lên lớp vì bọn họ biết nếu để Vân Du biết ai có vi phạm gì thì nhất định nàng sẽ không tha.

Lúc này, bàn của hai người Thiên Hương và Hoài An đang trở nên căng thẳng vì từ lúc nãy cho đến giờ không hiểu vì sao Hoài An lại bày tỏ vẻ mặt tức giận với Thiên Hương, nàng không hề nói với cô câu nào. Thiên Hương đánh liều một phen, cô nhỏ giọng hỏi:

-Này, cậu giận tớ sao?

-Không có. Việc gì tớ phải giận cậu? Tuy miệng nói vậy nhưng Hoài An một chút cũng không nhìn Thiên Hương.

-Có mà. Nhìn biểu hiện cùng sắc mặt của cậu tớ cũng đủ biết. Hừm, mặc dù tớ không biết tớ đã làm gì khiến cho cậu giận nhưng mà cho tớ xin lỗi nhé. Thiên Hương nói bằng chất giọng vô cùng ấm áp làm cho con tim ai đó đang đập những nhịp rộn ràng trong lòng ngực.

-Tớ đã nói không có giận mà. Cậu thật là… Hoài An đối với lời nói vạn phần ôn nhu của Thiên Hương thì trong tâm khẽ xao động. Tuy nhiên, nàng sẽ không để Thiên Hương biết được bản thân nàng có chút tình cảm với cậu ấy đâu.

Hai người bọn họ nói chuyện thầm thì với nhau được một lúc thì Vân Du bước vào lớp. Cả lớp đứng lên chào, khuôn mặt lạnh băng của Vân Du lướt nhanh qua bàn của ba người bọn họ rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hoài Ngọc khi nhìn thấy Vân Du thì trong lòng liền sinh ra cảm giác đau đớn. Những hình ảnh lúc nãy cô thấy như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô. Hoài Ngọc nhớ lại những gì mà Hoài An nói khi nãy. Đúng rồi, cô nhất định không được lún sâu vào thứ tình cảm ngu ngốc này được. Phải thoát ra thôi. Đến lúc chấm dứt rồi.

Vân Du sau khi vào lớp tầm mắt không tự chủ lén liếc nhìn Hoài Ngọc. Nhưng, nàng hoàn toàn ngạc nhiên bởi vì ánh mắt si mê đó của Hoài Ngọc không còn đặt ở nàng nữa. Khi hai người vô tình chạm mắt nhau thì Hoài Ngọc lập tức né đi và nhìn sang chỗ khác. Trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác khó chịu. Nhưng mà nàng khó chịu vì điều gì chứ?! Nàng đối với Hoài Ngọc chỉ đơn giản ở mức cô trò thôi mà.

Vậy rồi tiết học cũng trôi qua trong im lặng. Đến cuối buổi học, Hoài Ngọc xuống tận phòng giáo viên của Vân Du để gặp mặt và cùng trao đổi một số vấn đề.

Bấy giờ Hoài Ngọc đang đứng trước cửa phòng giáo viên của Vân Du. Đôi tay thon thả cứ đưa lên rồi lại buông xuống. Mất một lúc sau, cô mới dám gõ cửa.

-Vào đi. Tiếng của người trong phòng vọng ra ngoài.

Hoài Ngọc nhận được sự đồng ý của người trong phòng liền vặn nắm cửa bước vào. Nhưng, đôi chân của cô lập tức dừng lại khi nhìn thấy hình ảnh của thầy Kiến Văn đang bước ra ngoài.

-Chào em. Thầy ấy mỉm cười với cô rồi lách người bước ra ngoài.

-Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Em có chuyện gì cần gặp cô sao? Vân Du đối với Hoài Ngọc vô cùng lạnh lùng. Không phải vì nàng lãnh cảm hay vô tâm nhưng nàng không muốn Hoài Ngọc tiếp tục yêu thích mình vì nàng căn bản không thích nữ nhân.

-À, em định nói với cô rằng chiều nay cô không cần phải đến nhà dạy kèm em nữa. Em sẽ tự thi cuộc thi đó bằng chính khả năng của mình. Hoài Ngọc trong lòng đau không tả khi nhìn thấy hình ảnh của Kiến Văn cùng Vân Du ở cùng một chỗ. Một lần nữa Hoài Ngọc có lí do để từ bỏ nàng. Và cách đầu tiên là cô phải tránh xa nàng, càng xa càng tốt.

-Hửm? Em có chắc không?

-Em chắc chắn. Em đã nói xong rồi, em xin phép đi trước. Nói xong Hoài Ngọc liền xoay người bước đi, cô cố bước đi càng nhanh để thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo này, cô không muốn để Vân Du thấy bản chất yếu đuối của cô.

-Khoan đã… Khi thấy bóng lưng nhỏ bé của Hoài Ngọc đối diện với mình thì Vân Du có chút không đành lòng. Trong lúc đó nàng vô tình cản bước chân Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc nghe giọng Vân Du thì những bước chân vội vã dừng lại. Cô không xoay người lại nhìn Vân Du mà chỉ đứng yên ở đó. Chờ đợi câu nói tiếp theo của Vân Du là gì.

-À không có gì. Em có thể đi. Vân Du cảm thấy hành động của bản thân có chút gì đó sai sai nên nàng vội vàng phủ nhận.

Hoài Ngọc mỉm cười chua chát, vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Cô vội vàng bước ra khỏi phòng, chạy thẳng ra ngoài, cô chỉ nhắn tin với Hoài An rằng cô bị đau đầu nên nhờ Hoài An xin phép giúp mình.

Rồi Hoài Ngọc lái xe ra khỏi trường, cô cứ lái xe đi trong vô định. Không biết phải đi đâu. Một tay vừa cầm bánh lái một tay vừa lau những giọng nước mắt yếu đuối đang thi nhau rơi lã chã, đến cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là cô. Người tự làm khổ mình cũng là cô. Là cô tự đa tình, là cô tự cho rằng cảm giác của mình là đúng nên mới nhận kết cục đau lòng như thế này.

TBC

Nấm

Pls vote for me ^^