Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 5

Chương 5: Trả lần một
Quân Kha Tử tuyệt đối không tin, "Đừng hàm hồ, thân là nữ nhân sao lại nhận có phu nhân được chứ?"

Kim Phúc cởi trần, "Bản thân ta nói ta là nam nhân, ta có phu nhân là chuyện bình thường"

Kha Tử nhìn thấy cười như điên, hắn hét lên, "BẮT LẤY HẮN, KẺ LĂNG NHỤC CÔNG CHÚA", đám quân lính bắt lấy Kim Phúc, đè người cô áp xuống đất, hắn nhìn cô từ trên xuống, "Kim Phúc, cái tên mà bản vương nghĩ đã quên từ lâu, nhưng lần này có lẽ ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, nữ nhân đứng trước mặt chính là đương kim công chúa, cũng là vị hôn thê của bản vương, làm sao ngươi có thể ăn nói hàm hồ như vậy cơ chứ"

Kim Phúc đôi mắt mất thần nhìn đến nàng, rồi nhìn đến Kha Tử, cô gằng giọng nói, "Quân Kha Tử, ngươi là một thế tử bại hoại, nếu ta còn sống nhất định sẽ không để ngươi đạt được ước nguyện"

"Haha, kẻ sắp chết lưỡi đao của ta thì ngươi còn mạnh miệng được sao"

Như Nguyệt lên tiếng, "Thế tử, nếu ngươi đυ.ng đến phò mã, bổn cung sẽ bẩm lên phụ hoàng chém đầu ngươi"

Hai chữ 'phò mã' như tiếng sét đánh thẳng vào Kha Tử, hắn nghiến răng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống Kim Phúc, nghe lệnh quân lính cũng không dám làm càng, Kha Tử rút thẳng một thanh gươm chỉa thẳng đến trước mặt Kim Phúc, tuy là một kẻ ham tài nhưng trí tài lực của hắn không hề thua kém bất cứ ai, nếu không vì ham tài thì có thể chính nhân quân tử trong lòng của bao nữ nhân.

Kim Phúc né được một chiêu tất sát của Kha Tử nhưng không muốn lộ thân phận đành để cho Kha Tử đâm một nhát vào bụng, nắm chặt lưỡi kiếm, "Ngươi muốn gϊếŧ ta sao Kha Tử"

"Ngươi chết đi", Kha Tử rút mạnh thanh kiếm ra, máu loang một mảng, "Đem công chúa hồi phủ"

Đoàn người rời đi hết, Kim Phúc ngồi dậy, cái cơ thể của cô đã rất lâu rồi không bị thương nặng như vậy, có lẽ cô nên cảm ơn lần cải tạo cơ thể ấy, lúc này cô cần chính là sức trẻ của con người, nếu không cô rất nhanh chết đi, cái chết vô cùng đau đớn, cô không còn thể xác mà sẽ là bụi cát, Kim Phúc có lẽ phòng ngừa đã lâu, trong ngày hôm đó, cô đã hút hết sức trẻ 10 kẻ phá gia chi tử, hoang da^ʍ vô lại, còn có da^ʍ tặc. Lúc trở về trước mắt cô chính là ngọn lửa sáng rực của ngôi miếu hoang, xung quanh là xác người chết la liệt, bá mẫu, đại thẩm, thúc thúc, bá bá, ... ngay cả nhi tử chưa đi được cũng bị gϊếŧ

Kim Phúc ngửa mặt lên trời, hét lớn, "Tại sao lại gϊếŧ họ?", và rồi cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếng vũ khí, tiếng cười ghê rợn, cô lại hét thật to nhưng lần này lại mang âm điệu đe dọa, "Ai"

Từ mang đêm một vài người bước ra, một âm thanh quen thuộc vang ra từ phía họ, "Kim Phúc bản vương đã nói, hôm nay ngươi sẽ chết dưới lưỡi đao của bản vương, ai mang đầu hắn xuống được liền lĩnh 1000 lượng"

Kim Phúc cười to, "Haha", khiến đám người cảm thấy ghê rợn mà dừng lại

Kha Tử bực tức kèm theo lo sợ, quát, "Ngươi cười cái gì?"

Kim Phúc bắt đầu đếm từng người, xong cô nói, "Tất thảy có 21 người, ngoại trừ Kha Tử ra, có lẽ hôm nay sẽ có thêm 21 cái quan tài nữa"

Vừa dứt lời 21 cái đầu lần lượt rơi xuống, còn lấy đi một ngón tay của Kha Tử, hắn thấy một bóng đen xuất hiện sau lưng Kim Phúc, hắn ôm tay quỳ xuống, hắn chưa từng đau đớn như lần này, nhìn thấy Kim Phúc từ từ tiến đến gần hắn, cả bóng đen ấy cũng tiến đến, hắn kinh hãi lùi lại vài bước, giọng nói run run tay ôm lấy ngón tay bị đứt, "Ngươi định làm gì bản vương"

Kim Phúc giọng không vui không buồn, cứ đều đều nhưng lại khiến người nghe đầy áp lực, "Thế tử điện hạ, hôm nay ta tha vì ơn mẫu thân ngài cứu ta, nên nhớ cải tà quy chính, bản thân ta sẽ không làm khó thế tử, còn với công chúa, ngài không xứng", nói rồi tay ôm từng thi thể lớn nhỏ đến chôn cạnh mộ phu nhân trong xuống mười ngày, những người hay lưu đến cũng phụ một tay giúp công việc nhanh chong hơn

Kim Phúc lần nữa chắp tay lại, miệng lẩm bẩm, "Mọi người ra đi thanh thản, hồng trần đã đứt, siêu độ về với nơi xuất phát, yên tâm ta sẽ hoàn tất 100 ngày cho mọi người nhất định không rời đi đâu"

Tin tức miếu hoang kia bị hạ sát, người còn sống chính là Lam Kim Phúc kia lại tiếp tục dựng một mái nhà nhỏ bên cạnh những bia mộ kia, hằng ngày cúng vái đầy đủ, thời gian cũng qua hết 100 ngày như lời hứa, lúc này Lam Kim Phúc vô cùng gầy gò ốm yếu, tựa như nếu có ngọn cuồng phong nào đến nhất định sẽ hất tung cô. Vậy nên tất cả các thành gần xa đều kính nể có người tìm đến mời làm đại phu cho phủ, bởi họ tin một tấm lương y như vậy sẽ chăm sóc tốt cho người trong phủ họ và nhận lại là sự từ chối nhẹ nhàng

Kim Phúc bắt đầu lưu lạc tứ phía, với y thuật của mình kiếm vài đồng đi đường là chuyện bình thường, thế nhưng cuộc sống ăn xin đã nhiễm vào máu Kim Phúc lúc nào không hay được hay không cứ đến hừng đông Kim Phúc sẽ ăn mặc như thường lệ, tóc tai bù xù, đứng giữa cửa thành vài đồng lẻ, đôi khi những đồng ấy lại giúp cho cô sống thêm một ngày, có khi cô đem số tiền lẻ ấy mua bánh cho mấy đứa nhỏ ăn cùng, tích góp một chút lại mua một quyển y thư để đọc vào ban đêm, nơi mà cô ở chính là những miếu hoang những nơi nghèo nhất của xã hội, có khi là hang động có khi là trên cây, đôi khi trên một chiếc thuyền có thể bị hất tung bất cứ khi nào

---

Nơi hoàng cung kia, hoàng thượng sau khi nghe những gì mà những người đi thăm dò trở về vô cùng tức giận, trong điện Kim Long, nơi phê chuẩn tấu chương cũng nơi nghị sự ngoài giờ, Minh Thiên Dân tức giận, "Còn đâu ra cái đạo lý đấy, trẫm chỉ nói muốn hai bên làm thông gia chứ có ước định gì đâu, mà hắn lại dám đồn ra cả thiên hạ nữ nhi của trẫm sắp trở thành tức phụ nhà hắn cơ chứ"

"Hoàng thượng bớt giận, quả đúng hắn đáng phải nghiêm trị nhưng hoàng thượng nếu lúc này nghiêm trị nhất định lòng quân sẽ tạo phản, hai tên nghịch đồ mà phối hợp với nhau thật sự nước nhà sẽ nguy mất"

"Nhi tử của hắn lại hùng bá một phương đem nhốt nữ nhi của trẫm nữa chứ, một kẻ tham tài như hắn mà xứng với Như Nguyệt sao, các khanh mau nghĩ một cách đem bằng mọi cách vừa hạ được thanh thế hắn vừa đem công chúa về cho trẫm, không thì tự tháo mũ quan xuống đi"

Một lão thân trung kiên cũng đã nghe tin tức lên tiếng, "Hoàng thượng, thần có ý kiến"

"Nói đi"

"Trong lần này chả phải công chúa đã đích thân thừa nhận một nam nhân là phò mã, với lại chúng ta không thể đợi được nữa, sứ giả Hung Nô sắp qua rồi, nếu như công chúa thành thân thì e rằng sẽ có cớ để xâm lấn nước ta. Thần mạn phép xin hoàng thượng bán chiếu chỉ tứ hôn công chúa cùng vì nam nhân kia"