Liễu Lam đứng ở trước người nàng, ngập ngừng nói không nên lời.
Lê Sân cũng không để ý nàng, sửa sang lại tài liệu của mình. Sự chán ghét của nàng đối với Liễu Lam đến từ sự phản bội cùng dối trá của Liễu Lam mà nàng từ trước đến nay không phải lấy ơn báo oán người tốt, hiện giờ thần sắc lãnh đạm này đã là cực hạn của nàng.
Nếu có thể cho dù một chút thôi nàng cũng không muốn thấy nàng ta.
Yên lặng hồi lâu, Liễu Lam vẫn là do dự mở miệng:
“Chị… Trách em sao?”
Tiếng nói nàng thấp thấp, mang theo một tia mỏng manh khẩn cầu:
“Em, em không biết sự tình sẽ thành như vậy. Em chỉ muốn an tĩnh nhìn hai người, nhìn…”
Lông mày Lê Sân hơi giơ lên, đánh gãy lời nói:
“Nói đủ rồi sao?”
Liễu Lam nghẹn, hiển nhiên không ngờ tới ngữ khí của nàng không kiên nhẫn như vậy.
Lê Sân thấy nàng dừng miệng, lạnh lẽo trong mắt không có yếu đi nửa phần:
“Tôi cầu cô sao?”
Liễu Lam nghe vậy, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lê Sân lại chẳng hề để ý tiếp tục nói:
“Tôi cầu cô từ bỏ sao? Tôi cầu cô an an tĩnh tĩnh nhìn chúng tôi, sau lưng một bộ giáp mặt một bộ, một bên cùng tôi làm bằng hữu tốt một bên ngủ cùng Vưu Tiêu?”
Nàng nói như lưỡi kiếm, cơ hồ muốn đâm thủng tâm Liễu Lam. Sắc mặt nàng trong khoảnh khắc trắng bệch, cánh môi ngăn không được run run lên.
Từ trước đến nay Lê Sân điềm mỹ khả nhân , cũng không từng ở trước mặt nàng biển lộ quá ra như vậy.
“Liễu Lam, cô vẫn muốn tôi nể mặt cô sao. Tôi không để ý tới cô, chẳng qua là lười tốn miệng lưỡi, nếu cô thông minh thì hãy an ổn sống qua ngày đi, đừng tự rước lấy nhục.”
Lê Sân nói, châm chọc cười:
“Chỉ sợ cũng chỉ có cô cho rằng Vưu Tiêu là trân bảo, hôm nay tôi nói rõ ràng cho cô biết, nam nhân của tôi là Khương Cảnh Văn, tôi đối với Vưu Tiêu một điểm hứng thú cũng không có. Cô thích thì cô cầm đi, thuận tiện quản tốt hắn, đừng làm cho hắn tới quấy rầy cuộc sống của tôi. Cô nên tự mình hiểu lấy, không phải sao?”
Nói xong câu này , nàng hơi thở ra như muốn hộc ra một đống vật ô uế.
Liễu Lam vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lê Sân vòng qua nàng, trên mặt thần sắc buông lỏng, lát sau giơ lên ý cười ngọt ngào.
Hừ, xem ra rất nhiều đồ vật dơ, nàng vẫn nên đi xem bác sĩ Khương mỹ mạo nhà mình.
Cửa phòng khép lại thật mạnh, để lại một mảng yên tĩnh.
Liễu Lam nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Về sau, Vưu Tiêu cùng Liễu Lam lần lượt từ chức. Thực nhanh liền có người mới đi lên, cùng Lê Sân ở chung một phòng khuôn mặt người mới nộn sinh mang theo tính trẻ con, tính cách lại sang sảng, cùng Lê Sân ở chung không tồi.
Không có người vướng bận, một tuần bay qua rất nhanh. Lê Sân cùng Khương Cảnh Văn trước sau đường mật ngọt ngào. Thường thường câu dẫn Khương Cảnh Văn ở văn phòng tới một phát, làm sắc mặt nàng đều hồng nhuận.
Ba tháng sau, Khương Cảnh Văn cầu hôn Lê Sân, nàng đáp ứng.
Sau khi hai người cử hành hôn lễ, Lê Sân cho rằng mình sẽ trở về nhưng không thành hệ thống trước sau không có phản ứng. Nhưng nàng cũng không vội, đối với nàng mà nói, một tuần trôi qua nhẹ nhàng sung sướиɠ, coi như cho mình một kỳ nghỉ thật dài.
Khương Cảnh Văn tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng là nam nhân tốt,tính tình tuy rằng ngày thường lãnh đạm chút, nhưng đối với nàng lại là cực kỳ ôn nhu. Hơn nữa cảnh đẹp ý vui, chẳng sợ hắn xụ mặt, Lê Sân đều cảm thấy mỹ nhân như ngọc.
Đương nhiên, năng lực phương diện nào đó liền càng không cần phải nói.
Liền phóng túng mình như vậy qua tuần trăng mật, hệ thống rốt cuộc cũng có động tĩnh.
【 hệ thống thăng cấp hoàn thành, sắp tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một 】
--'''--------