Ngọc Thể Ngang Dọc

TG4 - Chương 16: An ủi

Sau khi Lê Sân rời đi, thần sắc Khương Cảnh Văn mới chậm rãi lạnh xuống.

“Xuất hiện đi, bác sĩ Vưu, trốn mãi không cảm thấy quá vất vả sao?”

Hắn giương giọng nói tới tới chỗ Vưu Tiêu.

Vưu Tiêu yên lặng một lát, chậm rãi bước ra. Lúc này hai tròng mắt hắn ủ dột, cả người khí phách hăng hái so với bộ dáng trước đây hoàn toàn khác nhau.

“Bác sĩ Khương, đã lâu không thấy.”

Hắn giống như cảm khái nói, bóng tối hắt trên người hắn, đem cả người hắn giấu sau một tầng sương mù. Tiếng nói của hắn rất trầm, trong câu nói kia của hắn như mang theo ý châm chọc nói không nên lời.

“Trước đó không lâu không phải đã gặp qua rồi sao?”

Khương Cảnh Văn thanh đạm nói, hắn liếc xéo Vưu Tiêu một cái, xuy một tiếng:

“Tôi không thấy.”

Hắn nói xong, xoay người liền rời đi. Ai ngờ Vưu Tiêu vẫn luôn an an tĩnh tĩnh lúc này lại đột nhiên làm khó dễ, hắn vọt mạnh đi lên vài bước, hung hăng đâm qua bả vai Khương Cảnh Văn.

Cánh tay Khương Cảnh Văn đau nhức, hắn cúi đầu liền thấy áo blouse trắng của hắn bị cắt qua một nhát, làn da bên trong cũng bị thương, chảy máu ào ạt, nhiễm hồng tảng lớn quần áo hắn.

Hắn làm bác sĩ , tự nhiên sẽ biết được công cụ tạo thành vết thương này là dao phẫu thuật. Nơi này lại ở góc chết của camera, trách không được Vưu Tiêu lớn mật như vậy.

Hắn chịu đựng đau đớn bình tĩnh xử lý miệng vết thương, Vưu Tiêu thừa dịp hắn xử lí vết thương đã rời đi. Khương Cảnh Văn nhìn miệng vết thương, trong lòng nói không rõ tư vị gì.

Nếu hắn để cho hộ sĩ Lê thấy, chỉ sợ lại khiến cô ấy lo lắng.

Đối với Vưu Tiêu, hắn cũng có thể không truy cứu chuyện lúc này, xem như bồi thường từ nơi hắn cướp đi Lê Sân. Nhưng nếu có lần thứ hai, hắn tuyệt đối sẽ không để yên như vậy.

Khương Cảnh Văn đỡ cánh tay, nhìn hướng Vưu Tiêu rời đi, đôi mắt trầm xuống.

Buổi tối khi trở về, hắn đã che dấu cánh tay thật tốt. Nhưng có lúc vẫn lơ đãng toát ra thần sắc đau đớn, Lê Sân vốn mẫn cảm, hiện giờ càng cảm thấy hắn khác lạ.

Vì thế dưới sự kiên trì của Lê Sân, Khương Cảnh Văn vẫn bất đắc dĩ bị buộc cởϊ qυầи áo, đem vải bố trắng băng bó miệng vết thương cởi ra.

“Sao lại thế này?”

Lê Sân nhấp môi,nhìn chằm chằm chỗ kia với bộ dáng ngươi không nói chúng ta liền liều mạng.

Khương Cảnh Văn bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng, dùng cánh tay trái không có bị thương ôm eo nàng.

“Không cẩn thận thôi, anh không sao.”

Hắn nói rồi hôn Lê Sân, nàng vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo mùi sữa tắm. Điều này làm cho trong lòng Khương Cảnh Văn thật thỏa mãn, đây là hắn một người cảm thụ không quá phong phú.

Lê Sân cắn cắn môi, ôm lấy eo hắn đem hắn đẩy lên trên giường.

Ánh đèn mờ nhạt đem ngũ quan hắn vốn tuấn tú càng thêm mông lung, hai tròng mắt Khương Cảnh Văn toát ra hoang mang, da thịt tinh tế trắng nõn phiếm ánh sáng.

Lê Sân hừ một tiếng, bóp chặt hai má hắn, dùng sức kéo ra hai bên.

“Làm sao vậy?”

Hắn bị kéo nói không rõ, bộ dáng vô tội kia còn có vài phần đáng yêu.

Lê Sân phụt một tiếng cười lên, ở trên môi hắn cắn một ngụm, lúc sau lại có chút luyến tiếc, liền duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ.

Thời điểm cái lưỡi mềm mại lướt qua môi hắn , Khương Cảnh Văn còn có chút kinh ngạc không rõ.

Lê Sân buông lỏng hắn ra, lại xoa xoa mặt hắn, lúc này mới cúi xuống ở bên tai hắn phun khí như lan:

“Làm bạn gái anh, an ủi anh a.”

Nàng nói xong liền cười cong cong hai tròng mắt, hàm răng trắng tinh tế ở giữa môi đỏ như ẩn như hiện, hết sức mê người.

=====