Ngọc Thể Ngang Dọc

TG4 - Chương 15

Khương Cảnh Văn đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này, Liễu Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười nói với Lê Sân:

"Buổi sáng tốt lành."

Lê Sân gật đầu, cười tủm tỉm trả lời một câu. Cũng không hề nhìn nàng, lo cầm đồ vật của mình mở cửa.

Kỳ thật nàng cảm thấy, mình cũng không hận Liễu Lam, nàng theo đuổi tình cảm của mình là thực bình thường. Tuy rằng phương thức này có chút tổn thương người khác, bất quá mình cũng đã tìm được chân mệnh thiên tử rồi, nàng cũng sẽ không đối với nàng ta trừng mắt lạnh lùng.

Loại chuyện tình cảm này rất khó phân đúng sai, xem ra có khả năng nàng là lả lơi ong bướm, nữ nhân làm cho Vưu Tiêu mang theo nón xanh.

Nhưng đối với Lê Sân mà nói, nếu Vưu Tiêu đính hôn với nàng dưới tình huống còn cùng Liễu Lam ái muội không rõ, như vậy nàng cũng có quyền lợi bỏ hắn như chiếc giày cũ.

Liễu Lam cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn Lê Sân đi qua trước người mình, khuôn mặt đã từng ngây thơ như thiếu nữ hiện giờ cũng thêm một tia vũ mị.

Nàng tựa như một nụ hoa đang nở, tản ra ngọt hương mê người. Mà hiển nhiên, người biến nàng thành đóa hoa này, cũng tỉ mỉ bồi dưỡng, chính là người giờ phút này mang vẻ mặt sủng nịch bác sĩ Khương.

Vưu Tiêu giống như một trận gió nhẹ phất qua lòng Lê Sân, làm cho nàng nếm thử tình yêu, trải qua phản bội cùng tư vị chết tâm, đến cuối cùng cái gì cũng không có mang đi.

Nhưng đối với Liễu Lam, Vưu Tiêu giống như là thổ nhưỡng, nếu rời khỏi hắn, nàng cũng không có biện pháp kéo dài hơi tàn.

Cho nên nàng không thể từ bỏ cũng không nghĩ từ bỏ.

Từ ngày đó, mọi người cơ hồ đều đã biết một đôi mới ra lò.

Bởi vì bệnh viện cũng không có quy định cấm yêu nhau, Khương Cảnh Văn lại là tinh anh bệnh viện đào tạo. Cho nên chuyện này bọn họ quang minh chính đại, cũng coi như là được người khác ngầm đồng ý.

Không ai lại không thức thời nhắc tới chuyện cũ của Lê Sân cùng Vưu Tiêu, so với Vưu Tiêu, Khương Cảnh Văn bối cảnh cường ngạnh năng lực cao siêu càng làm cho người khác không dám tùy ý trêu chọc.

Cuộc sống Lê Sân quá tự tại, nàng không phải chưa từng thấy qua Vưu Tiêu, nhìn thoáng từ rất xa , oán hận trong mắt hắn lại làm nàng kinh hãi.

Vưu Tiêu đã có chút thay đổi.

"Suy nghĩ cái gì?"

Ấn đường nhíu chặt bị người nhẹ nhàng chọc, Lê Sân ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt Khương Cảnh Văn tràn đầy ý cười tuấn dật.

Lê Sân bĩu môi, giận liếc hắn một cái nói:

"Nhớ anh a."

Khương Cảnh Văn tuy là biết nàng thuận miệng nói nhưng trong lòng vẫn nhiều thêm vài phần ngọt ngào. Hắn ở trên môi anh đào phấn nhuận của nàng mυ'ŧ thật mạnh một ngụm, trong miệng liền tràn ngập vị son hương hoa quả của nàng.

"Vị nho?"

Hắn ôm Lê Sân vào trong lòng, Lê Sân cũng tự nhiên dựa vào ngực hắn. Cả người mềm yếu không có xương ăn vạ trên người hắn, nắm cổ áo hắn chơi.

"Đúng vậy, em đói bụng, tô cái này vẽ bánh ăn cho đỡ đói lòng."

Nàng lẩm bẩm lầm bầm ở trên cổ thon dài của hắn cắn một ngụm lại một ngụm, dấu vết màu đỏ ái muội.

"Trước đem anh ăn."

Khương Cảnh Văn dở khóc dở cười tùy ý nàng tác loạn, chờ nàng chơi đủ rồi , Khương Cảnh Văn liền mở cửa , đi ra bên ngoài.

"Thời gian không sai biệt lắm, em đi về trước đi, anh sẽ lập tức quay lại."

Vuốt sợi tóc ở trên trán nàng, Khương Cảnh Văn nói tiếp:

"Tủ lạnh có đồ ăn đã làm, trước tiên em đun nóng lên lót bụng. Chờ anh trở lại, sẽ làm cho em một bữa tiệc lớn."

Lê Sân buồn bực lên tiếng, Khương Cảnh Văn thấy nàng cắn môi, đầy mặt không tình nguyện, liền hiểu hơn một ít.

"Anh bảo đảm anh lập tức quay lại, có được không?"

Lê Sân lúc này mới chậm rì rì gật gật đầu.

Khương Cảnh Văn lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười, khẽ hôn hôn gò má nàng, liền mang nàng ra cửa.

Bọn họ không biết, hết thảy đều rơi vào trong mắt Vưu Tiêu đang ở chỗ ngoặt.

=====