Phòng vẽ tranh chỉ có mấy cái bàn kê gần nhau, trong góc để một ít bàn vẽ vứt đi. Giống như vừa mới được quét dọn qua, cũng coi như là sạch sẽ. Sau khi Lê Chiêu đóng cửa lại, Lê Sân thuận tay làm khóa rơi xuống.
Lê Chiêu không có phát hiện, giờ phút này hắn vẫn nóng vội giải thích với Lê Sân:
"A Sân, Phạm Liên tới tìm anh để nói về chuyện của Tiếu Kỳ , anh chỉ là, chỉ là lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì với em nên mới đi ra ngoài cùng cô ấy."
Lê Chiêu nói nhăn mày lại, sầu lo trong mắt bộc lộ ra ngoài.
Lê Sân nghiêng nghiêng đầu, không nghe hắn nói, cũng không nhìn hắn, ngược lại vòng qua hắn đi đến chỗ mấy cái bàn kia.
Thần thái nàng hiện tại rất giống Lê Sân khi trước làm Lê Chiêu kinh hồn bạt vía. Hắn kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng hy vọng đoạn tình cảm cấm kỵ này vẫn tiếp tục, như vậy A Sân vĩnh viễn là của mình.
Lúc hắn đang miên man suy nghĩ , Lê Sân đã tiến đến trước bàn, dùng ngón tay lau chùi mặt bàn một chút.
Thực sạch sẽ.
Lê Sân cười vừa lòng, giây tiếp theo, nàng liền xoay người, ngồi lên trên bàn. Váy dài theo động tác của nàng vén lên đến tận háng, lộ ra hai chân dài tinh tế duyên dáng.
"Anh,"
Nàng vẫy tay với Lê Chiêu, cười ôn nhu vô hại, "Không khí nơi này thực tốt."
Lê Chiêu giật mình, nhất thời không hiểu ý của nàng. Nhưng hai chân hắn vẫn theo bản năng đi đến trước người Lê Sân.
Lê Sân từ trên cao nhìn xuống ôm lấy cổ hắn , cái lưỡi hơi dò ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ liếʍ môi mềm của hắn , tiếp theo nàng bám vào bên cạnh vành tai của hắn , dụ hoặc nói nhỏ:
"Anh, chúng ta ở chỗ này làm đi."
Không chờ Lê Chiêu phản ứng lại với lời nói lớn mật của nàng, nàng liền duỗi hai chân ra, câu lấy eo hắn . Một tay thuần thục cởi cúc áo hắn , khẽ vuốt ngực hắn.
"A Sân, từ từ, chờ đã......"
Tay chân Lê Chiêu luống cuống muốn tránh ra, Lê Sân lại không cho hắn cơ hội này. Nàng hơi cúi người, đầu lưỡi cuốn lấy cằm hắn, ở trên hầu kết hắn mυ'ŧ vào thật mạnh.
Thân Lê Chiêu run lên, nắm tay theo bản năng thả lỏng.
Khóe miệng Lê Sân hơi nhếch, thừa thắng xông lên. Nàng gặm liếʍ xương quai xanh hắn , ở chỗ khớp xương mượt mà lưu lại vệt đỏ ái muội . Từ xương quai xanh đi xuống dưới, nàng liền liếʍ hôn ngực hắn , ở thù du trước ngực cắn một ngụm.
Rồi sau đó, nàng đem bụng dưới mình dính sát vào hạ thân hắn cọ xát, nam căn bị bao vây nhanh chóng phồng lên, vận sức chờ phát động.
Lê Chiêu vài lần muốn đẩy nàng ra nhưng đều không thành công, cuối cùng, hắn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến toàn thân đều nóng, cũng không hề kháng cự, đem chuyện đi học vứt ra sau đầu.
Hắn nâng gương mặt Lê Sân lên , ngậm cái lưỡi tác loạn của nàng vào trong miệng. Đồng thời, bàn tay hắn cũng cởϊ áσ sơ mi của Lê Sân ra, xâm nhập vào bên trong nội y đơn bạc.
Một đoàn nhũ oa ở giữa bị hắn xoa nắn đè ép thành các loại hình dạng. Đầṳ ѵú phấn nộn không khống chế được nhô lên hiện ra hình dáng rõ ràng ở trên áo sơ mi.
Lê Sân yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng, thân hơi ngửa ra sau phối hợp với động tác của hắn. Nhưng tay kia lại yên lặng bò lên trên dây lưng Lê Chiêu , hai lần liền cởi ra được, thuận lợi xâm nhập mảnh đất tư mật kia.
Nàng dựa vào cảm giác đi xuống dưới vuốt ve, xoa nắn hai luồng tinh cầu dưới bụi cỏ, loát động cự vật bừng bừng phấn chấn kia, cho đến khi nó nóng lên cứng rắn.
Lê Chiêu thở dốc càng nặng, hắn khống chế không được mình, kéo qυầи ɭóŧ của Lê Sân ra đem nam căn đã trướng đau để ở lối vào thịt trai , cọ cọ ma sát.
Hoa huyệt Lê Sân dưới động tác của hắn đã bắt đầu ẩm ướt, mật thủy dính nhớp chậm rãi chảy ra. Nhuộm ướt lỗ chuông như đầu nấm của hắn.
=====