Chương 43
Thời gian lấy tốc độ không tưởng tiến về phía trước. Xác minh Thuyết tương đối hẹp ─ khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.Tại ba tháng sau, ta lục tục thu giấy báo trúng tuyển của các trường đã đăng kí.
Đại khái bởi vì điểm TOEFL cùng GRE tốt, có trường thậm chí nguyện ý cho ta học bổng.
Được rồi, hiện tại lại có them một nan đề, ta rốt cuộc nên học trường nào?
"Vì sao tuyển trường học đều có thể đau đầu như thế a?" Ta nằm ở trên sô pha kêu.
"Ngươi nói như vậy, bị người khác nghe được sẽ bị lên án." Nàng nhàn nhã trong phòng bếp gọt hoa quả.
"A, vậy ngươi nghĩ ta nên học trường nào?" Ta hỏi nàng.
"Học trường đầu tiên trong nguyện vọng của ngươi a." Nàng đầu cũng không quay lại nói với ta.
"Nhưng trường đầu tiên trong nguyện vọng còn chưa biết kết quả a." Ta nói.
"Vậy tiếp tục chờ a, sao phải lo lắng vậy?" Nàng cầm hoa quả đi tới.
"A..." Ta ngồi xuống, từ trong tay nàng cầm lấy miếng táo.
"Bảo bối, hai ngày nữa ta phải đi LA một chuyến." Nàng đột nhiên nói.
"Vì sao?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Trường học muốn ta cùng mấy lão sư khác đi tham gia một chương trình nghiên cứu và thảo luận, có thể nhân tiện đến thăn con của ta một chút." Nàng lật xem schedule nói.
"Còn ta?" Ta vô tội nhìn nàng hỏi.
"Ngươi a, ngươi ở Đài Loan chờ ta trở về a." Nàng nhéo nhéo má ta.
"A..." Ta khó nén thất lạc nói.
"Ngoan, lần này có lão sư khác cùng đi, cho nên không có biện pháp mang ngươi theo. Ta đi một tuần sẽ trở lại a." Nàng trấn an ta.
"Một tuần?! Thật lâu!" Ta nhảy dựng lên kháng nghị.
"Ngoan, rất nhanh, ngươi phải giúp ta chăm lo nhà cửa a." Nàng đem ta kéo đến trong lòng dỗ dành.
"A, được rồi." Ta bất đắc dĩ đáp ứng, ta không muốn để nàng lo lắng.
Cứ như vậy, khi ta nhận được giấy trúng tuyển cảu UPENN, nàng đã đi Mỹ.
"Ngoan, chờ ta trở lại cùng ngươi chúc mừng." Trong điện thoại nàng nói, ta biết nàng đặc biệt rời xa "Nhóm lão sư" theo ta nói chuyện.
"Ta rất nhớ ngươi." Ta nói xong, cảm giác nước mắt muốn rơi ra.
"Ta biết, ta cũng vậy. Một mình ngươi phải cẩn thận, chờ ta trở lại." Giọng nói của nàng vẫn như cũ rất ôn nhu.
"Ân, ngươi cũng là, ở Mỹ phải cẩn thận." Ta nói.
Sauk hi nói tạm biệt, chúng ta cúp điện thoại.
Đây là chúng ta cùng một chỗ tới nay, lần đầu tiên xa nhau.
Một mình ở nhà, ngôi nhà hóa ra lớn như thế. Đây là chuyện trước giờ ta chưa từng phát hiện.
"Hóa ra lúc một mình, sẽ là cảm giác này." Ta yên lặng nghĩ.
Nghĩ đến tháng 8 sau khi xuất ngoại, bản thân sẽ phải sống một mình.
Ta vẫn là sợ.
Ngày đầu tiên, ta một mình lặng yên qua một ngày, ở trong nhà vắng vẻ, buồn chán xem TV, đói bụng thì đi nấu linh tinh tới ăn. Buổi tối chín giờ, thực sự buồn chán đến chịu không nổi, sớm lên giường, ở trên giường lăn lộn một hồi lâu, rốt cục ngủ quên, kết thúc ngày đầu tiên.
Ngày thứ hai, sáng sớm mở mắt ra chuyện thứ nhất là tự nói: "Còn năm ngày nũa nàng sẽ trở về ".
Ta ép buộc bản thân cầm lấy sách, không muốn đọc cũng phải đọc, ta biết, sau này xuất ngoại, ngày ngày sẽ giống như vậy. Không có nàng, nhưng ta vẫn phải sinh hoạt như bình thường.
Bất quá ta đọc cực kỳ không có hiệu suất. Luôn luôn đọc được ba trang thì dừng lại ngây người, sau đó yên lặng cả buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, đều ngẩn người mà trôi qua, sách đại khái chỉ đọc được 20 trang.
Duy nhất tương đối hài lòng chính là, buổi tối khi mở e-mail, nhận được mail của nàng.
"Dear babe:
How are you? Here's so hot, but beautiful. The Conference was fine, and I will have dinner with my son tomorrow. Hope you are good. Take care of yourself. Miss you & love you! XOXO.
P.S. 143 Love Fran."
Ta nhìn mail nàng gởi, nhìn rồi lại nhìn, nhìn đến thuộc lòng, mới nghĩ đến phải trả lời nàng.
Ngày đó buổi tối, ta ngủ tốt hơn so với hôm qua.
Ngày thứ ba, sáng sớm ta bị điện thoại của Tiểu Kiệt đánh thức. Hắn hẹn ta buổi tối ngày mai ăn cơm chiều.
"Ngươi không nên ủ rủ không phấn chấn như thế." Trước khi cúp điện thoại hắn nói như vậy.
Ủ rủ không phấn chấn? Hình như có một chút. Ta nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nghĩ hôm nay muốn làm gì.
Cuối cùng ta quyết định lái xe đi ra ngoài dạo.
Sauk hi được nàng "Huấn luyện", kỹ thuật lái xe của ta đã so với khi mới vừa lấy được bằng lái tốt hơn rất nhiều, bất quá đương nhiên vẫn còn kém nàng.
Ta lái xe, chạy qua Bắc Hải Ngạn, một đường tới Cửu Phân, Cơ Long, lại đi Nghi Lan.
Như vậy rất dễ gϊếŧ thời gian, chạy về nhà thì đã tới giờ ăn.
Tùy tiện ăn bữa cơm, dọn dẹp xong, cao hứng mở máy vi tính, nhưng phát hiện hôm nay không có mail của nàng.
Ta mang theo thất lạc đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ tư, còn lại ba ngày. Ta rời giường nghĩ như vậy, khóe miệng bất giác hơi cong lên.
Ta không quên chuyện ngày hôm nay phải cùng Tiểu Kiệt đi ăn.
Ban ngày ta cố gắng học cách "Một mình đọc sách", ngày hôm nay tốt hơn ngày đầu tiên, có chút hiệu suất, tuy rằng cũng thỉnh thoảng ngẩn người, nhưng trước khi ra ngoài ăn trưa, ta đọc được 3 chương.
Sau đó ta tìm Tiểu Kiệt đi ăn.
Này hình như là lần đầu tiên ta lái xe của lão sư đi gặp người khác. Có lẽ là lái quen, đối với sự "Chú ý" của người qua đường cũng dần dần không còn cảm giác.
Bất quá khi gặp đến không phải người qua đường hoặc là người lạ, sẽ không giống nhau.
Khi ta ở trước cổng trường của Tiểu Kiệt chờ hắn thì mới nghĩ đến, trời ạ, ta chính là chạy 911! Trong nháy mắt có loại cảm giác không biết làm sao, may mà hắn lập tức xuất hiện.
Hắn lên xe, ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
"Tỷ, này thật phô trương." Hắn vừa lên xe đã nói.
"Không có biện pháp, bình thường đi với lão sư thành quen rồi." Ta có chút bất đắc dĩ.
"Ngày mai ta sẽ bị bạn học tra hỏi chết." Hắn cũng bất đắc dĩ.
Cùng hắn đi ăn cũng là một cách khiến thời gian qua nhanh, khi ta đưa hắn về trường học, bản thân về nhà, đã là 11 giờ tối.
Ta tắm xong, cái gì cũng không có làm mà lên giường ngủ.
Ngày thứ năm, đếm ngược còn hai ngày. Khi rời giường thì mới nghĩ đến, tối hôm qua ta quên check e-mail!
Vội vội vàng vàng nhảy dựng lên, mang đầy chờ mong mở máy tính ra lên mạng.
Khi ta thấy mail của nàng thì, tinh thần lập tức tốt lên.
"Dear babe,
How are you? I am so happy that I can see you 2 days later! The Conference was over yesterday, and I met my son last night. Everything is good. I can't wait to see you, hug you and kiss you. Take care of yourself. XOXO.
P.S. 143 Love Fran."
Ta lại đọc thật lâu, trả lời, nói cho nàng ngày hôm qua cùng Tiểu Kiệt đi ăn, còn có chuyện ta lái xe đi dạo khắp nơi.
"Không biết Tiểu Kiệt lúc này có đang bị bạn học tra hỏi hay không?" Ta xấu xa nghĩ.
Ta cũng thuận tiện gởi một bức mail "Quan tâm" hắn, sau đó quyết định hôm nay lại tiêp tục lái xe ra ngoài dạo.
Ngày hôm nay chạy đến Tây Tân. Dọc đường đi không có nhiều xe, ta lần đầu tiên thử tăng tốc độ, phát hiện ta hình như cũng cảm giác tốc độ cao này, bất quá nếu bị lão sư biết, ta hẳn là sẽ bị mắng chết mất.
Bất tri bất giác, ta cư nhiên chạy đến Đài Trung.
Bởi vì nếu tiếp tục chạy sẽ không đủ sức chạy về nhà, cho nên ta quyết định nhanh chóng trở lại.
Sự thực chứng minh ta lựa chọn đúng, về đến nhà thì ta thực sự cũng rất mệt mỏi.
Ngâm nước nóng xong, uể oải bò lên giường, vừa ngã đầu thì ngủ.
"Bảo bối, ta đã trở về." Ta bị giọng nói của nàng gọi tỉnh lại.
Ta lại càng hoảng sợ, không phải mới 6 ngày sao? Ta là đang làm mộng sao?
Ta xoay người, thấy nàng cười với ta.
"Ngươi đã làm cái gì? Mệt như vậy, ta trở về mở cửa cất đồ đạc ngươi cũng không tỉnh dậy." Nàng nằm nghiêng ở bên cạnh ôm ta.
"Ngươi đều không phải...Ngày mai mới về sao?" Ta giấu không được sự kinh ngạc hỏi.
"Ha hả, đó là cố ý nói với ngươi, như vậy mới có kinh hỉ a." Nàng gian trá nở nụ cười.
"Thật gian trá." Ta chui vào trong lòng nàng oán giận.
"Ta về sớm không tốt sao?" Nàng hỏi.
"Tốt, đương nhiên tốt, ta rất nhớ ngươi..." Khi ta nói xong "Ta rất nhớ ngươi" thì, nước mắt không nghe lời rơi xuống.
"Được rồi, không khóc, ta không phải đã trở về rồi sao?" Nàng tựa hồ bị ta bất ngờ bật khóc làm cho hoảng sợ.
"Không nên bỏ lại ta một mình..." Ta khóc thút thít nói.
"Ngoan, ta không bỏ lại ngươi là được." Nàng dỗ dành ta.
Đầu ta chôn ở trước ngực nàng, ôm nàng, cảm thấy an tâm cùng thoải mái trước nay chưa từng có.
Sau năm ngày sống một mình, ta lại tìm về cái ôm ấp kia khiến ta có thể yên tâm ngủ.