PS 143,7

Chương 2

Chương 2
Lần thứ hai đi học, để tránh việc đi muộn cũng như không thể nhìn thấy rõ lại phát sinh, ta đi sớm hơn 10 phút, đương nhiên, ta nhớ kỹ mang theo mắt kính.

Đó là lần đầu tiên ta "thấy rõ" lão sư, hay như cách nói cũ, khi ta lần đầu tiên nhìn rõ dung nhan của nàng, ta thực sự nghĩ chỉ bốn chữ có thể hình dung ─ kinh động thiên nhân. Lão sư da rất trắng, mái tóc đen dài mềm mại nhẹ nhàng bay trong gió, nàng bước đi rất tự tin, khí chất thong dong, khuôn mặt được chăm sóc tốt đến vô pháp đoán biết được tuổi tác của nàng.

Trong nháy mắt, ta có thể hiểu vì sao trong điện ảnh thường sẽ có vài tình huống xuất hiện cảnh "quay chậm", bởi vì chỉ có quay chậm, mới có thể tỉ mỉ ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, làm cho bản thân sau này không thể quên được.

Được rồi, nói rõ một điểm, ta bị tiếng sét của lão sư đánh trúng rồi.

Ta phải thanh minh trước, ta không phải người dễ bị thu hút, trong trí nhớ của ta, những người theo đuổi ta trước đây không ai cho ta loại cảm giác chỉ cần nhìn đến ánh mắt đầu tiên thì nghĩ "chính là người này" giống như vậy. Lão sư là người đầu tiên, nhưng, nàng là lão sư.

Nàng là lão sư, ta là sinh viên. Đó là một mối quan hệ rất tàn khốc. Điều này làm cho ta lại như bị sét đánh trong giây tiếp theo, lập tức lọt vào hiện thực u ám.

"Bạn học, bảng ký tên." Bạn học phía sau vỗ vai ta.

"Ah, xin lỗi, ta không chú ý." Ta vì bản thân thất thần cảm thấy có lỗi, đưa tay tiếp nhận bảng ký tên, ký tên xong truyền lên phía trước.

Lão sư đã bắt đầu giảng bài, ta ép buộc bản thân đem suy nghĩ trong đầu đặt sang một bên, bày ra "thái độ" hẳn là nên có khi đi học, bắt đầu nghiêm túc ghi chép.

Nhưng ánh mắt hẳn là nên chuyên chú vào bảng đen, lại luôn luôn mất điều khiển len lén rơi vào trên người lão sư.

Rốt cục có một lần, khi ánh mắt của ta "mất điều khiển", đã gặp phải ánh mắt của lão sư.

Lão sư nhìn ta mỉm cười, ta ngây ngẩn cả người, không biết nên phản ứng thế nào. Giây tiếp theo, ánh mắt của lão sư trở lại bảng đen.

Là cười với ta sao? Ta thầm nghĩ, cho dù là không phải, ta cũng coi như phải.

Sau đó ta mới hiểu được, hóa ra cảm giác "nai con loạn chàng" là như vậy.

Thời gian đột nhiên trở nên trôi đi rất nhanh, hai tiếng đồng hồ tại lớp học tiếng Anh lại kết thúc.

Ta thực sự không biết lão sư rốt cuộc làm thế nào có thể đem thời gian khống chế tốt như vậy, không sớm một phút, cũng không trễ một giây, luôn luôn đem mọi thứ giảng xong trong giờ học.

"Hôm nay học đến đây, mọi người ra trước khi ra khỏi lớp nhớ đem bài tập để lên bàn giáo viên, có chuyện gì thắc mắc các bạn có thể tới tìm ta, đừng quên tuần sau cũng phải nộp bài tập." Lão sư nói.

Như mọi khi, sinh viên bắt đầu nối đuôi nhau rời khỏi lớp, chỉ là lần này phải làm thêm một việc nữa là "nộp bài".

Tuy rằng ta rất muốn "tiếp cận" lão sư, bất quá ta luôn luôn là người "hướng nội", cho nên ta cũng giống như các bạn học khác, đem bài tập đặt ở trên bàn giáo viên, rồi rời khỏi lớp.

Lúc ra khỏi lớp, ta suy nghĩ không biết có cách gì có thể làm cho lão sư chú ý tới ta, hoặc ta có thể tới gần lão sư, hiện nay, hình như không có.

Ta yên lặng đem cảm giác như vậy giấu trong lòng, không nói với bất cứ ai.

Kỳ thực, ta cũng không có người để nói.

Ta là sinh viên Y, hơn nữa còn trầm tính, không thích tính cách hướng ngoại, ta cùng bạn học không thể nói là không quen, nhưng là không có thân đến độ có thể nói những điều này.

Ta rốt cuộc, hẳn là một người cô độc. Luôn luôn một người độc lai độc vãng, ta quen với việc sinh hoạt một mình.