Tần Vũ Hàng tắm rửa xong, mặc
một
bộ trường bào màu trắng,
đangngồi đọc sách bên án, nghe tiếng cửa phòng mở, đứng lên,
đi
qua tiếp nhận Diệp Tuệ từ trong tay Lão Thập Nhất, xoay người đặt ở
trêngiường, thấy bộ dáng nàng rất là suy yếu,
không
khỏi nhíu mày, trách mắng hai người: “Các ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu lần?”
Lão Thập Nhất
không
kịp đáp lời, từ trong rương tìm ra thuốc trị thương, cởi
đi
qυầи ɭóŧ nàng, vạch cánh hoa ra, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ rồi thăm nhập vào bên trong. Lão Thập từ phía sau tiến lại, lật thân mình Diệp Tuệ qua, hai tay vạch hai cánh tuyết đồn, Lão Thập Nhất bôi thuốc mỡ ở đầu ngón tay vào trong thành ruột, bôi thuốc mỡ vào tuốt bên trong.
“Nương nương, đỡ chút nào
không?”
hắn
bôi xong, trong mắt biểu lộ quan tâm.
Diệp Tuệ vốn dĩ cảm thấy tràng đạo như bị lửa thiêu đốt, theo ngón tay kia tiến vào, thuốc mỡ sau khi bôi xong, mang đến
một
mảnh cảm giác mát lạnh, tức khắc tốt hơn rất nhiều, thở dài
nói: “Dễ chịu rất nhiều, các chàng
không
cần lo lắng.”
Tần Vũ Hàng
đi
vào mép giường ngồi, đầu ngón tay vuốt ve
nhẹ
nhàng tuyết đồn thê tử, đầu ngón tay lướt qua rãnh mông, vạch ra xem xét, mày càng nhăn chặt, nhìn hai tên thị vệ, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: “Các ngươi sao lại có thể dùng ra phương pháp biếи ŧɦái như vậy?”
Nhị thị vệ đối với chính phu Tần Vũ Hàng
không
dám chống đối, huống chi còn muốn xin
hắn
chủ trì công việc thành thân.
Diệp Tuệ ôm lấy eo đại lão công: “Chàng
không
cần trách cứ bọn họ, kỳ
thật
ta rất vui vẻ, tướng công……” Sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng
nói: “Kỳ
thật
chàng cũng có thể thử xem, đó là cảm giác rất kỳ quái ……” Tuy
nói
đau đớn, như rốt cuộc lại hưởng thụ nhiều hơn, nàng ngượng ngùng, càng
nói
khúc sau lại càng phát ra
nhỏ
như muỗi kêu.
“Nàng đó!” Tần Vũ Hàng điểm chóp mũi nàng, vừa tức lại vừa đau lòng: “Bị nàng tức chết rồi.” Nghiêng đầu,
nói
với nhị thị vệ: “Các ngươi có thể
đi
ra ngoài.”
Hai người lại bất động tại chỗ, Lão Thập Nhất
nói: “Tần công tử, dù sao nương nương
hiện
tại bộ dáng cũng làm
không
được cái gì,
khôngbằng cho chúng ta lưu lại cùng nàng trò chuyện, cũng giải được buồn.”
Tần Vũ Hàng mặt
không
biểu cảm nhìn hai người,
hắn
là người
khôngdễ dàng nổi bão, nhưng
không
có nghĩa là
không
biết giận.
Diệp Tuệ vừa mở mắt, vừa lúc cùng ánh mắt Lão Thập Nhất giao hội, bị tình ý bên trong đả động, vẫy tay cho
hắn
lại đây, ôm lấy eo
hắn, ý bảo
hắn
cúi đầu, sau đó dán lên môi
hắn
một
nụ hôn. Lão Thập Nhất bỗng dưng ôm chặt nàng, đầu lưỡi thẳng tiến đôi môi đỏ bừng, nào ngờ Diệp Tuệ lại buông
hắn
ra, dời
đi
đầu mình, vẫy tay gọi Lão Thập: “Thập ca, lại đây.”
Diệp Tuệ ôm Lão Thập
một
trận, cũng hôn
một
lát: “Chỉ cần nhớ
rõ, lòng ta vĩnh viễn có các chàng, chờ thêm mấy ngày ta rảnh rỗi lại cùng các chàng,
hiện
tại
đi
ra ngoài
đi!” Nàng cùng đại lão công xa cách
đãlâu, nàng chỉ muốn
một
mình bồi
hắn.
Hai gã thị vệ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt thuần đen xẹt qua tia vui sướиɠ, chờ mong, cùng nhau cáo từ rời khỏi Cẩm Hoa Đường.
Tần Vũ Hàng sai A Kim mang thủy bồn cùng khăn lông tới, lau chùi cả người thê tử
một
lần, cuối cùng lại lật qua thân nàng, vạch ra cánh mông kiểm tra hồi lâu, mới
nói: “Làm như vậy thực
đã
ghiền sao?”
hắnđược cuốn hoàng thư từ mẫu thân Diệp gia kia, sớm tìm hiểu những tư thế quái dị đó cùng kỹ xảo giữa nam và nữ, nhưng sợ chơi bị thương nàng, nhiều tư thế
không
dám loạn dùng.
Diệp Tuệ oa ở trong lòng ngực
hắn, cười
nhẹ: “Ngẫu nhiên làm thửmột
hai lần rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng
không
thể cứ như vậy,
sẽ
thực vất vả.”
Tần Vũ Hàng tay lướt qua
trên
tuyết đồn nàng, trong mắt lóe lên
yêuthương: “Có thể là do quá chật hẹp, có nữ nhân đường
đi
trời sinh
nhỏhẹp, vô luận
đã
làm bao nhiêu lần, sinh qua nhiều hài tử, đều
sẽ
co rút lại chật khít như hồi còn thiếu nữ, nương tử chính là như vậy, nhưng nữ nhân có được thể chất như vậy vô cùng hiếm.”
“Trách
không
được ta qua mấy ngày
không
làm, lúc thình lình làm lại liền
sẽ
rất đau.”
Mỗi lần kinh nguyệt tới, nghỉ ngơi vài ngày, lại cùng các lão công hành phòng liền rất đau, may mắn bọn họ săn sóc, cũng làm cho tình thế cấp bách khó nhịn, mới tiến hành động tác tiếp theo.
Diệp Tuệ đưa tay đến giữa háng đại lão công đùa bỡn,
hắn
tuy trải qua phóng thích lúc ban ngày, nhưng cách xa nhiều ngày như vậy,không
có lúc nào là
không
nhớ tới nàng,
một
khi đυ.ng chạm,
một
cây thực mau hướng lên
trên
trời.
Diệp Tuệ móc cự vật từ trong quần
hắn
ra,
đang
muốn vùi đầu…… Tần Vũ Hàng dùng tay ngăn lại, trách mắng: “Quậy phá cái gì, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, cái gì cũng
không
cho làm.”
“Ai, kỳ
thật
ta chính là muốn cho chàng thoải mái,
không
phải là
làm bậy, chàng sao nghĩ xấu cho người.” Diệp Tuệ đôi mi thanh tú
nhẹnhàng nhăn lại, con ngươi đen nhánh ngưng kết tia vừa như áy náy vừa như ôn nhu, than thở
nói: “Chỉ có cùng chàng ở bên nhau, mới
sẽkhông
cảm thấy tất cả đều chỉ có kí©ɧ ŧìиɧ, mà chỉ cảm thấy yên lặng, bình thản, là cảm giác phu thê chân chính mới có.”
“Chúng ta vốn dĩ chính là phu thê.” Tần Vũ Hàng dùng tay vòng sống lưng thê tử, ở phía sau nàng
nhẹ
nhàng vỗ về, lẳng lặng ngắm nhìn nhan sắc kia thanh lệ, đôi mắt thâm thúy liễm diễm sóng nước: “Mấy người bọn họ
không
có cảm giác an toàn, mỗi bọn họ đều
không
thân thiết với nàng, chúng ta cùng với bọn họ
không
giống nhau, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng.”
Diệp Tuệ nghĩ đến thân phận thái tử phi của mình, cười trêu
nói: “Chàng tuy là chính phu quân, chỉ sợ là cũng muốn bị cho ra rìa.”
Dĩnh Đường Quốc từ trước cũng từng có sườn phu quân chủ, nhưngkhông
có người dám lấy
một
quốc chủ đối đãi thành sườn phu, ngay cả thi thư cũng ghi lại phu quân của Mỗ Mỗ Hoàng Hậu là Mỗ Mỗ hoàng đế,
không
phải là chính phu.
Tần Vũ Hàng lộ ra tươi cười như
một
cơn gió ấm áp: “Lúc trước ta vì nàng tuyển Đại sư huynh, liền muốn cho nàng
đi
lên vị trí quốc mẫu tối thượng
trên
vạn người kia, ta
sẽ
không
hối hận.”
hắn
chỉ muốn đem đồ tốt nhất để lại cho nàng.
Diệp Tuệ đôi mắt giống hồ nước cuối mùa thu, ôm lấy
hắn, rầu rĩ
nói: “Tướng công, vô luận ta có bao nhiêu nam nhân, chàng trước sau vẫn là người ta
yêu
nhất.”
Tần Vũ Hàng quay đầu thổi tắt đèn, kéo qua chăn che lại hai người: “Ngủ
đi
nương tử, nghỉ ngơi cho tốt
một
đêm, sáng mai ta cũng còn muốn đó!”
“Rất vui lòng.”
Qua mấy ngày, chính là Tết Đoan Ngọ, cả gia đình mang theo
một
đội hộ vệ lên phố xem náo nhiệt, khu Tây Bắc hoang vắng, đường cái tương đối rộng mở,
một
buổi sáng
không
ngừng có các đội múa như đội múa lân, đội múa long, đội xiếc ảo thuật, bá tánh các dân tộc ăn mặc trang phục tươi đẹp tới xem náo nhiệt.
Càng có các nhà buôn nhân cơ hội chào hàng, lều bán đồ ăn vặt, bán các loại hàng mỹ nghệ, bán son phấn, quần áo trang sức, đồ dùng sinh hoạt, cái gì cần có đều có.
Mặc Kỳ ôm hài tử
đi
theo bên phải Diệp Tuệ, bên trái là Tần Vũ Hàng, mặt sau là Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, cuối cùng là vệ đội hoàng gia hai mươi người mặc đồng phục.
trên
đường người
đi
đường thực đông đúc, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Tuệ những người này biết là
không
thể trêu vào, đều tự động tránh ra.
đi
bộ
một
canh giờ, có chút mệt mỏi, vừa lúc
đi
ngang qua
một
lều bán nước trà, chủ nhân cực kỳ nhiệt tình,
nói
có trà lạnh có thể giải nhiệt, Diệp Tuệ đón đoàn người vào lều nước trà nghỉ ngơi.
Chủ quán đem dâng nước trà lên. Diệp Tuệ
đã
sớm cổ họng bốc khói, lúc này
đang
muốn uống…… Tần Vũ Hàng từ hạ nhân lúc đó biết được chuyện thê tử từng bị bọn buôn người đánh mê dược bắt cóc, lúc này thấy nàng muốn uống trà, đoạt lấy cái chén mang qua uống
mộtngụm,
nói
câu: “không
có việc gì.” Mới yên tâm đưa cho nàng.
hắn
ở sư môn chịu qua huấn luyện chuyên môn, giống như độc dược, mê dược, rất khó tránh khỏi
hắn
đôi mắt.
Diệp Tuệ nhớ tới lần trước
không
cẩn thận, ngượng ngùng cười
nói: “Chúng ta nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, ai dám khởi ý xấu trừ phi thọ tinh thắt cổ chê sống lâu, tướng công.” Thời tiết thực nóng, nàng
nói
xong, ngửa cổ uống hết sạch ly trà lạnh.
Tần Vũ Hàng dùng ống tay áo lau lau khóe miệng nàng, Diệp Tuệ cho Mặc Kỳ ôm Hằng Đình tới, muốn mượn chủ quán cái thìa định đút chút nước trà cho
hắn
uống, tiếp nhận hài tử từ
trên
tay Mặc Kỳ, đột nhiên đầu có chút váng, ngực khó chịu, liu xiu, phun ra ngoài
một
búng máu, sau đó ngã quỵ, vẫn ôm chặt hài tử vào trong lòng ngực.
Tần Vũ Hàng hô to
một
tiếng
không
tốt, ôm cả thê tử cùng hài tử vào trong ngực, tay áo run lên, hất tung ly nước từ trong tay Lão Thập cùng Lão Thập Nhất: “Mau bảo hộ nương nương, đây là
một
cửa hàng tặc.”
“Hôm nay ai cũng trốn
không
thoát, bắt lấy Sở Vương phi cùng hài tửthật
nhanh có thưởng, có thể bắt liền bắt,
không
thể bắt liền gϊếŧ.”
mộttiếng hét lớn, phía sau lều phi ra
một
đám hắc y nhân, khăn đen che mặt, cầm trong tay đao kiếm, hung thần ác sát chạy tới.
Sở Vương Cung thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh,
không
đợi phân phó, lập tức đem Diệp Tuệ làm thành
một
vòng tròn bảo hộ ở giữa, đều vũ khí ra khỏi vỏ, chém gϊếŧ cùng hắc y nhân.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất
một
tả
một
hữu bảo vệ Diệp Tuệ, vừa ngăn trở ám khí phóng tới, vừa hỏi: “Như thế nào, như thế nào, độc dược kia có thể quá lợi hại hay
không?”
“Nương tử
không
có việc gì chứ?” Tần Vũ Hàng áp ngón tay ở
trênuyển mạch thê tử, nhưng cảm giác tim đập thập phần chậm chạm.
Diệp Tuệ được
hắn
ôm lấy, thân thể mềm như bông, đại não mơ hồ giống bay lên, dùng sức xốc xốc mí mắt, phát ra thanh
âm
yếu ớt như muỗi kêu: “Hài tử, hài tử……”
Tần Vũ Hàng dùng sức ôm lấy nàng: “Hài tử
không
có việc gì, nàng yên tâm.”
“Bảo hộ hài tử,
không
cần lo cho ta.” Diệp Tuệ
nói
xong câu này, đầu rũ xuống
một
bên, Tần Vũ Hàng sợ hãi nhảy dựng, vội vàng sờ mạch đập nàng, còn tốt, chỉ là ngất xỉu.
hắn
vốn dĩ có giải độc hoàn của sư môn, nhưng khi ở Sở Vương Cung,
không
mang đến.
Lão Thập Nhất vội vàng ném
một
bình dược bên hông cho Tần Vũ Hàng,
nói: “Đem dược bên trong cho nương nương ăn vào, có lẽkhông
có tác dụng, nhưng có thể bảo hộ nguyên khí.”
Thuốc viên này của
hắn
trị liệu nội thương thực dùng được, giải độc
thìkhông
đúng bệnh.
Mặc Kỳ sớm tiếp nhận Hằng Đình tới, run run rẩy rẩy, tim đều nhảy ra ngoài, trong mắt chứa đầy lệ,
không
phải lo lắng cảnh ngộ mình, mà là lo lắng an toàn chủ nhân.
Hằng Đình bị trường hợp hỗn loạn sợ tới mức oa oa khóc lớn, Mặc Kỳ thấy
trên
bàn có giấy vàng đóng gói đồ ăn xé hai mảnh, vo vo nhét vào lỗ tai
hắn, lại nhanh chóng cởϊ áσ dài mình bao bọc lấy toàn bộ thân mình nho
nhỏ
của
hắn, sau đó ôm chặt
nhẹ
nhàng dỗ, đối với chung quanh chém gϊếŧ muốn mệnh hoàn toàn
không
để ý, thậm chí cánh tay
hắn
không
biết khi nào bị ám khí bay tới chém bị thương
mộtđường cũng
không
nhăn mày.
Sở Vương Cung thị vệ đều là nhiều năm cùng với Hoàng Phủ Trạch Đoan
một
đường chiến đấu, vô cùng trung thành, nhưng địch nhân tới ám sát rất có thể là tử sĩ được bồi dưỡng chuyên môn, toàn bộ là tử sĩ sẵn sàng chết.
Có
một
hắc y nhân bụng
đã
trúng
một
kiếm, giây tiếp theo thà rằng đồng quy vu tận, vẫn liều mạng đánh ra
một
kiếm, đem đao cắm trong ngực
một
người thị vệ, cả hai cùng ngã xuống.
trên
đường cái vừa rồi còn thực náo nhiệt, thấy nơi này tràn ngập binh đao,
không
ngừng có người bị chém ngã ra
trên
mặt đất, đều kinh hách bỏ chạy
đi, nhưng được
một
hồi,
một
cái mặt đường ồn ào náo động trở nên trống trải lên, những người gan lớn tránh ở nơi rất xa xem náo nhiệt.